Câu này vừa vang lên.
Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.
"Ai con mẹ nó dám lo chuyện bao đồng hả?
Ông đây chơi chết...." Sắc mặt Dương Đại Phú tối xuống, đang định mắng chửi.
Nhưng mà, ông ta còn chưa nói hết câu.
Thì đúng lúc này.
Một thiếu phụ xinh đẹp mặc một chiếc váy Lace màu đen dắt một bé gái đi vào phòng.
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia.
Dương Đại Phú chợt trừng to hai mắt, lời nói đến bên miệng sợ quá mà nuốt trở vào.
Bởi vì người phụ nữ xinh đẹp đó không ai khác.
Chính là chủ tịch của công ty trách nhiệm hữu hạn bách hóa Thiên Tuyết, Triệu Mỹ Tuyết! Đây là lãnh đạo trực tiếp của ông ta a! Nhất thời.
Sắc mặt Dương Đại Phú đột biến, vẻ mặt hung hăng nhoáng cái đã biến thành kính sợ: "Triệu...Triệu đổng, sao ngài lại tới đây?"
Dương Đại Phú vừa nói ra lời này.
Vẻ mặt của Lý Soái và giám đốc Ngô cũng thay đổi.
Có thể để cho Dương Đại Phú xưng là Triệu đổng.
Vậy thì ngoại trừ người lãnh đạo chóp bu chủ tịch của Thiên Tuyết là Triệu Mỹ Tuyết ra thì còn có thể là ai chứ?
Đây là tồn tại có thể ngồi ngang hàng với chủ tịch của Lâm Thị a.
Nhất thời, ánh mắt hai người nhìn về phía Triệu Mỹ Tuyết tràn đầy cung kính và nịnh hót.
"Sao tôi lại tới đây hả?
Nếu tôi mà không tới thì ông đã đánh khách mời của tôi rồi!"
Triệu Mỹ Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn Dương Đại Phú, lạnh giọng nói.
"Khách mời...của ngài?"
Sắc mặt Dương Đại Phú chợt biến, ông ta vô thức nhìn Diệp Thu một cái, trong lòng bất giác dâng lên một loại dự cảm cực kỳ xấu.
Chẳng nhẽ thằng nhóc này là khách mời của Triệu đổng ư?
Không phải chứ, chẳng phải cậu ta chỉ là một nhân viên nhỏ ở Lâm Thị thôi sao, sao có thể va chạm được với cấp bậc như Triệu đổng chứ?
Đúng, chắc không phải là cậu ta đâu! Tuyệt đối không phải là cậu ta! Trong lòng Dương Đại Phú thầm an ủi mình như vậy.
Không chỉ có ông ta nghĩ như thế, đến cả Lý Soái và giám đốc Ngô cũng nghĩ như vậy.
Nhưng mà.
Vào lúc này.
Triệu Mỹ Tuyết lại dắt Tiểu Nam Nam đi tới chỗ Diệp Thu.
Những vệ sĩ kia thấy vậy, tất nhiên là cũng không dám ngăn cản.
"Diệp tiên sinh, thật ngại quá, để anh giật mình rồi!"
Triệu Mỹ Tuyết bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Thu, nhìn Diệp Thu, nói với vẻ mặt áy náy.
Lời này vừa nói ra.
Ba người Dương Đại Phú đều giật mình, nhoáng cái gương mặt đã đầy khiếp sợ.
Thế nhưng, còn không đợi ba người hồi thần lại.
Con gái của Triệu Mỹ Tuyết là Nam Nam đã nhào luôn vào lòng Diệp Thu, ôm đùi Diệp Thu, gương mặt vui mừng nói: "Ba ba, Nam Nam nhớ người lắm nha!"
"Ba...Ba ba!!?
?"
Tròng mắt của ba người Dương Đại Phú suýt nữa thì trợn lòi ra.
Diệp Thu là ba ba của tiểu Nam Nam.
Tiểu Nam Nam là con gái của Triệu Mỹ Tuyết.
Thế chẳng phải là nói, Diệp Thu chính là chồng của....Triệu Mỹ Tuyết! Nhất thời.
Ba người Dương Đại Phú cảm thấy da đầu run lên, đầu óc thì như bị xào xáo một trận, ong ong vang lên, trống rỗng.
Nhất là Dương Đại Phú, giờ phút này sắc mặt ông ta đã cực kỳ khó coi.
Phải biết rằng, mới vừa nãy thôi.
Ông ra đã cho vệ sĩ bao vây Diệp Thu, hơn nữa còn làm ầm lên muốn chơi chết Diệp Thu nữa! Nào ngờ Diệp Thu thế mà lại là chồng của Triệu Mỹ Tuyết a! Đây chẳng phải là động thủ trên đầu thái tuế sao?
Vừa nghĩ tới đây.
Dương Đại Phú liền sợ đến mức hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì đặt mông ngồi dưới đất.
"Tôi không sao, may là Triệu nữ sĩ tới kịp!"
Diệp Thu nhếch miệng cười, vươn tay xoa đầu Tiểu Nam Nam, nhất thời làm cho Tiểu Nam Nam cười liên tùng tục.
"Vị này là?"
Triệu Mỹ Tuyết chỉ chỉ Hà Tình Tình được Diệp Thu dìu, nghi hoặc nói.
"Đồng nghiệp của tôi!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
"Sao cô ấy lại uống thành thế này a!"
Triệu Mỹ Tuyết nhíu mày.
Bởi vì cô có thể nhìn ra, nếu không có Diệp Thu đỡ.
Hà Tình Tình đứng còn đứng không vững.
"Ha ha!"
Diệp Thu lạnh lùng cười một tiếng, liếc mắt nhìn Dương Đại Phú một cái, lạnh lùng nói: "Cái này phải hỏi vị Dương phó tổng của công ty các cô!"
Nghe thấy lời này.
Tuy là Triệu Mỹ Tuyết không biết chuyện.
Nhưng thân là chủ tịch, có tình cảnh nào mà cô chưa từng gặp chứ?
Cho nên rất nhanh cô đã hiểu ra, đây là chuyện gì. Cô lập tức quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Dương Đại Phú một cái, lạnh giọng quát: "Dương Đại Phú, ông to gan thật đấy, vậy mà giấu tôi làm ra thủ đoạn ghê tởm như này, thể diện của Thiên Tuyết đã bị ông vứt đi hết rồi!"
Sắc mặt Dương Đại Phú lập tức đại biến, bùm một tiếng quỳ xuống, vội vàng nói: "Triệu đổng, ngài nghe tôi giải thích, chuyện không như ngài tưởng tượng đâu...." "Ồ?
Thế thì còn có thể như nào nữa?
Chẳng lẽ vị đồng nghiệp này của tôi tự uống say, sau đó chuẩn bị nhảy vào ông ôm ấp yêu thương à?"
Diệp Thu lạnh lùng cười một cái, vẻ mặt trào phúng hỏi.
"Tôi...." Nhất thời, Dương Đại Phú hết đường chối cãi.
Ông ta vội vàng quay đầu nhìn về phía Lý Soái và giám đốc Ngô, xin viện trợ nói: "Gíam đốc Lý, giám đốc Ngô, các anh mau nói giúp tôi mấy câu đi!"
Lý Soái và giám đốc Ngô sợ đến nỗi mặt biến sắc, vội vàng quỳ xuống trước mặt Triệu Mỹ Tuyết.
Nếu mà bởi vì hai người họ, mà Thiên Tuyết mãi mãi không hợp tác với Lâm Thị.
Vậy thì hai người họ chắc chắn mất việc, hơn nữa thậm chí còn bị Lâm Thị phong sát mọi chỗ.
Đến lúc đó, ở thành phố Giang Châu sẽ không còn nơi cho hai người họ dung thân! "Làm hay không làm, trong lòng các người tự rõ!"
Triệu Mỹ Tuyết lạnh lùng nói.
Dứt lời, cô quay đầu nhìn về phía Dương Đại Phú, lạnh giọng hỏi: "Ông còn gì muốn nói với tôi nữa không?
Nếu mà không còn gì để nói, ngày mai ông tự viết một lá đơn từ chức đi, trình cho hội đồng quản trị!"
Sắc mặt Dương Đại Phú lập tức tái mét, ông ta sắp khóc đến nơi rồi, vội vàng cầu xin tha thứ nói: "Đừng mà Triệu đổng, mong Triệu đổng xem xét tôi đã nhiều năm tận tâm tận tụy vì công ty, bỏ qua cho tôi lần này đi!"
"Bỏ qua cho ông lần này ư?
Dương Đại Phú, ông tưởng trước kia tôi chưa từng bỏ qua cho ông sao?
Tham ô công quỹ, nuốt riêng tiền thưởng của nhân viên, những chuyện bẩn thỉa ông làm ở công ty, ông tưởng là tôi không biết à?"
"Nếu khong phải là xét thấy những năm này ông không có công lao cũng có khổ lao, tôi đã bỏ ông vào tù từ lâu rồi. Hôm nay tôi nể mặt ông, để ông tự từ chức, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí!"
Triệu Mỹ Tuyết nói giọng lạnh như băng.
Vào giờ phút này, khí phách của nữ cường nhân hoàn toàn hiện ra hết trên người cô.
Dương Đại Phú nghe xong lời của Triệu Mỹ Tuyết, lập tức mặt như màu đất, toàn thân cực kỳ tuyệt vọng.
Ông ta biết, lần này coi như mình tiêu tùng rồi.
Lý Soái và giám đốc Ngô nhìn cảnh này, bọn họ cũng thay đổi sắc mặt, vội vàng nhìn Triệu Mỹ Tuyết, cầu xin tha thứ nói: "Triệu đổng, chuyện này không liên quan gì tới chúng tôi, mong Triệu đổng tha cho chúng tôi một con đường!"