"Sao thế Lâm tổng?"
Diệp Thu nghi hoặc nói.
"Phù!"
Lâm Thanh Nhã hít sâu một hơi, sau đó nhìn Diệp Thu, dặn dò: "Lát nữa sau khi đi vào, không được gọi tôi là Lâm tổng, gọi tôi là bà xã!"
"Hả?"
Diệp Thu ngây ngẩn cả người, trong lòng lập tức vui đến nở hoa.
Hạnh phúc này tới quá bất ngờ rồi đi?
Nhưng ngoài mặt anh vẫn làm ra vẻ mặt khó xử: "Như vậy có được không?
Có không phù hợp lắm không, bất ngờ lập tức sửa miệng, có thể anh sẽ không quen lắm!"
"Thế sau này anh gọi tôi là Lâm tổng cả đời đi!"
Gương mặt nhỏ của Lâm Thanh Nhã trầm xuống, lạnh như băng nói.
"Đừng mà bã xã, anh đã chuẩn bị xong rồi bà xã, em đừng tức giận bà xã!"
Diệp Thu vội vàng khoát tay, gọi một cái là trôi chảy, không có tí không thuận miệng nào.
Lâm Thanh Nhã tức giận trợn mắt với Diệp Thu một cái, sau đó lạnh lùng nói: "Lát nữa đi vào, cố gắng thể hiện thân mật với tôi một chút, cái gì không nên nói thì đừng nói, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi, bà xã em yên tâm đi, anh bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ của bà xã!"
Diệp Thu vội gật đầu, vộ ngực bảo đảm.
Thấy thế.
Lâm Thanh Nhã thở dài một hơi, lúc này mới dẫn Diệp Thu đi vào trong quán cà phê.
Là quán cà phê sa hoa khá nổi tiếng ở Giang Bắc, thậm chí là cả thành phố Giang Châu.
Thiết kế bên trong Mentos, tất nhiên là đồ sộ rồi.
Không khí cực kỳ tao nhã.
Khách hàng ai cũng mặc comle giày da, ăn mặc rất cao quý.
Còn mặc áo ba lỗ quần đùi hoa như Diệp Thu, đúng là hiếm thấy.
Cái này rõ ràng không ăn khớp với hoàn cảnh ở đây.
Cho nên hai người vừa đi vào quán cà phê.
Liền có rất nhiều người quăng ánh mắt coi thường về phía Diệp Thu.
Bất quá, Diệp Thu coi như chẳng có chuyện gì.
Bây giờ trong lòng anh đang rất đắc ý.
Dù sao thì lát nữa anh có thể quang minh chính đại gọi Lâm Thanh Nhã là bã xã.
Cho dù thế nào thì lát nữa anh nhất định phải gọi cho nghiền mới được.
Nếu không đợi đi ra khỏi quán cà phê rồi, có trời mới biết lần tới là lúc nào a! Lâm Thanh Nhã khoác tay Diệp Thu đi vào trong quán cà phê.
Chỉ chốc lát sau, đã nhận ra bóng dáng của mẹ ruột Lâm Thanh Nhã là Triệu Thư Đình đang ngồi ở chỗ gần cửa sổ.
Còn đối diện Triệu Thư Đình, còn có một nam một nữ đang ngồi.
Người nam nhìn có vẻ trên dưới hai ba mươi tuổi, comle giày da, còn đeo đồng hồ vàng hàng hiệu, bộ dạng của nhân sĩ thành đạt tiêu chuẩn.
Người ngồi ở nơi đó, làm cho người ta có một loại của cảm giác hăng hái, thậm chí còn hơi đắc ý.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh, lớn tuổi hơn một chút, thoạt nhìn thì xấp xỉ Triệu Thư Đình, như vậy thì chắc là mẹ của người đàn ông.
Thấy một màn này.
Lâm Thanh Nhã nhíu mày, nụ cười trên mặt thoáng qua một tia bất đắc dĩ, sau đó cô đành phải kéo tay Diệp Thu đi tới trước bàn, nói: "Mẹ!"
"À!"
Triệu Thư Đình đáp lại một tiếng, ngẩng đầu tươi cười nhìn về phía Lâm Thanh Nhã.
Nhưng mà, sau khi bà ta nhìn thấy Diệp Thu bên cạnh Lâm Thanh Nhã, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại, sau đó vẻ mặt liền sụp đổ: "Sao con lại đưa cậu ta tới đây?"
"Không được sao?
Mẹ đâu có nói a!"
Lâm Thanh Nhã cố ý giả bộ hồ đồ nói.
Điều này làm cho Triệu Thư Đình rất là bất đắc dĩ, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói: "Diệp Thu, ai cho cậu tới đây?
Chẳng nhẽ cậu không biết cuộc gặp mặt hôm nay rất quan trọng với Tiểu Nhã sao?"
"Chỉ là xem mắt thôi mà mẹ, mẹ yên tâm, cho dù người này không được, tiểu Nhã vẫn còn người chồng là con đây!"
Diệp Thu nhếch miệng cười nói.
"Cậu câm miệng cho tôi!"
Triệu Thư Đình hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, sau đó bà ta vội vàng nhìn về phía mẹ con đối diện, vẻ mặt áy náy nói: "Hiểu Đông, chị Lưu, thật là ngại quá, tôi cũng không ngờ tên phế vật này sẽ tới, mong hãy thứ lỗi!"
"Không sao, cô Triệu, dù sao thì sớm muộn cũng phải gặp, hôm nay gặp thì cũng thế, cũng có thể để anh ta sớm chết tâm!"
Điền Hiểu Đông khoát tay, mỉm cười nói.
"Phải đấy, chúng tôi không ngại, gặp mặt sớm một tí thì cũng sớm một tí để cho cậu ta nhận ra chênh lệch giữa cậu ta và Hiểu Đông nhà chúng tôi!"
Lưu Quyên tự tin nói.
"Thế thì tốt, thế thì tốt!"
Lúc này Triệu Thư Đình mới yên tâm, sau đó bà ta quay đầu hung hăng trừng mắt với Diệp Thu, lạnh giọng nói: "Nếu hôm nay cậu đã đến rồi, vậy thì tôi cũng nói rõ vào lời thế này luôn. Cậu và con gái tôi không hợp, môn không đăng hộ không đối, hơn nữa cậu cũng không xứng với con gái tôi. Ngày mai hai người đi ly hôn đi, sau này Hiểu Đông sẽ thành con rể của tôi!"
"Mẹ, mẹ đang nói linh tinh gì vậy?"
Lâm Thanh Nhã nhíu mày, bất mãn nói.
"Con gái à, lần này con phải nghe mẹ! Diệp Thu là cái thá gì chứ?
Cậu ta chỉ là một con cóc mà thôi, muốn bằng cấp không có bằng cấp, còn không làm nên trò trống gì, cậu ta không xứng với con!"
Triệu Thư Đình trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ.
Nói xong, bà ta quay đầu nhìn về phía Điền Hiểu Đông, vẻ mặt lập tức thay đổi, nói với vẻ hài lòng: "Lại nhìn Hiểu Đông, con trai của dì Lưu con đi, tiến sĩ từ nước ngoài về, năm nay mới 29 tuổi mà đã có công ty riêng, lợi nhuận mỗi năm lên tới ngàn vạn tệ, chỉ có tinh anh như này mới xứng với con. Sau này cũng có thể giúp đỡ cho con, con mau đi chào hỏi Hiểu Đông người ta đi."
"Đừng, dì Triệu, loại chuyện như chào hỏi này phải là nam sĩ làm trước!"
Điền Hiểu Đong khoát tay, nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, rất là thân sĩ vươn tay phải ra với Lâm Thanh Nhã, mỉm cười nói: "Lâm tiểu thư, rất vui được biết cô, hy vọng sau này chúng ta có thể chung sống vui vẻ!"
"Tôi không quen bắt tay với người khác phái!"
Lâm Thanh liếc Điền Hiểu Đông một cái, lạnh như băng nói.
Nụ cười trên mặt Điền Hiểu Đông lập tức cứng đờ.
"Tiểu Nhã, con đang nói linh tinh gì vậy, sao có thể không lễ phép như vậy hả!"
Triệu Thư Đình trừng mắt nhìn Lâm Thanh Nhã, không vui nói.
"Không sao đâu dì, lần đầu gặp mặt, chắc là Thanh Nhã ngại!"
Điền Hiểu Đông nhanh chóng khoát tay, hòa giải nói.
Sau đó, anh ta dời ánh mắt về phía Diệp Thu.
Trong mắt anh ta, sở dĩ Lâm Thanh Nhã kháng cự mình chính là vì có sự tồn tại của Diệp Thu.
Vì thế anh dự định làm nhục Diệp Thu một trận, khiến cho Diệp Thu tự ti xấu hổ phải chủ động rời đi.
Như vậy, anh ta liền có thể thuận lý thành chương ở bên Lâm Thanh Nhã rồi.
Nghĩ tới đây. .
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Điền Hiểu Đông khẽ nhếch miệng, nhìn Diệp Thu, vẻ mặt hèn mọn nói: "Diệp Thu đúng không?
Trước khi đến, tôi đã nghe dì Triệu nói về anh rồi, lúc đầu tôi cũng không tin là trên đời này sẽ còn người kinh khủng như vậy."
"Nhưng giờ thì tôi tin rồi, thậm chí tôi cảm thấy những điều mà dì Triệu nói trước đó, còn hơi tô đẹp cho anh, anh còn tệ hơn cả trong lời dì Triệu nói! Tôi thấy, anh chính là một tên nhà quê, anh nghĩ anh xứng làm chồng của Lâm Thanh Nhã sao?"
Nghe thấy lời này.
Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm, sắc mặt bình thản hỏi ngược lại: "Nói như vậy, anh cảm thấy anh xứng à?"
"Ha ha!"
Điều Hiểu Đông kinh thường cười một cái, nhìn vào Diệp Thu, cực kỳ kiêu ngạo nói: "Tất nhiên rồi! Tôi xứng hơn anh nhiều! Anh nói xem có chỗ nào mà tôi không mạnh hơn anh nào?
Diệp Thu, anh có cái gì?
Muốn tiền không tiền, muốn sự nghiệp không sự nghiệp, xin hỏi anh lấy gì để so với tôi?
Dựa vào cái gì mà cạnh tranh với tôi?
"Hả?"