Bảo Đỉnh Hiên, là nơi bán đấu giá lớn nhất của Giang Châu.
Hôm nay, là đại lễ chúc mừng mười năm thành lập của Bảo Đỉnh Hiên, để cảm ơn đông đảo người tiêu dùng, các lãnh đạo cấp cao của Bảo Đỉnh Hiên đã bắt đầu chuẩn bị từ mấy tháng trước, đã thu thập được lượng lớn bảo bối có giá trị, để hôm nay tổ chức một buổi bán đấu giá long trọng.
Buổi đấu giá như thế này, không chỉ có những thế gia giàu sang quyền thế, thanh niên ưu tú, những doanh nhân thành đạt... của Giang Châu sẽ đến tham dự, thậm chí còn có rất nhiều người từ các thành phố khác đặc biệt giành thời gian đến tham gia buổi bán đấu giá long trọng này.
Nhưng với Diệp Phàm mà nói, buổi đấu giá như thế này căn bản không đáng được nhắc tới, anh sẽ không có hứng thú tham gia.
Nhưng khi anh nhận được điện thoại, được biết là món đồ mà anh tìm kiếm lâu nay lại xuất hiện trong buổi đấu giá này, cho nên anh mới tích cực tham gia.
Trên đường đến Bảo Đỉnh Hiên, Sở Đại Trị liên tục ồn ào, đối với cậu ta mà nói, buổi đấu giá như thế này thực ra không thể khiến cậu ta có chút hứng thú nào, nhưng Diệp Phàm muốn đi, cậu ta cũng không có cách nào cản được.
Lần này cậu ta đến tìm Diệp Phàm là do ông nội cậu ta ép thôi.
Dù trong lòng cậu ta cũng không hề muốn chút nào, nhưng cậu ta lại không dám không vâng lời ông nội.
Con xe việt dã màu đen phóng không ngừng nghỉ, khi đến Bảo Đỉnh Hiên, đại lễ chúc mừng mười năm thành lập Bảo Đỉnh Hiên đã bắt đầu rồi.
Người đến tham gia đại lễ chúc mừng mười năm thành lập Bảo Đỉnh Hiên quá đông, có thể nói là biển người, hơn nữa để giữ thể hiện, còn mời cả nữ minh tinh nổi tiếng của Giang Châu đến biểu diễn.
Ba người Diệp Phàm, Diệp Nguyệt, Sở Đại Trị đứng trong biển người, không hề để ý đến tiết mục trước mắt.
Ngay sau khi tiết mục kết thúc, một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da bước lên sân khấu, cầm lấy micoro, hướng về phía mọi người đứng ở cửa Bảo Đỉnh Hiên nói: "Tôi là Châu Hoàng, là tổng giám đốc của Bảo Đỉnh Hiên, vô cùng cảm ơn các vị đã dành thời gian đến tham gia đại lễ chúc mừng mười năm thành lập Bảo Đỉnh Hiên của chúng tôi.
"Tiếp theo, chúng tôi sẽ đi đến khâu quan trọng nhất của ngày hôm nay, cử hành buổi đấu giá kỉ niệm mười năm thành lập của Bảo Đỉnh Hiên."
"Mục đích cử hành buổi đấu giá ngày hôm nay, chính là để cảm ơn sự ủng hộ của các vị trong mười năm qua đối với Bảo Đỉnh Hiên, chúng tôi đã dành hẳn mấy tháng trời, đã thu thập được rất nhiều bảo bối có giá trị cao, cực kì có giá trị bảo tồn, hơn nữa, số tiền mà Bảo Đỉnh Hiên thu được trong lần đấu giá này, sẽ đem toàn bộ ra quyên góp cho khu vực miền núi khó khăn."
Nói xong, Châu Hoàng lại giới thiệu đôi chút về quy tắc của buổi đấu giá ngày hôm nay.
Căn cứ vào lời giới thiệu của Châu Hoàng, tất cả mọi người đều có tư cách tham gia buổi đấu giá, nhưng quý khách hàng nào có được thiệp mời VIP của Bảo Đỉnh Hiên phát, có thể đi theo lối vào đặc biệt để vào hội trường đấu giá, nhận được vị trí thuận lợi nhất mà Bảo Đỉnh Hiên sắp xếp.
Sau khi đợi Châu Hoàng giới thiệu quy tắc của buổi đấu giá xong, cửa lớn của Bảo Đỉnh Hiên liền mở ra, mà bên cạnh cửa lớn, còn có một lối đi đặc biệt, đó là sự chuẩn bị cho khách VIP.
Ba người Diệp Phàm, Diệp Nguyệt, Sở Đại Trị dĩ nhiên là không có thiệp mời khách VIP rồi.
Diệp gia kinh doanh ở Giang Châu nhiều năm, là thế gia lớn nhất ở Giang Châu, Bảo Đỉnh Hiên tổ chức đại lễ kỉ niệm 10 năm, không thể không mời Diệp gia, nhưng Diệp gia đang đúng vào thời buổi rối ren, đâu có thời gian để ý đến lời mời của Bảo Đỉnh Hiên, Diệp Phàm đến tham gia buổi đấu giá kỉ niệm mười năm do Bảo Đỉnh Hiên tổ chức, cũng chỉ là quyết định nhất thời mà thôi.
Dù Diệp Phàm, Diệp Nguyệt mặc dù không để ý có đi lối đi VIP hay không, nhưng Sở Đại Trị hiển nhiên là sẽ không đi lối đi bình thường, cậu ta cũng không quan tâm mình có thiệp mời khách VIP hay không, liền tiên phong đi trước, đi vào lối đi VIP.
Chỉ mới đi được mấy bước, Sở Đại Trị đã bị hai người đàn ông phụ trách kiểm tra thiệp mời khách VIP chặn lại rồi.
Sau khi được biết Sở Đại Trị không có thiệp mời khách VIP, sắc mặt hai người đàn ông này trầm xuống, vô cùng nghiêm khắc nói với Sở Đại Trị: "Vị tiểu đệ này, không có thiệp mời khách VIP, thì không thể đi lối đi VIP được, cậu vẫn nên đi lối đi bình thường ở phía bên nhé."
"Chặn đường của tiểu thiếu gia? Các người có biết tiểu thiếu gia là ai không?" Sắc mặt Sở Đại Trị khó chịu, tùy tiện nói.
"Tiểu đệ đệ, cho dù cậu là ai, không có thiệp mời khách VIP, chúng tôi không thể để cậu đi vào khu chuyên giành cho khách VIP được, vẫn mong cậu hợp tác một chút, đi lối đi bình thường nhé, nếu không, chúng tôi chỉ có thể cưỡng chế cậu rồi."
Hai người đàn ông nghiêm giọng nói.
Dù cho nhìn Sở Đại Trị không phải là đứa trẻ của gia đình bình thường, nhưng bọn họ vẫn giữ vững bổn phận trách nhiệm công việc, không để Sở Đại Trị đi vào lối đi VIP.
Diệp Phàm hơi cau mày lại, vội vã bước đến, một tay túm lấy sau cổ áo của Sở Đại Trị, giống như xách con chim nhỏ xách Sở Đại Trị lên, thái độ ôn hòa nói với hai người đàn ông gác ở lối đi VIP: "Thật ngại quá, trẻ con không hiểu chuyện, làm phiền rồi."
"Trẻ con? Mẹ kiếp anh mới là trẻ con ý?" Sở Đại Trị ngu ngơ một chút, sau đó lớn miệng chửi: "Tên họ Diệp kia, anh đừng có quên, trước kia xém chút nữa là anh bị giết, là tiểu thiếu gia ra mặt giúp anh, bây giờ anh lại dám nói tiểu thiếu gia là trẻ con? Anh có lương tâm không? Có cần sĩ diện diện không?"
Bịch!
Diệp Phàm không phí lời với Sở Đại Trị, trực tiếp đánh mấy phát vào mông Sở Đại Trị.
"Tên họ Diệp kia, tiểu thiếu gia chung sống hòa hợp với anh, mẹ kiếp lại dám đánh vào mông tôi trước mặt mọi người, anh muốn tìm cái chết hả? Có tin là chỉ cần một cuộc điện thoại của tiểu thiếu gia..." Sở Đại Trị uy hiếp, từ nhỏ đến lớn, đến bố cậu ta cũng chưa từng đánh vào mông cậu ta, nhưng lúc này, Diệp Phàm không chỉ đánh vào mông cậu ta, mà còn là đánh trước mặt bàn dân thiên hạ.
Đây rõ ràng là......
Vô cùng nhục nhã!
Sở Đại Trị lập tức nổi giận cuồn cuộn, trong mắt đầy sát khí, hận không thể ăn tươi nuốt sống tên Diệp Phàm trước mắt.
Nhưng nét mặt Diệp Phàm vẫn bình thản, hơn nữa, lúc Sở Đại Trị lớn tiếng chửi anh, anh liền véo chặt tai của Sở Đại Trị, Sở Đại Trị đau đến nỗi kêu khóc thảm thiết liên tục, không chửi thêm được từ nào.
Nhưng đúng vào lúc này, một người đàn ông trọc đầu mặc vest đi giày da, nách kẹp một cái túi lớn, trên cổ đeo dây xích vàng thô hình ngón tay út đúng lúc đi vào lối đi VIP, nhìn thấy cảnh Diệp Phàm xách đánh Sở Đại Trị, vẻ mặt khinh bỉ nói: "Rác rưởi, mau cút ra một bên đi được không? Đừng có chắn đường của ông mày."
"Đm, mày chửi ai là rác rưởi hả?" Vốn dĩ Sở Đại Trị đang mắng chửi Diệp Phàm, nhưng sau khi nghe thấy lời nói của người đàn ông đầu trọc, cậu ta lập tức nổi cơn tam bành, nhìn người đàn ông đầu trọc gầm lên.
"Aiya, tên nhãi nhép, mày còn dám chửi ông? Chán sống rồi sao?" Người đàn ông đầu trọc cau mày, khí thể hẩm hổ nói.
"Thằng đầu trọc, mày muốn tìm cái chết hả? Dám chửi tiểu thiếu gia ta là tên nhãi nhép? Có tin là chỉ một cú điện thoại của tiểu thiếu gia, diệt sạch cả nhà mày không." Sở Đại Trị nổi khùng rồi.
Cậu ta là ai?
Con trai của chiến thần Vân Điền.
Phóng tầm mắt nhìn cả Hoa Hạ, ai dám chửi cậu ta là thằng nhãi nhép?
Nộ khí của người đàn ông đầu trọc còn lớn hơn cả Sở Đại Trị, mặc dù hắn ta không phải là người bản địa Giang Châu, nhưng hắn là một đàn anh trên đường phố, dù cho là ở Giang Châu, cũng có thế lực rất khủng bố, bây giờ lại bị một thằng nhãi ranh uy hiếp, việc này có thể nhẫn nhịn sao?
Nhưng người đàn ông đầu trọc lại không trút nỗi bực tức lên người Sở Đại Trị, mà là trút lên người Diệp Phàm, sát khí bừng bừng nói: “Thằng nhãi ranh này là con trai của mày hả? Con không có giáo dục, bố phải chịu thay, mày mau chóng quỳ xuống cho ông, vì câu nói khi nãy của con trai mày mà xin lối ông mày, nếu không, hôm nay ông bắt mày phải chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.”