Vừa dứt lời, Diệp Phàm lập tức xông tới tẩn Phương Dương một trận, đánh cho hắn thê thảm đến mức phải co người trên mặt đất mà la khóc đầy thảm thương.
Những người xung quanh đều trợn tròn mắt, bị uy thế của Diệp Phàm dọa sợ.
“Má ơi, anh… Anh ta hung dữ quá! Nói đánh là đánh, không hàm hồ chút nào.”
“Cậu Phương Dương kia là Tổng giám đốc điều hành của công ty MKOC, một trong mười công ty đứng đầu nước M đấy. Ngay cả một vài gia tộc hàng đầu ở thủ đô cũng không dám làm phật lòng anh ta, ngược lại còn muốn kết bạn, làm thân với anh ta nữa. Thế mà người đó lại chẳng thèm quan tâm đến thân phận của Phương Dương.”
“Đúng vậy, vừa rồi tôi có nghe nói Phương Dương là một trong những cổ đông lớn nhất của công ty Khuynh Thành. Còn Diệp Phàm nay là Phó tổng giám đốc của công ty Khuynh Thành, anh ta không sợ Phương Dương sẽ rút vốn khiến công ty Khuynh Thành sụp đổ sao?”
“Không phải anh ta nói anh ta là chồng cũ của Tổng giám đốc Sở công ty Khuynh Thành à? Tôi cảm thấy người này đang cố ý trả thù Tổng giám đốc Sở.”
...
Đám đông xôn xao, tiếng bàn luận sôi nổi.
“Bây giờ chúng ta có thể nói đến chuyện rút vốn rồi!” Diệp Phàm phủi tay, liếc nhìn Phương Dương nằm trên đất, nói bâng quơ.
“Mày, mày...” Phương Dương cố chịu đựng cơn đau nhói tim, căm hận nhìn Diệp Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên... Tên họ Diệp kia, mày quá lắm rồi, dám đánh tao hết lần này đến lần khác. Hôm nay, tao không những muốn làm công ty Khuynh Thành sụp đổ mà còn muốn lấy mạng chó của mày.”
“Ha ha, dựa vào mày ấy à?” Diệp Phàm cười lạnh, không để vào mắt.
Răng rắc!
Phương Dương tức giận tột độ, hai tay vô thức siết chặt.
Lần này hắn về Hoa Hạ, ban quản lý cấp cao của công ty MKOC đã giao cho hắn một nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Vì vậy, hắn không dám hơn thua đến cùng với Diệp Phàm, sợ sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ quan trọng mà cấp trên công ty MKOC đã giao cho.
Phải biết rằng, địa vị hiện tại của hắn có được là nhờ vào cấp trên của công ty MKOC.
Nếu vì chuyện riêng của mình mà làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ cấp trên giao cho, không những hắn sẽ mất đi tất cả mà còn phải hứng chịu cơn thịnh nộ của họ.
Hắn làm việc cho công ty MKOC đã được mấy năm, hiểu rõ phong cách làm việc của ban quản lý cấp cao ở công ty. Một khi các vị ấy của công ty MKOC muốn trừng phạt hắn, chắc chắn hắn sẽ phải gánh chịu nỗi đau đớn còn đáng sợ hơn cả cái chết. Thế nên vào giờ phút này, tuy hắn đã vô cùng điên tiết, hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Phàm ngay lập tức nhưng hắn vẫn phải nhịn.
Không nhịn chuyện nhỏ ắt loạn đại mưu!
Phương Dương thầm an ủi chính mình.
“Hừ!” Phương Dương hừ lạnh một tiếng, cuối cùng hắn cũng kìm nén được lửa giận cùng nỗi hận trong lòng, nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, tao muốn rút toàn bộ vốn đầu tư mà tao đã đổ vào công ty Khuynh Thành các người. Tao ra hạn trong vòng ba tiếng đồng hồ, mày phải trả lại tao số tiền ba trăm triệu mà tao đã đầu tư vào công ty Khuynh Thành.”
Nghe Phương Dương nói, Sở Thanh Nhã không khỏi nhíu mày, lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.
Ban đầu Phương Dương đại diện cho công ty MKOC của nước M đến tìm cô hợp tác. Nghĩ đến địa vị của công ty MKOC trên thị trường quốc tế, Sở Thanh Nhã đã đồng ý hợp tác với Phương Dương.
Lúc ấy, Phương Dương đã hứa hẹn rằng chỉ cần sau này công ty Khuynh Thành cần vốn để phát triển, về phương diện tài chính, bất kể là bao nhiêu, công ty MKOC đều sẽ đáp ứng công ty Khuynh Thành.
Chính bởi lời hứa hẹn này, sau khi Sở Thanh Nhã kí hợp đồng với Phương Dương, vì lợi ích của công ty Khuynh Thành, cô không tiếp tục tìm kiếm sự tài trợ vốn từ công ty lớn nào khác. Phương Dương cũng rất rộng rãi, khoản vốn đầu tiên đã đầu tư là ba trăm triệu.
Với số tiền ba trăm triệu, công ty Khuynh Thành đã dời trụ sở đến thủ đô, tiêu tốn không ít tài chính rồi.
Mặc dù hiện tại, công ty Khuynh Thành vẫn có tài chính hùng hậu, nhưng đó đều là khoản vốn đặc biệt được kí kết với những cổ đông khác, có quy định sử dụng. Có lẽ nếu bây giờ họ lấy khoản tiền đó ra thì đúng là có thể tạm thời lấp vào khoảng trống tiền đầu tư ba trăm triệu của Phương Dương, nhưng như vậy sẽ khiến tài chính của công ty Khuynh Thành đối mặt với nguy cơ cực kỳ lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể vì một số chuyện ngoài dự liệu dẫn đến chuỗi liên kết tài chính bị đứt đoạn.
Sở Thanh Nhã là một người làm vô cùng lợi hại trên thương trường. Cô hiểu rõ rằng với một công ty như công ty Khuynh Thành, một khi đứt đoạn liên kết vốn thì cả công ty sẽ lập tức rơi vào vũng bùn, dần dần đi đến sự phá sản.
Nhưng thái độ của Phương Dương trước kia quá mức tệ, hành vi càng khiến Sở Thanh Nhã cảm thấy phản cảm.
Đừng nói là Phương Dương chủ động rút vốn, cho dù hắn không chủ động thì cô cũng sẽ tìm cơ hội đá Phương Dương ra khỏi công ty Khuynh Thành.
“Đúng rồi, tao còn muốn nhắc nhở bọn mày, đừng nghĩ đến chuyện dùng khoản vốn khác của công ty này để tạm thời bổ lấp vào khoản thiếu hụt ba trăm triệu này. Bởi vì...” Phương Dương cười lạnh, sau đó lấy điện thoại ra, gọi liên tục vài cuộc.
Phương Dương vừa ngắt máy, điện thoại di động của Sở Thanh Nhã đã vang lên.
Sở Thanh Nhã lấy điện thoại ra xem, đó là cuộc gọi từ một cổ đông quan trọng của công ty Khuynh Thành. Cô không khỏi ngẩn người, sinh ra một dự cảm không lành, do dự một lúc mới nhấn nút nghe.
Sau đó, sắc mặt cô thay đổi, nói: “Cái gì? Tổng giám đốc Lưu cũng muốn rút vốn? Lại còn muốn lấy lại hai trăm triệu tiền vốn chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ? Chuyện này... Alo, alo!”
Sở Thanh Nhã còn chưa nói xong câu, đối phương đã ngắt điện thoại.
Lúc này, Sở Thanh Nhã biến sắc, quả nhiên sự việc đúng như cô nghĩ...
Vị cổ đông vừa rồi gọi điện thoại cũng muốn rút vốn ngay giống như Phương Dương, vả lại còn muốn lấy đi toàn bộ tiền đầu tư trong vòng một tiếng đồng hồ.
Tuy nhiên, điện thoại của Sở Thanh Nhã vừa bị ngắt thì lại vang chuông, cô nhìn qua màn hình điện thoại, lại là một cổ đông quan trọng gọi đến.
Sắc mặt của Sở Thanh Nhã trở nên rất khó coi. Cô thoáng nghĩ đã đoán được cổ đông này gọi đến cũng là muốn rút vốn, cô do dự một lát rồi vẫn nhấn nút nghe.
Trong vòng năm phút ngắn ngủi, Sở Thanh Nhã đã nhận được mười mấy cuộc điện thoại, toàn bộ đều là những cổ đông quan trọng của công ty Khuynh Thành. Tất cả cổ phần cộng lại đã chiếm đến bốn mươi phần trăm, số tiền đầu tư liên quan đã lên đến hai mươi tỷ.
Nếu chỉ là ba trăm triệu thì Sở Thanh Nhã cũng không hoảng.
Nhưng hơn hai mươi tỷ thì Sở Thanh Nhã sẽ loạn trận thế hoàn toàn, cả công ty Khuynh Thành gần như đã có thể tuyên bố phá sản.
“Hừ, dám chống lại Phương Dương tao hử? Bây giờ bọn mày biết kết cục thế nào rồi chứ? Đánh tao? Tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!” Phương Dương nhếch môi, đắc ý cười lạnh, nói vô cùng kiêu căng.
Nhìn thấy sắc mặt Sở Thanh Nhã thay đổi, hắn biết chắc chắn Sở Thanh Nhã đã sợ rồi, thế nên hắn lập tức đắc chí khoe khoang.
Dù cho hắn đang bị thương khắp mặt!
“Diệp Phàm...” Sở Thanh Nhã nhìn sang Diệp Phàm.
“Không sao, có tôi đây!” Diệp Phàm cười dịu dàng với Sở Thanh Nhã, sau đó nhìn Phương Dương nói: “Mày tưởng mình đã thắng rồi sao?”
“Hừ, làm sao? Lẽ nào bọn còn có thể lấy một lần ra được hai mươi tỷ?”
Phương Dương cười nhạt nói.
Lúc đầu tư cho công ty Khuynh Thành, hắn đã sắp đặt sẵn mọi việc trước, thu mua gần hết các đại cổ đông, tất cả là để sau này có được phương pháp điều chế của Hồng Nhan Kiếp rồi sẽ đá văng Sở Thanh Nhã đi, nuốt trọn công ty Khuynh Thành.
Thế nhưng, hôm nay hắn thực sự quá tức giận, vì muốn trả thù Sở Thanh Nhã và Diệp Phàm mà hắn lật con át chủ bài của mình lên sớm hơn.
“Không phải chỉ có hai mươi tỷ nhỏ nhoi thôi sao? Có tính là gì đâu!”