Nhìn thấy ánh mắt kỳ vọng của Đàm Ngọc Yến, Diệp Phàm cười nói: “Cô uống cạn ly rượu này đi.”
Nói xong anh liền rót ly rượu phía trước đưa cho Đàm Ngọc Yến.
Cả người Đàm Ngọc Yến như bị làm cho ngớ ngẩn, cô nhìn ly rượu Diệp Phàm đưa, một lát sau mới có phản ứng, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.
Tên này cũng thật là xảo trá!
Đàm Ngọc Yến nhất thời nghĩ đâm lao phải theo lao.
Cô vốn dĩ muốn gài bẫy Diệp Phàm nhưng bây giờ thì hay rồi, cô lại tự gài bẫy chính mình.
Diệp Phàm hẹn cô đến quán bar uống rượu, sau đó lại dùng ánh mắt vô cùng “xấu xa” nhìn cô một lượt, tiếp đến lại đề nghị cô uống ly rượu trước mặt.
Một loạt hành vi như thế này giải thích cho cái gì đây?
Đàm Ngọc Yến hoàn toàn không dám nghĩ đến.
“Sao thế? Chủ nhiệm Đàm không dám? Hay là không nể mặt tôi đây?” Một hồi lâu không thấy Đàm Ngọc Yến có phản ứng gì, Diệp Phàm cau mày hỏi.
Nghe thấy Diệp Phàm nói, Đàm Ngọc Yến mới hoàn hồn, cô sợ Diệp Phàm đã động tay vào ly rượu đó.
Vì vậy có chút hoảng sợ.
“Nếu chủ nhiệm Đàm không nể mặt tôi, vậy chúng ta cũng không cần thiết nói tiếp nữa.” Sắc mặt Diệp Phàm bỗng trở nên nghiêm nghị.
Đàm Ngọc Yến theo quán tính cuộn tay thành nắm đấm, Diệp Phàm càng có ý muốn ép càng khiến cô cảm thấy ly rượu trên bàn có vấn đề.
Nhưng sau khi dằn xé nội tâm, Đàm Ngọc Yến đã hạ quyết tâm, cô nói với Diệp Phàm: “Được, bây giờ tôi uống, không phải chỉ là một ly rượu thôi sao? Có gì ghê gớm cơ chứ? Dù sao thì tôi cũng vừa gọi điện cho bạn, cô ấy sẽ đến đón tôi ngay thôi.”
Trước khi uống rượu cô đã nhắn tin cho bạn thân, cô cảm thấy chỉ cần chịu đựng một chút, đợi được bạn thân đến, dù cho Diệp Phàm có bỏ gì vào rượu cũng vô tác dụng.
Đầu óc choáng váng!
Quả nhiên rượu có vấn đề!
Tên này thật không phải dạng tốt lành gì.
Sau khi Đàm Ngọc Yến uống cạn, nhất thời bị sốc rượu, cô hoa mắt chóng mặt.
Lập tức khiến cô cảm thấy mình đã đoán đúng, Diệp Phàm đã cho gì đó vào trong rượu.
“Được rồi, Diệp Phàm, rượu tôi cũng đã uống, ngày mai anh hãy tiếp tục về trường làm việc.” Đàm Ngọc Yến nói với Diệp Phàm.
“Không đi!” Diệp Phàm lắc đầu.
“Cái gì?” Đàm Ngọc Yến ngây ra một lúc rồi gào lên với Diệp Phàm: “Tên họ Diệp kia, anh đừng có quá đáng, ban nãy anh vừa nói chỉ cần tôi uống rượu, anh sẽ về trường làm việc, anh là đàn ông, sao có thể nói lời nuốt lời được chứ?”
“Tôi lúc nào nói với cô là cô uống rượu thì tôi sẽ về trường làm việc chứ?” Diệp Phàm bĩu môi nói.
“Anh...”
“Không phải là cô ghi âm rồi sao? Cô có thể tự mình nghe lại xem.”
“Tôi...” nghe Diệp Phàm nói, sắc mặt Đàm Ngọc Yến từ từ thay đổi, cô lập tức rút điện thoại ra tắt chế độ ghi âm.
“Chủ nhiệm Đàm, thật ra mà nói muốn tôi về trường làm cũng không phải không thể, chỉ cần chủ nhiệm Đàm đây chịu hy sinh một chút.” Diệp Phàm nói với vẻ mặt quyến rũ.
Đàm Ngọc Yến ngây ra một lúc, cô chán ghét nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, anh thật là đáng kinh tởm, tôi thừa nhận tôi rất muốn giữ công việc của mình, nhưng tôi sẽ không vì giữ vị trí này mà phá bỏ nguyên tắc và giới hạn của bản thân.”
“Vậy nên anh hãy nhanh chóng xóa bỏ cái ý nghĩ xấu xa đó đi.”
“Thu hút sự chú ý của tôi, cô không xứng!”
“Ơ...” Diệp Phàm sờ mũi, nói: “Chủ nhiệm Đàm, có phải cô hiểu lầm gì không? Tôi không có hứng thú với kiểu người như cô!”
“Không hứng thú với tôi?” Sắc mặt Đàm Ngọc Yến vô cùng khó coi, cô lạnh lùng nói với Diệp Phàm: “Họ Diệp kia, anh đừng có làm nhục tôi, đừng có cái kiểu ăn không được thì đạp đổ chứ?”
Đàm Ngọc Yến lúc nói cố tình ưỡn ngực ra, để lộ thân hình đáng tự hào của bản thân.
Nhưng chẳng mấy chốc cô bỗng nhận ra bản thân có chút... ngu ngốc!
Diệp Phàm không có hứng thú với cô, cô để ý chuyện này sao? Dù sao cô cũng tuyệt đối không có hứng thú với Diệp Phàm, một chút cũng không.
Sau khi định thần lại, Đàm Ngọc Yến ho khan hai tiếng để che giấu sự ngại ngùng của mình, cô nói với Diệp Phàm: “Tốt, này họ Diệp, bởi vì anh đã nói không có hứng thú với tôi thì cứ coi như không đi, nhưng cậu nói hy sinh một chút là ý gì?”
“Rất đơn giản, chỉ cần sau này chủ nhiệm Đàm mỗi khi gặp tôi cứ cúi đầu chào, tôi sẽ về đại học Yến Kinh làm việc!” Diệp Phàm cười nói.
“Anh...” Đàm Ngọc Yến mặt mày tái xanh nhưng cuối cùng cô vẫn chịu được, cô hạ quyết tâm đồng ý yêu cầu của Diệp Phàm, nói: “Được, cứ quyết định như vậy đi, ngày mai cậu sẽ về trường làm việc.”
“Ha ha, được!” Diệp Phàm ngây ra một lúc, dù sao cũng không thể ngờ Đàm Ngọc Yến lại dễ dàng chịu thua như vậy, điều này làm anh khá bất ngờ.
Đàm Ngọc Yến lúc này cảm thấy đầu óc choáng váng, cô lập tức ngủ thiếp đi trên bàn.
“Ơ?” Diệp Phàm cau mày rồi tự độc thoại: “Tửu lượng kém như vậy sao? Không chịu nổi một ly? Không đúng...”
Vào lúc Diệp Phàm cho rằng tửu lượng của Đàm Ngọc Yến kém, anh đột nhiên nhận thấy có gì đó không đúng, nhịp hô hấp của Đàm Ngọc Yến có chút hỗn loạn, tình trạng này không phải do say rượu.
Diệp Phàm liền đi qua kiểm tra một lượt tình trạng cơ thể của Đàm Ngọc Yến, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng, anh tự nói với bản thân: “Trong cơ thể cô ấy dường như có một nguồn năng lượng đặc biệt, không ngờ lại thu hút được quyền pháp vô danh mà mình luyện tập.“
Diệp Phàm cau mày, cảm thấy có chút bất ngờ.
Anh không do dự lập tức bế Đàm Ngọc Yến lên, nhanh chóng rời khỏi quán bar.
Diệp Phàm đưa Đàm Ngọc Yến đến một khách sạn gần đó, sau khi đến nơi anh liền vào phòng tắm xả đầy một bồn nước nóng, rồi đặt Đàm Ngọc Yến nửa ngồi vào trong.
Tiếp theo anh cũng leo vào bồn tắm, ngồi bắt chéo chân sau lưng Đàm Ngọc Yến.
Anh lúc này dựa theo kỹ năng di chuyển của quyền pháp, một nguồn năng lượng đặc biệt bắt đầu chảy khắp cơ thể.
Anh nhấc hai tay lên, trong lòng bàn tay có một thứ năng lượng đặc biệt làm chúng trông như đang nắm hai ngọn lửa phập phồng cháy.
Anh áp hai lòng bàn tay lên áo của Đàm Ngọc Yến, thứ năng lượng đặc biệt đó sinh ra từ quyền pháp vô danh của anh được dẫn vào trong cơ thể cô.
Diệp Phàm phát hiện ra trong tim của Đàm Ngọc Yến không ngờ lại có nguồn năng lượng hưởng ứng lại với năng lượng quyền pháp vô danh của anh, hai nguồn năng lượng này đan xen vào nhau, do đó làm nhịp hô hấp của Đàm Ngọc Yến dần dần trở nên ổn định.
Nếu không, sợ là Đàm Ngọc Yến sẽ suy tim mà chết!
Qua mấy giờ đồng hồ Diệp Phàm mới dừng lại, Đàm Ngọc Yến lúc này giống như đang ngủ rất say.
Sau khi Diệp Phàm gọi nhân viên nữ của khách sạn lên để thay đồ cho Đàm Ngọc Yến, anh bèn đặt cô lên giường nghỉ ngơi, bởi vì trời đã khuya nên Diệp Phàm cũng không về nữa mà nằm ngủ ở sô pha.
Chẳng mấy chốc trời đã sáng.
Bập!
Sáng sớm, một âm thanh cực lớn làm Diệp Phàm tỉnh dậy, anh vừa ngồi dậy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thấy đội thực thi pháp luật xông vào phòng, một vài người trong đó dùng súng nhắm thẳng vào anh.