Long Thần Tại Đô

Chương 163: Là họa diệt môn!



“Triệu lão gia, xin hãy nể mặt tôi mà đừng so đo với Diệp Phàm nữa.” Sau khi bước tới, Khổng Văn Dung vội vã nói với Triệu Quang Khôn: “Như thế này đi, tôi sẽ làm chủ đặt một bàn tại nhà hàng Thiên Tử, mọi người cùng nhau dùng bữa, có ân oán gì thì đều xóa bỏ hết, có được không?”

Triệu Quang Khôn cau mày, trầm tư suy nghĩ.

Mặc dù ông ta kiêng dè Khổng Văn Dung nhưng với việc xảy ra ngày hôm nay, nếu cứ bỏ qua như vậy thì khí tiết tuổi già của ông ta cũng khó giữ, uy danh của nhà họ Triệu cũng vì thế mà xuống dốc không phanh.

Loại ảnh hưởng lớn này có thể làm lung lay gốc rễ của nhà họ Triệu.

Vì thế, sau khi suy nghĩ một lúc, cảm thấy cho dù có phải đắc tội với Khổng Văn Dung, ông ta cũng không thể để yên như thế này, thế là, Triệu Quang Khôn nói với Khổng Văn Dung: “Hiệu trưởng Khổng, không phải tôi không nể mặt ông, mà là thằng bụi đời này quá kiêu ngạo, không chỉ đánh cháu tôi, vừa nãy cậu ta còn nói năng vô lễ với tôi nữa”

“Nếu như tôi không dạy cho thằng ranh này một bài học, tôi còn mặt mũi nào mà đứng ở thủ đô này nữa?”

“Đương nhiên, nếu hiệu trưởng Khổng đã ra mặt, tôi cũng không thể không biết điều đến vậy, chỉ cần thằng bụi đời này bằng lòng quỳ xuống lạy tôi ba cái, tôi sẽ nể mặt hiệu trưởng Khổng, sẽ bỏ qua cho nó hôm nay!”

“Chuyện này…” Khổng Văn Dung dùng vẻ mặt đầy khó xử nhìn về phía Diệp Phàm.

Ông biết Diệp Phàm là người được quân đội cử tới đại học Yến Kinh với tư cách là trưởng bộ phận bảo vệ, người có bối cảnh không hề đơn giản, không thể dễ dàng động tới cậu ta.

Nhưng đối phó với Triệu Quang Khôn cũng không dễ, nếu phải sống chết đến cùng, ông cũng không thể nào áp chế được Triệu Quang Khôn.

Suy cho cùng, thế lực nhà họ Triệu không nằm ở thủ đô.

“Ha ha!” Diệp Phàm cười nhạt, nói với Khổng Văn Dung: “Hiệu trưởng Khổng, ý tốt của ông, tôi xin nhận! Nhưng việc ngày hôm nay, hãy để tôi tự mình giải quyết”

“À… Được, được thôi!” Khổng Văn Dung do dự một hồi rồi gật đầu.

Vốn dĩ ông cũng không muốn dính vào vụ này, có câu nói này của Diệp Phàm, ông cũng có lối thoát.

Đến lúc đó, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, ông cũng có thể khai báo rõ ràng với phía quân đội.

Nhưng Đàm Ngọc Yến ở bên cạnh vừa nghe xong thì lập tức luống cuống, vội vã nói với Khổng Văn Dung: “Hiệu trưởng, Diệp Phàm là trưởng tổ bảo vệ của trường chúng ta, nếu như cậu ta gặp phải chuyện gì ở trong trường hoặc là trước mặt ông, thế thì sau này, danh tiếng đại học Yến Kinh của chúng ta sợ là sẽ mất sạch.”

“Nhưng mà…” Sau khi Khổng Văn Dung nghe xong, cảm thấy lời của Đàm Ngọc Yến thì ông cũng có lý nhưng khi liếc nhìn Triệu Quang Khôn, ông lại do dự.

Trong lòng ông biết cực kỳ rõ rằng dù cho sau lưng ông có nhà họ Khổng, nhưng Triệu Quang Khôn chưa hẳn đã e sợ mình.

Cần phải biết rằng, Triệu Quang Khôn là một người tàn nhẫn. Ngày xưa, lúc mà nhà họ Triệu vẫn còn chưa trở thành gia tộc hàng đầu ở thủ đô, ông ta cũng đã qua lại với nhiều thế gia đứng đầu ở thủ đô rồi.

Quả nhiên, không đợi Khổng Văn Dung mở miệng, Triệu Quang Khôn đã trầm giọng nói: “Hiệu trưởng Khổng, việc ngày hôm nay là ân oán riêng giữa tôi với tên nhãi ranh này, vốn không phải nhằm vào ông, càng không phải nhằm vào trường đại học Yến Kinh. Ông yên tâm, đợi giải quyết xong với tên này, tôi nhất định sẽ đến tận cửa để xin lỗi ông, còn lấy ra ba tỷ nhân dân tệ để quyên góp cho trường đại học Yến Kinh nữa”

“…”

Khổng Văn Dung nhíu mày, ông vốn không hề quan tâm tới “khoản tiền quyên góp ba tỷ” trong lời nói của Triệu Quang Khôn, mà thái độ của Triệu Quang Khôn đã tỏ rõ là dù cho ông có cố gắng hết sức để ngăn cản, Triệu Quang Khôn vẫn muốn ra tay như cũ.

Nếu Triệu Quang Khôn đã nói đến mức này thì ông có thể nói gì nữa đây?

“Ông nội Khổng…” Đàm Ngọc Yến sốt ruột, mặc dù cô không có ấn tượng tốt gì với Diệp Phàm, nhưng nếu hôm nay Diệp Phàm thật sự bị Triệu Quang Khôn đánh chết, cô sẽ áy náy cả đời.

Lần trước Diệp Phàm đánh nhau với Triệu Dị chính là vì cô!

“Ngọc Yến, được rồi, chuyện này vẫn nên để cho bản thân Diệp Phàm tự giải quyết thôi!” Khổng Văn Dung ngắt lời Đàm Ngọc Yến.

Lúc này, Triệu Quang Khôn lạnh lùng nói với Diệp Phàm: “Thằng nhãi, tao hỏi mày lần cuối, mày quỳ xuống lạy tao ba cái, biến chiến tranh thành tơ lụa hay mày muốn chết?”

“Ha ha!” Diệp Phàm cười lớn, nói: “Đường đường là người đàn ông cứng cỏi kiên cường, làm sao tôi có thể quỳ trước lão chó già như ông?”

“Nếu mày đã muốn chết, thế thì tao sẽ cho mày được toại nguyện!” Trong ánh mắt Triệu Quang Khôn lóe lên một tia tàn nhẫn.

Nhưng cũng chính lúc đó, điện thoại của ông ta đột ngột vang lên.

Ông ta sững người một lúc, liếc nhìn dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại, đó là số điện thoại ông ta đã gọi trước đó, vì vậy nhanh chóng nhất nút trả lời.

Rất nhanh, điện thoại đã được kết nối.

“Ông chủ, tôi đã tra ra thông tin về tên Diệp Phàm kia rồi” Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói tiếp: “Thằng đó là anh trai của gia chủ hiện tại của nhà họ Diệp ở Giang Châu. Có tin đồn là chỉ một cuộc gọi của hắn đã làm cho năm gia tộc lớn ở Giang Châu bị tiêu diệt. Với lại, mấy ngày trước đó, tên này đã xảy ra xung đột với Lý Mặc của nhà họ Lý, sau đó có người của quân đội ra mặt, nói Diệp Phàm là con rể của Đại tướng Sở!”

“Con… Con rể của Đại tướng Sở ư?” Nghe xong câu nói của người đàn ông bên kia điện thoại, sắc mặt của Triệu Quang Khôn thay đổi hoàn toàn, khóe môi run rẩy.

Ông ta nhìn về phía Diệp Phàm, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin được, trong đôi mắt sâu thẳm lộ ra sự sợ hãi.

Ông ta thật sự không ngờ tới, Diệp Phàm lại là con rể của Đại tướng Sở.

Điều này… Con mẹ nó thật không thể tin nổi!

Cần phải biết rằng, Đại tướng Sở lại Đại tướng dựng nước, con trai ông ấy còn là “Chiến thần Vân Điền”

Con rể của ông ấy lại là trưởng tổ bảo vệ quèn ở đại học Yến Kinh sao?

Mẹ nó, điều này quá nực cười đúng không?

“Cậu chắc chứ?” Qua vài giây, Triệu Quang Khôn mới ổn định tinh thần, hỏi lại người đàn ông qua điện thoại.

“Chắc chắn ạ!” Người đàn ông nói tiếp: “ Dường như quân đội dường như không định giấu giếm thân phận của Diệp Phàm, cho nên một số thế gia hàng đầu ở thủ đô và những gia tộc ẩn thế đều biết đến thân phận của Diệp Phàm”

Cốp!

Nghe xong câu này của người đàn ông, tay của Triệu Quang Khôn khẽ run rẩy, điện thoại cũng rơi xuống đất.

Mà chính trong lúc đấy, đám đông cũng xôn xao lên, một chiếc xe việt dã quân đội lao nhanh từ ngoài phố vào, dừng ngay trước cổng đại học Yến Kinh.

Sau đó, có mấy người đàn ông mặc quân phục có trang bị súng thật đạn thật bước xuống từ trong xe. Một người đàn ông trung niên mặc quân phục có vẻ như là lãnh đạo của mấy người đó đã đi vào trong đám người, tiến đến chỗ Diệp Phàm, sau đó quay đầu nhìn sang Triệu Quang Khôn, lạnh lùng nói: “Triệu Quang Khôn, dám chĩa súng vào con rể của Đại tướng Sở, có phải ông ăn tim gấu gan hùm rồi không?”

“Vệ sĩ Xa?”

Sau khi nhận ra người đàn ông, sắc mặt Triệu Quang Khôn biến đổi rất lớn, mặt cắt không còn giọt máu.

Tiêu rồi!

Sau khi đứng hình mười mấy giây, Triệu Quang Khôn mới hồi phục tinh thần, hai chân cong lại, quỳ xuống mặt đất, vội vàng nói với Diệp Phàm: “Xin… Xin lỗi, là, là con chó già tôi có mắt như mù, không nhận ra ngài là con rể của Đại tướng Sở, xin… Xin ngài rộng lượng tha thứ cho kẻ hèn này, cho nhà họ Triệu một con đường sống”

Triệu Quang Khôn là một người có dã tâm và trí tuệ, dù cho già rồi, nhưng tâm trí vẫn vô cùng nhanh nhạy, sau khi xác định được thân phận của Diệp Phàm là con rể của Đại tướng Sở, ông ta lập tức nhận thua.

Cho dù ông ta biết bây giờ mình quỳ xuống, cầu xin Diệp Phàm thì sẽ làm mất sạch thanh danh và uy nghiêm của nhà họ Triệu.

Nhưng ông ta cũng không thể kịp lo nghĩ được nhiều như vậy!

Bởi vì, làm mích lòng với con rể của Đại tướng Sở thì sẽ có kết cục thế nào?

Đó hoàn toàn là tự làm tự chịu, sẽ gây ra họa diệt môn cho nhà họ Triệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.