Long Thần Tại Đô

Chương 166: Tới cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận kết hôn?



Âu Dương Tư Thành quá tức giận, có thể nói là tràn ngập lửa giận.

Hắn đã mặc kệ chuyện nơi này là biệt thự của con gái đại tướng Sở rồi.

Dù sao trước khi đến nơi này thì con gái của đại tướng Sở cũng đã bày tỏ rõ, cô hoàn toàn không quen biết Diệp Phàm, càng không thừa nhận chuyện Diệp Phàm là con rể của đại tướng Sở.

Cho nên, Âu Dương Tư Thành cảm thấy, không có thân phận con rể của đại tướng Sở thì Diệp Phàm cũng chỉ là một tên rác rưởi quần là áo lụa của Diệp gia ở Giang Châu mà thôi.

Hắn còn chẳng thèm coi trọng Diệp gia Giang Châu, nói chi là một tên rác rưởi quần là áo lụa của Diệp gia mà thôi.

Hắn có cái gì mà sợ chứ?

Âu Dương Tư Thành lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho người khác.

Bốp!

Nhưng mà, Diệp Phàm lại tát một cái lên mặt của hắn nữa, hơn nữa còn không biết lưu tình, đánh đến mức gò má bên kia của Âu Dương Tư Thành cũng sưng vù lên trong nháy mắt.

Trong miệng của Âu Dương Tư Thành đều là máu, thậm chí còn bị đánh rụng răng, phun ra ngoài cùng với máu.

Vẻ mặt do vừa lạnh lùng vừa vô tình.

Bất cứ kẻ nào, chỉ cần dám có ý đồ với người bên cạnh của anh, anh tuyệt đối không lưu tình.

Những thanh niên nam nữ trong phòng khách thấy Diệp Phàm tát Âu Dương Tư Thành liên tục hai cái, ai nấy cũng đều kinh ngạc há to miệng, trên mặt hoàn toàn là vẻ khó tin.

Bọn họ cũng giống như Âu Dương Tư Thành, đều cho rằng Diệp Phàm là một tên “rác rưởi”.

Nhưng mà ai ngờ rằng, Diệp Phàm lại mạnh như vậy, không nói tiếng nào đã tát cho Âu Dương Tư Thành hai cái tát.

Cmn, này đúng là đột nhiên... rối tung rối mù!

“Không phải ai cũng nói cái tên Diệp Phàm này là rác rưởi sao? Sao lại hung hăng đến vậy? Không nói tiếng nào đã tát cho Âu Dương Tư Thành hai cái tát, đây là điên quá rồi? Không lẽ anh ta không biết, Âu Dương Tư Thành là con cháu được gia chủ hiện tại của gia tộc Âu Dương cao cấp nhất thủ đô yêu thích nhất sao?

“Tôi cảm thấy, cái tên Diệp Phàm này cũng không biết, chúng ta đã biết chuyện anh ta không phải là con rể của đại tướng Sở, cho nên anh ta mới dám phách lối, ngông cuồng đến vậy.”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy, hơn nữa, Diệp Phàm là một tên rác rưởi quần là áo lụa ở Giang Châu, đương nhiên anh ta không quen Âu Dương Tư Thành rồi, cho nên mới dám không nói tiếng nào đã tát vào mặt Âu Dương Tư Thành.”

“Hay là chúng ta cứ ngồi yên xem kịch hay đi, Âu Dương Tư Thành bị đánh thảm như vậy, nhất định sẽ kinh động đến bậc cha chú của Âu Dương thế gia, đến lúc đó, nhất định cái tên Diệp Phàm này sẽ bị bánh xe lớn vô tình là Âu Dương thế gia trực tiếp cán chết.”

Thái độ của những người ngồi trong phòng khách của biệt thự đều rất rõ ràng, không xem trọng Diệp Phàm.

Nên biết là, bọn họ đều là bạn của con gái đại tướng Sở, con gái đại tướng Sở rất là khó chịu với Diệp Phàm luôn giả mạo là chồng mình, đương nhiên những người bạn của cô cũng khó chịu theo.

Âu Dương Tư Thành vô cùng tức giận, hai mắt cũng ứ máu, hiện lên tơ máu chằng chịt, nhìn sơ qua hắn giống như là một tên điên đang chuẩn bị phát cuồng, khàn giọng quát lớn với Diệp Phàm: “Thằng chó, mày chờ cho tao, tao nhất định khiến mày trả giá đắt.”

“Đây là nhà của tôi, dám làm loạn ở nhà tôi sao? Vậy thì biến ra khỏi nhà tôi ngay.” Ánh mắt của Diệp Phàm lạnh lùng, đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhấc chân đạp Âu Dương Tư Thành bay ra khỏi cửa lớn biệt thự, té nhào xuống thảm cỏ trước biệt thự, ngã cắm đầu xuống đất.

Người ở trong phòng khách biệt thự đều trợn tròn hai mắt.

“Má ơi, cái tên rác rưởi này đúng là không biết xấu hổ đến mức làm người ta sợ luôn đó, lại còn dám nói chỗ này là nhà của anh ta nữa sao?”

Có một thanh niên tức giận trong lòng, vô cùng khó chịu với Diệp Phàm, nhưng mà nhìn Âu Dương Tư Thành ngã cắm đầu xuống đất ngoài cửa biệt thự, trong lòng của hắn ta cũng dễ chịu hơn nhiều.

“Nhưng mà anh ta ra tay cũng ác thật đó, đá một cái làm cho Âu Dương Tư Thành ngã cắm đầu xuống đất ngoài cửa biệt thự, đây đúng là... quá hung tàn rồi.”

“Tôi thấy, chúng ta đừng có trêu chọc đến tên này, không đáng.”

Những thanh niên nam nữ nói với nhau,

Mặc dù mọi người trong phòng khách biệt thự vô cùng tức giận Diệp Phàm, từng người từng người lên tiếng sỉ nhục, khinh bỉ, giễu cợt, nhưng mà bọn họ cũng rất kiêng dè Diệp Phàm, hoàn toàn không dám lại gần Diệp Phàm.

Âu Dương Tư Thành đang ngã cắm đầu xuống đất ngoài cửa biệt thự trước mặt

Lúc này ai dám chọc Diệp Phàm chứ?

Diệp Phàm cũng chẳng thèm để ý những lời khinh bỉ, sỉ nhục, giễu cợt của những thanh niên nam nữ trong phòng khách, tiếp tục cầm thức ăn vặt trên bàn lên ăn. Nhưng mà lúc này, một cô gái trẻ tuổi từ lầu hai bước xuống.

Cô gái trẻ tuổi này khoảng chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, mặc một bộ quần áo đang hot nhất hiện nay, tinh tế thể hiện được vóc người uyển chuyển của cô.

Cô gái trẻ tuổi này rất xinh đẹp, gương mặt trái xoan, ngũ quan vừa thanh tú vừa tinh xảo, da trắng như mỡ đông, trắng nõn trong sáng.

Toàn thân cô tỏa ra khí chất ưu nhã, cao quý, lạnh lùng, đôi mắt xinh đẹp tinh khiết mà thâm thúy, còn có một chút ý kiêu ngạo, làm cho người khác sợ hãi.

Thấy cô gái trẻ tuổi này từ lầu hai biệt thự chậm rãi bước xuống, tất cả mọi người trong phòng khách đều giật mình, sau đó rối rít chen qua chỗ cô gái trẻ tuổi kia, duỗi tay chỉ về phía Diệp Phàm đang ăn thức ăn vặt trên ghế sô pha, nói với cô gái trẻ tuổi: “Sở tiểu thư, cuối cùng cô cũng xuống rồi, cái tên phế vật giả mạo chồng cô thật sự quá ghê tởm, mới lúc nãy còn làm cho Tư Thành ngã cắm đầu xuống đất ngoài cửa biệt thự, bây giờ còn chưa biết sống chết ra sao nữa.”

“Cô nhìn anh ta đi, không biết lễ phép gì cả, trên người toàn tỏa ra mùi dã man của mấy tên “rác rưởi” ở tầng dưới đáy của xã hội thôi.”

“Sở tiểu thư, cô nhất định phải cho tên này một bài học nhớ đời đó.”

Một đống người thay nhau chỉ trích Diệp Phàm, xúi giục cô gái trẻ tuổi này dạy dỗ Diệp Phàm.

Cô gái trẻ tuổi này, chính là con gái của đại tướng Sở, Sở Thiên Tiên.

Nghe thấy mọi người trong phòng khách đều rất bất mãn với Diệp Phàm, trên mặt của Sở Thiên Tiên vẫn không chút thay đổi, sau khi cô bước xuống sảnh lớn dưới lầu một rồi, nhìn sang chỗ Diệp Phàm, bước mấy bước đến trước mặt Diệp Phàm, nhìn chằm chằm quan sát một lượt mặt của anh rồi nói: “Anh chính là Diệp Phàm hả? Xấu thật đó!”

“Phụt!”

Nghe thấy lời của Sở Thiên Tiên, Diệp Phàm vừa lúc mới uống một ngụm nước vào, còn chưa kịp nuốt xuống lập tức phun ra ngoài luôn, sặc đến mức anh liên tục ho khan.

Anh hoàn toàn không ngờ mạch não của con gái đại tướng Sở lại kì lạ đến mức này, vừa mở miệng đã chê anh ngoại hình xấu.

Cái này là điểm quan trọng sao?

Hơn nữa, ngoại hình xấu thì làm sao? Xấu thì sau này không thể đẹp lên nữa sao?

Diệp Phàm lấy khăn giấy lau miệng, nói với Sở Thiên Tiên: “Đúng vậy, tôi chính là Diệp Phàm, cô là con gái của đại tướng Sở đúng không?”

“Ừ!” Sở Thiên Tiên gật đầu.

“Xem ra, cô cũng là một người thẳng thắn, cho nên tôi cũng không nói vòng vo, trực tiếp nói thẳng với cô luôn vậy.” Diệp Phàm suy nghĩ một lát, nói với Sở Thiên Tiên: “Là đại tướng Sở muốn nhận tôi làm con rể, tôi cũng là bị ép không biết làm sao cho nên mới đồng ý.”

“Nhưng mà, tôi nhìn thấy bộ dạng này của cô cũng tạm được, chuyện này tôi cũng có thể miễn cưỡng thuyết phục mình không hối hận.”

“Ha ha!” Nghe Diệp Phàm nói, Sở Thiên Tiên cười một tiếng, rồi nói: “Nếu như đã là ý của bố tôi, vậy tôi cũng không có ý kiến gì, sáng sớm ngày mai hai chúng ta đến cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận kết hôn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.