“Thiên Tiên, em cũng tham gia buổi đấu giá tối nay à?”
Nghiêm Thế Vân đi đến cười chào hỏi với Sở Thiên Tiên giống như bạn thân đã lâu.
Sở Thiên Tiên cũng cười mỉm đáp lại, khẽ nói: “Vâng, mấy ngày nay cũng đang chán, nên tôi đã đồng ý khi nhận được lời mời đến buổi đấu giá.”
“Thế em thích món nào cho buổi đấu giá tối nay, chỉ cần nói với tôi, tôi sẽ mua nó cho em.” Nghiêm Thế Vân nói vô cùng táo bạo.
“Sao lại như vậy được?”
Sở Thiên Tiên lộ vẻ vừa thích thú vừa ngại ngùng.
Diệp Phàm đứng cạnh không nói nên lời, người phụ nữ Sở Thiên Tiên này thật sự diễn sâu quá rồi.
Rõ là đã yêu cầu anh đến đây để xử Nghiêm Thế Vân, nhưng bây giờ lại “vui vẻ” nói chuyện với gã như vậy, thậm chí còn có ý quyến rũ.
Đôi mắt Nghiêm Thế Vân lóe lên, không che giấu sự tham lam của gã, thái độ của Sở Thiên Tiên lúc này khiến gã vô cùng thích thú, cảm giác như cô không quan tâm đến việc gã và bạn thân của cô chia tay.
Ngược lại thái độ của Sở Thiên Tiên rất mơ hồ.
Tạo cho gã một cảm giác có thể tiến xa hơn với cô.
“Quan hệ của chúng ta, có gì mà ngại chứ?”
Nghiêm Thế Vân nói.
“Nếu Vân thiếu gia đã nói như vậy rồi, cung kính không bằng tuân mệnh, đợi xem tôi thích món nào sẽ nói với anh.” Sở Thiên Tiên cười hi hi nói: “Nhưng mà, nếu lần sau có cơ hội, Vân thiếu gia phải cho tôi cơ hội để báo đáp anh tử tế đó.”
Câu này của Sở Thiên Tiên quả thật quá quyến rũ, khiến Nghiêm Thế Vân như mơ giữa ban ngày.
Nhưng mà lúc này niềm vui mới của Nghiêm Thế Vân, Chu Di, thanh lịch bước vào, rõ ràng Nghiêm Thế Vân không phải người bình thường, ngay lập tức gã phát hiện ra Chu Di đang tiến về phía mình.
Nghiêm Thế Vân khá e dè Chu Di, vì thế nên gã không tiếp tục nói chuyện với Sở Thiên Tiên, mà lập tức đổi chủ đề khác, hắn chỉ Diệp Phàm bên cạnh Sở Thiên Tiên nói: “Thiên Tiên, đây là?”
“Anh ấy là chồng tôi, Diệp Phàm!” Sở Thiên Tiên không chút né tránh, thẳng thắn giới thiệu Diệp Phàm cho Nghiêm Thế Vân.
“Chồng em?” Nghiêm Thế Vân ngây ra một lúc, sau khi nhìn Diệp Phàm một lượt, gã mới nhận ra và nói với Sở Thiên Tiên: “Ồ, tôi nhớ ra rồi, thì ra anh ta là Diệp Phàm, người mà Sở đại tướng tự nhận là con rể mà không có sự đồng ý của em.”
“Ừ, đúng rồi.” Sở Thiên Tiên gật đầu, cô cố tình nhìn Diệp Phàm ngồi cạnh một cách chán ghét.
Điều này khiến Diệp Phàm không nói nên lời.
Mà hành động nhỏ này của cô đương nhiên đã bị Nghiêm Thế Vân để ý thấy.
Điều này khiến cho ánh mắt của Nghiêm Thế Vân lóe lên sự vui mừng.
Sau đó gã bình tĩnh đưa tay phải ra, cười nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, xin chào, tôi là Nghiêm Thế Vân, bạn thân của Sở Thiên Tiên!”
“Ồ!” Diệp Phàm tỏ vẻ dửng dưng, anh hoàn toàn không có ý muốn bắt tay với Nghiêm Thế Vân.
“...”
Nghiêm Thế Vân không ngờ Diệp Phàm lại tỏ thái độ như vậy, gã nhất thời ngây ra một lúc, tay phải đưa ra có chút trống rỗng, bầu không khí đột ngột trở nên khó xử và trầm trọng.
Sắc mặt của Nghiêm Thế Vân trở nên khó coi.
Nhưng Sở Thiên Tiên đang ở bên cạnh, gã không thể nổi điên.
Còn bề ngoài Sở Thiên Tiên tỏ ra không hề hay biết gì, nhưng bên trong có chút hài lòng.
Cứ nghĩ đến người bạn thân của cô mấy lần vì Nghiêm Thế Vân tự tử không thành, cảm giác ghét cay ghét đắng Nghiêm Thế Vân của cô lại đạt đến cùng cực.
Cô vô cùng vui và thoải mái khi thấy Nghiêm Thế Vân bị làm nhục.
“Này, anh có ý gì? Bạn trai tôi muốn chào hỏi anh, thái độ này của anh là sao hả?”
Lúc này, Chu Di tức giận đi đến hét vào Diệp Phàm.
Thật ra cô ta đã đến từ lúc nãy, cũng đã thấy được mọi chuyện đang xảy ra.
Vốn dĩ cô ta cho rằng Nghiêm Thế Vân cười nói vui vẻ với Sở Thiên Tiên là muốn thu hút sự chú ý của Sở Thiên Tiên.
Nhưng trước đó Nghiêm Thế Vân đã nhanh trí kết thúc cuộc đối thoại “mập mờ” giữa hai người, điều này khiến Chu Di cho rằng Nghiêm Thế Vân và Sở Thiên Tiên chỉ là bạn bè bình thường, thậm chí cô ta còn cảm thấy áy náy vì sự nghi ngờ của mình.
Sau đó cô ta thấy Nghiêm Thế Vân chủ động chào hỏi Diệp Phàm, nhưng anh vẫn lạnh tanh.
Cô ta liền cảm thấy không vui!
Bố cô ta là ông chủ của thế giới ngầm ở thành phố Thường Ninh, từ nhỏ đến lớn cô ta đều được chiều hư, không có bất kì ai ở thành phố Thường Ninh dám đụng vào hay bất kính với cô ta.
Còn bây giờ Nghiêm Thế Vân đang là bạn trai của cô, thái độ này của Diệp Phàm với Nghiêm Thế Vân, không phải là đang vả vào mặt cô ta sao?
Đương nhiên không thể nhịn!
“Anh ta muốn cua vợ tôi? Tôi không tỏ thái độ như vậy, lẽ nào tôi phải mỉm cười dâng vợ mình tận tay ư?”
Diệp Phàm bỉu môi nói với Chu Di một cách bực bội.
“Anh, anh nói sao?” Chu Di ngây ra một lúc, sau đó liền thay đổi sắc mặt.
Lúc này Nghiêm Thế Vân mới có phản ứng.
Trong lòng gã hận không thể lột da lóc thịt Diệp Phàm.
Gã cho rằng Diệp Phàm là một tên đần độn, cho dù anh biết ý đồ của gã với Sở Thiên Tiên đi nữa thì cũng nên giữ trong lòng, nhưng anh lại nói ra như vậy? Có phải là quá lỗ mãng không?
Không phải đây là một kẻ thô lỗ chưa từng trải qua chín năm giáo dục bắt buộc ư?
“Ơ...” Nghiêm Thế Vân vội vàng nói với Diệp Phàm một cách nghiêm túc: “Anh Diệp à, anh hiểu lầm rồi, tôi với Thiên Tiên chỉ là bạn bè bình thường.”
“Bạn bè bình thường? Ha ha, anh xem tôi là đồ ngu à?” Diệp Phàm khinh bỉ nói với Nghiêm Thế Đông: “Anh hỏi mọi người có mặt ở đây xem, có ai tin rằng cái gì mà tình bạn nam nữ, còn nữa, những gì anh nói lúc nãy với vợ tôi, tôi đều đã ghi âm hết lại, có cần tôi mở cho anh nghe không?”
“...”
Nghiêm Thế Vân như chết lặng tại chỗ.
Trước đây gã đã từng nghe qua Sở Thiên Tiên có một người “chồng” tên Diệp Phàm, hơn nữa những tin tức gã nghe được đều nói Diệp Phàm là rác rưởi.
Bây giờ những gì Diệp Phàm đang làm có chút ngu ngốc, nhưng nó lại giống như những cái gai chí mạng đâm thẳng vào tim gã.
Mặc dù đoạn hội thoại lúc nãy giữa gã và Sở Thiên Tiên không có gì đáng để xấu hổ, nhưng chỉ cần người nào chịu động não là có thể hiểu được có chút không đơn thuần trong đó.
Đương nhiên, điều quan trọng là Nghiêm Thế Vân cảm thấy chột dạ.
Nghe Diệp Phàm nói xong, Chu Di ngây ra một lúc, mười mấy giây sau mới định thần lại, sau đó cô ta không tiếp tục làm khó Diệp Phàm mà quay lại nhìn Nghiêm Thế Vân, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ giận dữ, chỉ ngón tay vào mũi Nghiêm Thế Vân, tức giận nói: “Nghiêm Thế Vân, anh có ý gì? Anh muốn ngoại tình sau lưng tôi đúng không?”
“Mẹ kiếp, tôi nói cho anh biết, Chu Di tôi không phải là người để các người bắt nạt, anh dám làm việc có lỗi với tôi, anh chán sống rồi sao?”
“Anh có tin không, chỉ cần một câu nói của bà đây là có thể sai người vứt anh xuống sông Tương làm mồi cho cá.”