Long Thần Tại Đô

Chương 309: Đem Hà Xương Tổ cho chó ăn



Diệp Phàm đột nhiên xông tới trước mặt làm cho tên kiếm tu kia toàn thân hóa đá.

Phải biết rằng, hắn là người tu hành sắp chạm tới giai đoạn sau căn bản rồi.

Dưới sự thực hiện cấm thuật thúc giục phi kiếm, tốc độ phi kiếm đã gần như đạt đến tốc độ âm thanh.

Thế nhưng chỉ bằng thân thể mà Diệp Phàm có thể vượt qua được tốc độ phi kiếm dùng cấm thuật thúc giục của hắn, điều này thật sự không lý giải được.

Diệp Phàm xông đến trước mặt kiếm tu, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa vô tình.

Diệp Phàm giơ con dao găm lên, đâm về phía cổ của tên kiếm tu.

"A..."

Dưới ánh mắt đầy sợ hãi của tên kiếm tu kia, Diệp Phàm dùng con dao găm chặt đầu hắn, lúc tiếng kêu thảm thiết vang lên cũng là lúc đầu của tên kiếm tu lìa khỏi cổ, phun ra một dòng máu đỏ tươi.

Diệp Phàm cầm con dao găm trong tay tắm dưới cơn mưa máu, giống như Tu La chết chóc đi ra từ địa ngục.

Trên người anh tỏa ra sát khí ngút trời.

"Grào..."

Bởi vì chủ nhân chết rồi nên hai con sói lớn phát điên gào rú.

Cho dù Diệp Phàm bây giờ sát khí ngút trời, oai phong lẫm liệt, bọn chúng cũng không hề sợ.

Nhưng ở một nơi không xa, Hà Xương Tổ lại bị dọa đến mức ngất đi.

Nhưng ông ta thực sự bị dọa không nhẹ, ngất chưa đến hai giây liền sợ hãi bừng tỉnh.

Cho dù chân của ông ta bị trọng thương, bây giờ còn bị dao găm đâm vào nữa, ông ta cũng bất chấp nhiều như vậy, muốn gắng gượng đứng lên, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy khỏi nơi này.

Nhưng mà, Diệp Phàm vẫn luôn chú ý đến Hà Xương Tổ, Hà Xương Tổ gắng gượng khập khiễng chạy chưa được năm bước, Diệp Phàm đi vài bước đã đuổi được rồi, tốc độ của anh quá nhanh, đuổi theo Hà Tổ Xương là điều vô cùng dễ dàng.

Thấy Diệp Phàm đuổi được mình, Hà Xương Tổ biết ông ta đã không còn cơ hội chạy trốn nữa rồi.

Hộc hộc!

Hà Xương Tổ là con người vô cùng xảo quyệt, sau khi Diệp Phàm đuổi được ông ta, ông ta không chỉ từ bỏ việc chạy trốn mà ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm, vội vàng nói: "Diệp Phàm...không, Diệp...cậu Diệp, tôi xin lỗi, trước đây đều là lỗi của tôi."

"Xin cậu nể mặt lão gia của nhà họ Hạng, tha cho tôi một mạng, cậu yên tâm, đến khi tôi về Giang Đông, nhất định sẽ nói với lão gia nhà họ Hạng, đến lúc ấy bảo đảm lão gia nhà họ Hạng sẽ không truy cứu việc Đại Đức Chân Nhân đào mộ tổ của Hạng gia nữa, còn về đồ vật trong mộ cổ, cậu Diệp muốn giá như thế nào cứ việc nói."

"Cậu Diệp, cầu xin cậu đấy, tha cho tôi cái mạng hèn này đi..."

"Ha ha!" Đối với việc Hà Xương Tổ cầu xin tha mạng, Diệp Phàm nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười mỉa mai, chỉ vào hai con sói lớn điên cuồng cách đó không xa, nói: "Ông không cần cầu xin tôi, muốn cầu xin thì cầu xin bọn chúng kìa!"

Hà Xương Tổ sửng sốt quay người lại nhìn hai con sói lớn.

Hai con sói lớn đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, đôi mắt của bọn chúng biến thành màu máu đỏ.

Lúc này, bọn chúng đang nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nhếch mép lộ ra răng nanh trắng rợn người.

Cái miệng to như chậu máu của bọn chúng chảy ra nước nhãi nước miếng hỗn độn.

Nhìn thấy cảnh này, mặt Hà Xương Tổ biến sắc hoàn toàn.

Ông ta là người được lão gia nhà họ Hạng vô cùng tin tưởng, đi theo lão gia nhà họ Hạng cũng gặp không ít những cảnh chém giết, ông ta đương nhiên biết rõ, hai con sói lớn đang trong trạng thái điên cuồng kia kinh khủng như thế nào.

"Cậu, cậu, cậu muốn làm gì? Tôi là người được lão gia nhà họ Hạng vô cùng tin tưởng, nếu cậu giết tôi mối thù với nhà họ Hạng sẽ mãi mãi không được hóa giải."

Hà Xương Tổ trong phút chốc đã hiểu được ý của Diệp Phàm, ông ta sợ hãi đến nỗi cơ thể run lẩy bẩy, hét lên với Diệp Phàm.

Vào những giây phút cuối cùng, ông ta vẫn muốn dùng thân phận của mình để đe dọa Diệp Phàm.

"Tôi nói rồi, sẽ đem ông cho chó ăn, ừm, sói và chó cũng gần như nhau!" Diệp Phàm bĩu môi.

Anh không hề mềm lòng.

Nếu không, ban đầu anh đã chết thảm ở nước ngoài rồi, không thể nào có được thành tựu như hôm nay!

Đối với kẻ thù, trước giờ anh không bao giờ nương tay.

Bịch!

Diệp Phàm nói xong, mặc kệ Hà Xương Tổ khổ sở cầu xin hay dùng đủ loại thân phận để đe dọa, anh nắm lấy cổ áo của Hà Tổ Xương nhấc lên ném thẳng về phía hai con sói lớn.

Hà Xương Tổ như một quả lựu đạn, vạch ra một đường cong parabol trên không trung rồi đụng vào đầu một con sói lớn.

"Grào..."

Hai con sói lớn đang điên cuồng, bây giờ lại bị Diệp Phàm dùng Hà Xương Tổ đập vào người, hai con sói lớn lập tức nổi điên, đồng thời mở miệng to, xé Hà Xương Tổ làm hai khúc.

"A a a a a..."

Cơ thể Hà Xương Tổ bị xe ra thành hai khúc nhưng không chết ngay, đau đớn không thể tưởng tượng được làm ông ta kêu la vô cùng thảm thiết, nghe mà rợn cả tóc gáy.

Dã tính của hai con sói lớn đã hoàn toàn bị kích động, bọn chúng xé Hà Xương Tổ ra làm hai khúc xong liền há to cái miệng to như chậu máu ăn sống luôn Hà Xương Tổ.

Sau đó bọn chúng lại tiếp tục nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

"Grào..."

Hai con sói lớn ăn Hà Xương Tổ xong lại phát ra tiếng gào rú, xông về phía Diệp Phàm, tốc độ của bọn chúng rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã bổ nhào đến trước mặt Diệp Phàm.

Dã tính bị kích động xong, thực lực của chúng lại càng tăng nhiều, kể cả về sức mạnh hay tốc độ.

Nhưng vẻ mặt Diệp Phàm vẫn điềm đạm không thèm để hai con sói lớn điên cuồng này vào mắt.

Anh không hề tránh né sự tấn công của hai con sói lớn, mà còn trực tiếp phản kích lại, giơ con dao găm trong tay lên giết bọn chúng.

Hai con sói lớn bị kích động dã tính mặc dù rất mạnh nhưng vẫn không phải là đối thủ của Diệp Phàm, chưa đến ba mươi giây, hai con sói lớn đã bị Diệp Phàm giết chết.

Diệp Phàm vứt con dao găm trong tay vào đúng vũng máu.

Nhìn lướt qua mặt đất toàn là xác chết, Diệp Phàm chau mày lại, rời khỏi nơi này.

Lúc Diệp Phàm về tới biệt thự, Triệu Vũ đã về từ lâu.

"Anh Phàm, sao bây giờ anh mới về?" Triệu Vũ chau mày lại, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Cả người anh toàn là máu? Có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Là Hà Xương Tổ lần trước, mời một đám sát thủ và năm tên tu hành giết tôi!" Diệp Phàm thuận miệng nói.

"Mẹ nó, nhà họ Hạng ở Giang Đông chán sống rồi sao? Lại dám mưu sát anh Phàm? Bây giờ em đem theo người đi Giang Đông, giết cả nhà họ Hạng!" Triệu Vũ lớn tiếng nói.

"Đây là Hoa Hạ, an phận chút thì tốt hơn!" Diệp Phàm nói.

"Nhưng cứ cho qua như vậy, e là mấy thế lực ở Hoa Hạ sẽ cho rằng chúng ta dễ bắt nạt!" Triệu Vũ căm phẫn bất bình nói, cậu ta rất trung thành với Diệp Phàm.

"Ừm, xem tình hình thế nào đã, nếu có thời cơ thích hợp, đúng là nên cho một số thế lực ở Hoa Hạ một sự cảnh cáo nhớ đời, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến việc khác chúng ta cần điều tra! Nhưng trước khi không có mệnh lệnh của tôi, cậu đừng có hành động thiếu suy nghĩ."

Diệp Phàm nghĩ một lát rồi nói với Triệu Vũ.

"Ừm!" Triệu Vũ gật đầu.

"Trước khi xử lý xong việc của nhà họ Dương ở Tinh Thành, thì nên đặt hết công sức vào chuyện đó đi." Diệp Phàm nheo mắt lại, lóe ra một tia lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.