Long Thần Tại Đô

Chương 310: Càng đắt càng tốt



"Đúng rồi, anh Phàm, liên quan đến việc đó, bên Thập Thiên Diêm Quân đã có tin tức rồi." Triệu Vũ nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói.

"Ồ?" Diệp Phàm ngây người một chút, hỏi: "Tin tức gì?"

"Nội dung cụ thể em cũng không biết, Thập Thiên Diêm Quân chỉ nói với em vậy thôi, bảo sẽ gửi tin tức mới nhất được điều tra vào hòm thư điện tử cho anh." Triệu Vũ giải thích.

"Ừm, vậy lát nữa tôi sẽ xem!" Diệp Phàm gật đầu.

Nói với Triệu Vũ vài câu sau đó Diệp Phàm đi tắm, thay một bộ đồ sạch sẽ.

Trở về phòng ngủ, nằm trên giường mở máy tính xách tay ra.

Anh đăng ký vào một trang web thần bí.

Trên trang web có chức năng hòm thư điện tử, Diệp Phàm mở hòm thư điện tử ra thì nhìn thấy một bức thư được gửi cách đây không lâu.

Ngón tay anh di chuyển trên bàn di chuột cảm ứng mở bức thư đó ra.

Nhìn sơ qua nội dung xong, Diệp Phàm liền nhíu mày lại, ánh mắt lộ ra một tia vô cùng lạnh lẽo, lẩm bẩm nói: "Người phản bội tao, tao sẽ tuyệt đối không bỏ qua."

"Lâm Lang, cố gắng trân trọng những ngày còn lại của mày đi!"

"Đây xem như là sự ban ơn cuối cùng tao dành cho mày!"

Sau khi tiện tay gửi vài bức thư đi, Diệp Phàm mới gấp máy tính xách tay lại, ngồi trên giường khoanh chân lại tu luyện khoảng một giờ đồng hồ anh mới nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, sau khi Diệp Phàm thức dậy vận động xong, đang nằm trên sofa nghỉ ngơi thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Anh cầm điện thoại lên xem, là Dương Khiết Như gọi đến!

Ngay sau đó anh liền ấn nút trả lời!

Điện thoại được kết nối rất nhanh, tiếng nói êm tai của Dương Khiết Như truyền tới từ đầu bên kia, nói: "Anh Diệp, anh có thời giạn không?"

"Ừm, có chuyện gì vậy?" Diệp Phàm hỏi.

"Cái đó...công ty tặng em một chiếc xe, bảo em đi mua, nhưng em không hiểu về xe lắm, cho nên..." Dương Khiết Như ấp úng nói.

"Hiểu rồi, anh qua đón em ngay đây!" Diệp Phàm nói.

Dương Khiết Như mặc dù là em gái của Dương Thần, nhưng ba mẹ của Dương Thần mặc dù thương yêu Dương Khiết Như nhưng luôn tôn trọng ý kiến của Dương Phong, không đưa nhiều tiền cho Dương Khiết Như, cho nên Dương Khiết Như vẫn luôn sống một cuộc sống rất bình thường.

Ăn no mặc ấm là được rồi.

Chuyện mua xe, mua nhà với Dương Khiết Như mà nói chính là "ước mơ".

Lần trước Hàn Lôi sắp xếp công việc cho cô, mặc dù Hàn Lôi vì sự căn dặn của Diệp Phàm mới làm như vậy, nhưng biểu hiện của Dương Khiết Như lại làm cho Hàn Lôi vô cùng tán thưởng.

Vì Dương Khiết Như biểu hiện công việc vô cùng xuất sắc nên bây giờ Dương Khiết Như đã là tổng tài công ty Kỳ Hạ Tinh Thần của Hàn Lôi.

Một số lãnh đạo công ty cũng đều đưa ra ý kiến tặng xe cho Dương Khiết Như, mặc dù Dương Khiết Như từ chối, nhưng lãnh đạo đều lấy chuyện hình ảnh của công ty làm lý do, bắt Dương Khiết Như phải đồng ý, hơn nữa bản thân Dương Khiết Như cũng cảm thấy, đường đường là tổng tài của một công ty lại đi chiếc xe đạp điện đến bàn dự án với những ông chủ lớn, thực sự có hơi...lôi thôi.

Cho nên, Dương Khiết Như mới chấp nhận việc công ty tặng xe.

Nhưng cô không biết gì về xe cả, bạn bè cũng chẳng có ai hiểu về xe, nên mới gọi điện thoại cho Diệp Phàm.

Diệp Phàm kêu Triệu Vũ tới, chưa tới nửa tiếng đồng hồ đã lái xe tới trước cửa nhà Dương Khiết Như.

"Anh Triệu, anh Diệp!"

Dương Khiết Như ngồi lên xe, chào hỏi Diệp Phàm và Triệu Vũ vô cùng khách khí.

"Tiểu Như, nghe nói ở công ty mới em biểu hiện rất xuất sắc, lãnh đạo của cả công ty đều vô cùng hài lòng, được đấy chứ!" Triệu Vũ hiếm khi bỏ vẻ nghiêm túc thường ngày xuống, nói chuyện với Dương Khiết Như với giọng điệu dịu dàng.

"Ờm, cũng được, cũng được..." Dương Khiết Như mỉm cười gật đầu.

"Cố lên!"

Lúc này, Diệp Phàm nhìn Dương Khiết Như với ánh mắt dịu dàng, khích lệ nói.

"Ừm, ừm, em sẽ cố gắng!" Dương Khiết Như vội vàng nói, đôi gò má hơi ửng hồng, trong con mắt xinh đẹp chợt lóe lên tình cảm được chôn giấu nơi sâu thẳm.

Mặc dù Dương Khiết Như rất giỏi giấu diếm nhưng ở trước mặt Diệp Phàm, cô làm sao giấu nổi.

Nhận ra được tình cảm ẩn sâu trong đôi mắt của Dương Khiết Như, trong lòng Diệp Phàm có chút yên lặng, nhưng anh không vạch trần.

Trong lòng anh chỉ coi Dương Khiết Như như một đứa em gái.

Triệu Vũ khởi động xe, đi đến một cửa hàng xe 4S gần đây nhất.

Sau khi đỗ xe ở bên đường gần đó, Diệp Phàm, Triệu Vũ, Dương Khiết Như cùng đi vào cửa hàng xe 4S đó.

Lúc đó trong cửa hàng 4S có vài nhân viên bán hàng đang nói chuyện, nhùn thấy Diệp Phàm, Triệu Vũ và Dương Khiết Như nhưng bọn họ không một ai ra đón tiếp.

Bởi vì họ đã sớm nhìn thấy Triệu Vũ đỗ xe rồi, mặc dù xe của Triệu Vũ nhìn qua là một chiếc xe địa hình rất phong cách, nhưng người chuyên bán xe hơi như bọn họ cũng không nhận ra đó là hãng xe gì.

Vì vậy, mấy nhân viên đều cho rằng loại xe địa hình Triệu Vũ lái chắc là hàng không chính hãng, không đáng tiền!

Hơn nữa, Diệp Phàm và Triệu Vũ ăn mặc khá tùy ý, còn Dương Khiết Như có thói quen tiết kiệm từ bé, đồ mặc trên người đều là hàng vỉa hè, mấy nhân viên bán hàng của cửa hàng 4S đều tự coi Diệp Phàm, Triệu Vũ, Dương Khiết Như là người nghèo.

Đối với người nghèo, bọn họ không một ai muốn ra tiếp đón cả.

Phải biết rằng, xe của cửa hàng bọn họ bán ra đều là những hãng xe cao cấp nổi tiếng, chiếc rẻ nhất cũng phải hơn một triệu, vốn không phải là cửa hàng 4S bình thường.

Tiếp đón người nghèo như Diệp Phàm, Triệu Vũ, Dương Khiết Như chẳng phải là tốn thời gian sao?

Diệp Phàm, Triệu Vũ là ai chứ? Mấy nhân viên bán xe hơi của cửa hàng 4S chẳng lọt nổi vào mắt bọn họ, cho dù có chủ động đến tiếp đón bọn họ, bọn họ cũng sẽ chẳng để ý tới.

Cho nên mấy nhân viên bán xe hơi của cửa hàng 4S không tiến đến tiếp đón, Diệp Phàm và Triệu Vũ đều phớt lờ, hoàn toàn không để ý.

Còn về Dương Khiết Như, cô lần đầu đến nơi như thế này, cũng không chú ý đến việc mấy nhân viên bán xe hơi của cửa hàng 4S không đến tiếp đón bọn họ.

"Tiểu Như, Triệu Vũ rất am hiểu về xe, em cứ xem đi, xem thích cái nào, rồi bảo Triệu Vũ giải thích cho em về các tính năng của xe." Diệp Phàm nói với Dương Khiết Như.

"Không cần đâu, cứ mua chiếc nào rẻ nhất là được."

Dương Khiết Như xua xua tay, nói.

Cô là một con người đơn thuần, mặc dù công ty nói tặng xe cho cô, giá cả như thế nào công ty cũng sẽ chi trả giúp cô.

Nhưng cô không muốn lãng phí quá, cô cảm thấy chỉ cần là một chiếc xe là được rồi!

"Sao lại mua chiếc rẻ nhất chứ?" Diệp Phàm nói: "Công ty em đang làm việc bây giờ đang là một xí nghiệp lớn mạnh ở Tinh Thành, lãnh đạo công ty đều nói rồi, vì muốn để em gánh vác thể diện của công ty, mua chiếc rẻ tiền có gánh vác nổi không?"

"Ờm, nhưng mà..." Dương Khiết Thanh chau mày lại.

Mặc dù Diệp Phàm nói rất có lý, nhưng mà cô vẫn không muốn tiêu quá nhiều tiền.

"Không có nhưng mà gì cả, em cứ chọn theo ý thích của mình, càng đắt càng tốt!" Diệp Phàm cắt ngang lời của Dương Khiết Thanh.

"Hô hô, lại còn càng đắt càng tốt." Đúng vào lúc này, một người phụ nữ nhìn khoảng tầm ba mươi tuổi đi tới, cô ta là một nhân viên bán hàng của cửa hàng 4S, nhưng cô ta qua đây không phải là vì tiếp đón Diệp Phàm, Triệu Vũ và Dương Khiết Thanh, mà mang khuôn mặt mỉa mai và khinh thường tới nói: " Người thì mặc đồ vỉa hè, mà cũng có tiền đến mua xe ở cửa hàng của chúng tôi? Lại còn càng đắt càng tốt, ha ha, được rồi, mau chóng cút đi, đừng có ở đây giả vờ giả vịt nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.