Long Thần Tại Đô

Chương 313: Chó quê thì phải cụp đuôi vào mà sống



Dư Dũng lấy điện thoại ra, bấm gọi điện thoại cho bảo vệ trong cửa hàng tới.

Vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh, không ngăn cản Dư Dũng gọi bảo vệ!

Anh chưa nói một câu nào bởi vì loại người như Dư Dũng, Lý Linh, Trương Kỳ Sơn không xứng nói chuyện với anh.

Điều này không có nghĩa là anh sợ!

Càng không có nghĩa anh là một người hiền lành.

Trương Kỳ Sơn ăn gan hùm dám có ý nghĩ không đàng hoàng với Dương Khiết Như ở trước mặt anh, đúng là muốn tìm cái chết mà!

Lúc Dư Dũng lớn tiếng mắng chửi Diệp Phàm, Triệu Vũ, Dương Khiết Như đã gây sự chú ý của những người khác trong cửa hàng, một đám nhân viên bán xe hơi trong cửa hàng lũ lượt chạy tới.

Dư Dũng là cấp trên của bọn họ, bọn họ đều nóng lòng muốn thể hiện!

Ngoài ra còn có vài người đến xem xe, cũng tò mò qua đây xem.

Hóng chuyện dường như một thói quen được khắc vào xương cốt của con người, cho dù là nơi nào, một khi có chuyện gì ồn ào xảy ra cũng sẽ thu hút được một đám người đến xem rất nhanh.

"Ở đây có chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại có cả đánh nhau vậy?"

"Là ba tên nghèo hèn này đến xem xe, nhân viên bán hàng ở đây bảo bọn họ rời khỏi, nhưng bọn họ lại chẳng biết điều, Trương Tứ gia nói vài câu đạo lý, kết quả là tên nghèo hèn kia lại chẳng lịch sự tý nào động tay luôn, tát Trương Tứ gia một cái!"

"Đến cả Trương Tứ gia mà cũng dám đánh, tên nhóc này không muốn sống nữa sao? Nhà Trương Tứ gia có tám người anh em, người nào cũng hung hãn, ai dám chọc vào tám anh em họ Trương chứ? Trước kia, lão gia nhà họ Trương còn đích thân bàn chuyện hợp đồng với tám anh em của Trương Tứ gia nữa, thậm chí còn nhận làm thân rồi!"

"Xã hội bây giờ, mấy người nghèo hèn phẩm chất thật sự quá kém, một đống cặn bã dưới tầng thấp nhất của xã hội, kéo cả một nền văn minh của nhân loại đi xuống!"

...

Mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi.

Người có thể đến cửa hàng này mua xe đều là người có tiền, bọn họ dĩ nhiên sẽ tự cho mình cùng phe với Trương Kỳ Sơn theo bản năng, Diệp Phàm, Triệu Vũ, Dương Khiết Như sẽ là kẻ đối nghịch với bọn họ, vì vậy đám người vây quanh không cần biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đã nhao nhao chỉ trích Diệp Phàm, Triệu Vũ, Dương Khiết Như.

Sắc mặt Dương Khiết Như trở nên rất khó coi, gan cô nhỏ, trước giờ chưa bao giờ gặp tình cảnh như thế này, lúc này cô rất sợ hãi.

"Anh Diệp, thôi bỏ đi, chúng ta mau đi thôi, đổi cửa hàng khác đi!"

Dương Khiết Như đi lên phía trước, kéo áo Diệp Phàm.

"Tiểu Như, em nhớ kỹ, sau này cho dù trời có sập xuống cũng có anh Diệp đỡ giúp em, em không cần phải sợ hãi!" Diệp Phàm mỉm cười nói với Dương Khiết Như, giọng điệu ấm áp làm cho Dương Khiết Như cảm thấy vô cùng yên tâm.

Trấn an Dương Khiết Như vài câu, Diệp Phàm mới lướt qua những người nhiều chuyện vây xung quanh, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười lạnh lùng tàn ác, quay người qua nói với Triệu Vũ: "Dạy dỗ đám chó quê sủa bậy này, để chúng biết, chó quê thì nên cụp đuôi!"

"Vâng!"

Triệu Vũ đáp lại một tiếng, sau đó nhìn về phía đám người xung quanh.

"Sao thế? Chẳng lẽ lại còn muốn đánh cả chúng tôi sao?" Một người đứng xem cười mỉa mai khinh thường nói.

"Con mẹ nhà nó, còn dám chửi chúng ta là chó quê? Hôm nay nhất định phải giáo huấn ba đứa nghèo hèn này một trận nhớ đời, cho chúng nó biết người nghèo hèn nên sống như thế nào!" Một gã đứng xem lên cơn giận dữ, thậm chí còn vén tay áo lên, định ra tay với Diệp Phàm, Triệu Vũ, Dương Khiết Như.

"Cửa hàng này có chuyện gì vậy? Sao lại để cho người nghèo hèn nhân phẩm kém như vậy vào đây? Mau gọi bảo vệ lôi bọn họ ra ngoài đi, đúng là mất hết cả hứng." Còn có một gã nhà giàu vô cùng không vừa lòng nói.

"Lũ chó quê kia, im miệng lại hết cho ông!"

Triệu Vũ lớn tiếng hét lên!

Sau đó, cậu ta liền ra tay.

Chỉ thấy cậu ta bước lên, xông tới trước mặt gã vén tay áo muốn đánh nhau vừa nãy, giơ nắm đấm lên, giáng một cú mạnh mẽ vào miệng của gã đó.

"Ao..."

Gã đó hét lên một tiếng thảm thiết như dã thú.

Gã quá thê thảm, còn thê thảm hơn cả Trương Kỳ Sơn vừa nãy.

Một cú đấm của Triệu Vũ làm cho miệng gã máu thịt lẫn lộn, mấy cái răng cùng với máu tươi trôi tuột vào trong bụng.

Gã thật là...

Có một cảm giác như trúng tám loại độc vậy!

Bây giờ, miệng của hắn không nói nổi một chữ nào nữa!

Trong khi Triệu Vũ giải quyết gã đàn ông này bằng một cú đấm, chân phải của cậu ta cũng đồng thời giơ lên, thuận thế đá vào cằm của hai gã đàn ông bên cạnh.

Cú đá của cậu ta nhanh như tia chớp, hai gã đàn ông chưa kịp phản ứng đã bị Triệu Vũ đá trúng cằm, cũng giống như gã đàn ông vừa rồi, bọn họ cũng bị gãy mấy cái răng, miệng toàn máu, không nói được lên lời!

Những người xem xung quanh đều chỉ là một đám người bình thường, sao có thể là đối thủ của Triệu Vũ chứ?

Biểu hiện của Triệu Vũ vô cùng hung ác, như một con sư tử oai phong xông vào bầy dê vậy, quả thực là muốn làm gì thì làm, không có ai có thể ngăn cản được cậu ta.

Vô cùng thành thạo, chỉ trong vòng mấy chục giây, những người xem xung quanh, đều bị Triệu Vũ đá vào cằm, ai cũng chỉ có thể hét lên thảm thiết chứ không thể nói rõ một chữ.

"Anh Diệp, đám chó quê này đều cụp hết đuôi rồi!"

Triệu Vũ liếc qua những người bị cậu ta đá vào cằm rồi nói với Diệp Phàm.

Dư Dũng, Lý Linh và cả Trương Kỳ Sơn nhìn thấy cảnh này, cả ba người đều trợn tròn mắt ngay tại chỗ, Triệu Vũ dường như cố ý không ra tay với ba người họ.

Trương Kỳ Sơn biến đổi sắc mặt, hắn nhìn ba người Diệp Phàm, Triệu Vũ, Dương Khiết Thanh, trong lòng đột nhiên dâng lên một linh cảm không lành.

Bởi vì có quan hệ cùng họ, nên tám anh em của Trương Kỳ Sơn đã từng có qua lại với nhà họ Trương thuộc một trong số tám dòng họ lớn ở Tương Nam, tám anh em bọn họ có thể lăn lộn được nên thành công như ngày hôm nay cũng ít nhiều có sự giúp đỡ của nhà họ Trương.

Hơn nữa, tám anh em họ cũng rất lanh trí!

Lần này cả nhà họ Trương bị sát hại nhưng tám anh em bọn họ không bị ảnh hưởng quá nhiều, vẫn sống rất thoải mái.

Trước đây Trương Kỳ Sơn cũng đã từng gặp nhiều chuyện lớn bé, cộng thêm tư chất nhanh nhẹn, từ biểu hiện ngang tàn của Triệu Vũ và sự bá đạo của Diệp Phàm, trực giác mách bảo hắn, hôm nay e là hắn chọc vào người không nên chọc rồi.

Dư Dũng choáng váng, cả người chết lặng.

Hắn thực sự không ngờ rằng ba người nghèo hèn Diệp Phàm, Triệu Vũ, Dương Khiết Như lại có sức mạnh lớn đến như vậy, đá vỡ hết cả quai hàm của những người ở đây, con mẹ nó quá là kinh khủng đấy?

Có thể đến đây mua xe có mấy người bình thường?

Sau lưng bọn họ, không ít thì nhiều cũng có một sức mạnh không hề nhỏ.

Chỉ trong chốc lát đã đắc tội với bọn họ, cả Tinh Thành này, ngoài nhà họ Tiêu ra, đúng thật là không có thế lực nào dám làm chuyện này.

Trong lúc ba người Dư Dũng, Trương Kỳ Sơn, Lý Linh ngây ngốc đứng ngay tại chỗ, cơ thể run lẩy bẩy, thì có một người đàn ông thân hình vạm vỡ đem theo mười mấy tên bảo vệ mặc đồng phục vội vàng xông vào.

Người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu đó rất thông minh, sau khi khẽ liếc nhìn tình hình ở đây.

Thì hắn đã hiểu được tình huống.

Hắn lập tức bảo mười mấy tên bảo vệ mặc đồng phục vây quanh ba người Diệp Phàm, Triệu Vũ, Dương Khiết Như.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.