Long Thần Tại Đô

Chương 334: Tôn Sách Long đã đến



Một đám đông ở trong phòng, tất cả đều run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất.

Cảnh này, thực sự……

Vô cùng chân thật.

Lúc này, Trương Thành cảm thấy vô cùng đau khổ.

Hắn thực sự hối hận đến nỗi xanh ruột!

Sớm biết Diệp Phàm là nhân vật lợi hại như thế này, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ chọn đối đầu với Diệp Phàm để giành lấy sự ưu ái của anh trai Trác Phong.

Việc này đúng là lợi bất cập hại!

Chuyện đến nước này rồi, hắn có thể làm gì chứ?

Phải biết là, hắn bây giờ không nói được câu nào.

Sắc mặt của Trác Phong rất khó coi, anh ta cũng vì sợ hãi mà quỳ trước mặt Diệp Phàm, nhưng không giống với những người khác, anh ta không can tâm.

Bởi vì tình yêu của anh ta dành cho Dương Khiết Như rất sâu đậm.

Nghĩ đến việc Dương Khiết Như làm thư ký cho Diệp Phàm, nghĩ đến những ‘cách nói’ liên quan đến cái nghề thư ký này.

Trong lòng anh ta tràn đầy sát ý, hận không thể lập tức liều mạng với Diệp Phàm.

Sao anh ta có thể can tâm quỳ trước mặt Diệp Phàm chứ?

Không thể không nói, ý chí của Trác Phong rất mãnh liệt, anh ta chống cự lại được sự áp chế của hơi thở tỏa ra trên người Diệp Phàm, đang gắng gượng đứng lên.

Anh ta là người có tính cách kiên trì, lúc học cấp ba luôn thích Dương Khiết Như, chỉ có điều, lúc đó điều kiện gia đình không được tốt cho lắm nên anh ta không dám huênh hoang.

Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta luôn nỗ lực vì muốn có đủ tư cách theo đuổi Dương Khiết Như.

Anh ta bây giờ đã là một tổng giám đốc của một công ty nhỏ.

Hơn nữa cách đây không lâu anh trai của anh ta mới thăng chức làm giám đốc của tập đoàn Trường Hạ, anh ta cũng được xem là một thanh niên rất thành công.

Vì thế, anh ta mới huênh hoang đến mức yêu cầu tất cả bạn học muốn nịnh bợ anh ta đến dự sinh nhật của Dương Khiết Như.

Vốn dĩ anh ta định tỏ tình với Dương Khiết Như tại bữa tiệc sinh nhật này.

Nhưng không ngờ rằng lại bị cản trở bởi tên Diệp Phàm!

Không phải vì anh ta cho rằng Dương Khiết Như là loại phụ nữ bán thân để lên chức, mà vì anh ta có thể cảm nhận được tình cảm Dương Khiết Như dành cho Diệp Phàm trong thái độ của cô đối với Diệp Phàm.

Vì thế anh ta mới ghen tuông như vậy!

Nhìn thấy Trác Phong muốn đứng dậy, Diệp Phàm thấy hơi bất ngờ.

“Được, cũng khá đấy!” Diệp Phàm nói với Trác Phong: “Vậy tôi cho anh một cơ hội, không phải anh cho rằng anh trai mình rất lợi hại sao? Gọi điện thoại bảo anh ta qua đây!”

Lúc nói, Diệp Phàm đưa điện thoại cho Trác Phong.

Trác Phong tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm, sự phẫn nộ, oán hận tràn đầy trong đôi mắt!

Anh ta không hề do dự, cầm điện thoại liền bấm gọi.

Cuộc gọi nhanh chóng được nối máy!

Trác Phong nói: “Anh, em đang ở quán ăn Phong Thịnh, có người bắt em quỳ gối!”

Sau đó anh ta cúp máy.

Anh ta vẫn không từ bỏ việc đứng dậy, hai đầu gối vốn quỳ xuống đã duỗi thẳng, chỉ còn lưng vẫn khom.

Anh ta khắc phục nỗi sợ hãi trong lòng gây ra bởi ám khí trên người Diệp Phàm.

Việc này khiến ánh mắt Diệp Phàm lóe lên sự khâm phục đối với Trác Phong, mặc dù tình yêu mà Trác Phong dành cho Dương Khiết Như dùng sai cách, nhưng Diệp Phàm nhìn ra, Trác Phong là một người đàn ông không tồi.

Có trách nhiệm và sự gánh vác!

Nếu như có thể nhận ra sai lầm của bản thân, thì thực sự là người xứng đáng để giao phó cả cuộc đời.

Dương Khiết Như đứng bên cạnh nhìn, không nói gì!

Hôm nay cô thực sự tức giận!

Trong lòng cô luôn coi Trác Phong là người bạn tốt duy nhất của bản thân, cũng biết rõ tấm lòng Trác Phong dành cho cô.

Mặc dù cô có tình cảm với Diệp Phàm.

Nhưng cô tự mình biết mình, hiểu rằng giữa cô và Diệp Phàm, hoàn toàn không có khả năng.

Cô từng cân nhắc đến Trác Phong!

Nhưng Trác Phong quá nóng vội, hành động hôm nay gây ác cảm cho cô và cô cũng bị tổn thương sâu sắc.

Ngoài ra cô cũng muốn biết, anh trai Trác Phong rốt cuộc là ai.

Lúc này đám người ở các phòng bên cạnh cũng thò đầu ra để hóng chuyện, bởi vì sau một trận ồn ào lúc nãy đột nhiên lại yên tĩnh.

Rất nhiều người cảm thấy tò mò, cũng chạy qua đó.

Nhìn thấy một đám đông ở trong phòng đều run lẩy bẩy quỳ trước mặt Diệp Phàm, đám người đứng xem đều sững sờ.

Ánh mắt họ tràn đầy sự sửng sốt và ngạc nhiên.

“Chuyện gì vậy?”

“Lúc nãy thấy đám người này hùng hổ đến, còn tưởng họ định giết chết chàng trai trẻ đó, kết quả, sao tất cả lại quỳ trước mặt chàng trai đó chứ?”

“Nhìn dáng vẻ run lẩy bẩy quỳ rạp trên mặt đất của họ, phải sợ hãi chàng trai đó như thế nào mới bị dọa thành ra bộ dạng này?”

“Trời ơi, đến Trương Thành cũng quỳ, Trương Thành là ‘ông chủ’ ở vùng này, là nhân vật thông minh lanh lợi, có quan hệ rộng, rốt cuộc chàng trai trẻ đó là ai? Trương Thành lại sợ anh ta như thế?”

……

Người xem xung quanh đều chau mày, tất cả lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Bọn họ thực sự không hiểu, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra trước mắt, tại sao ông trùm giang hồ ở quanh khu vực này như Trương Thành lại dẫn theo một đám côn đồ quỳ trước mặt Diệp Phàm.

Nhưng nhìn Diệp Phàm rất lạ mặt, hoàn toàn không phải nhân vật lớn có tiếng ở Tinh Thành hay là thiếu gia của những gia đình giàu có.

Điều này càng khiến người xem thấy tò mò!

Nửa tiếng sau khi Trác Phong gọi điện thoại cho anh trai, một người đàn ông đi giày da kiểu tây dẫn theo một đám người đến quán ăn Phong Thịnh.

Đám người theo sau người đàn ông đi giày da kiểu tây rất có khí thế, ai ai cũng rất hùng hổ, khí thế mạnh mẽ, nhìn là biết ngay không phải người bình thường, rất giống quân nhân giải ngũ từng được huấn luyện vài năm trong quân đội.

Người đàn ông đi giày da kiểu tây, sở hữu khuôn mặt vuông chữ điền, góc cạnh rõ ràng.

Đặc biệt là đôi mắt của anh ta, thâm thúy và sắc sảo.

Anh ta chính là anh ruột của Trác Phong, tên là Tôn Sách Long.

Trác Phong theo họ mẹ, Tôn Sách Long theo họ bố. Mặc dù Trác Phong và Tôn Sách Long là hai anh em ruột, nhưng hai người không cùng họ.

Sau khi Tôn Sách Long dẫn một đám người vào phòng, liền nhìn thấy Trác Phong đang cắn răng chịu đựng không quỳ xuống, anh ta vội vàng lao vào trong, đỡ lấy Trác Phong.

“Tiểu Phong, em không sao chứ?” Tôn Sách Long ân cần hỏi thăm Trác Phong.

“Em không sao!” Trác Phong lắc đầu.

“Ừ, vậy thì tốt.” Tôn Sách Long nói: “Em yên tâm, có anh ở đây, cho dù ai bắt nạt em, anh nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá.”

Nói xong, Tôn Sách Long liếc nhìn tình hình trong phòng, phát hiện tất cả đều run lẩy bẩy quỳ trước mặt Diệp Phàm.

Lúc nhìn thấy Diệp Phàm, anh ta chỉ chau mày lại.

Anh ta cũng là một quân nhân, hơn nữa còn là lính xung kích trong quân đội, sở hữu thực lực gần bằng binh vương cao cấp.

Nếu không phải trong một lần đang chấp hành nhiệm vụ, bởi vì tính ghét kẻ xấu như thù địch, phạm phải quy định của quân đội, thì e rằng bây giờ anh ta đã trở thành người quan trọng trong quân đội.

Từ khi bước vào phòng. Tôn Sách Long đã cảm nhận được ám khí đáng sợ tỏa ra từ cơ thể của Diệp Phàm, cho dù Diệp Phàm ăn mặc rất bình thường, nhưng anh ta biết Diệp Phàm không phải người bình thường.

Lúc Tôn Sách Long liếc nhìn Diệp Phàm, nhìn thấy Dương Khiết Như đứng bên cạnh anh, anh ta liền ngây người ra, sau đó sắc mặt thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.