Nhìn thấy Dương Khiết Như, Tôn Sách Long ngây người ra, sau khi hoàn hồn lại liền hỏi cô với giọng vô cùng khách khí.
Đồng thời, trong lòng anh có dự cảm không lành.
“Giám đốc Tôn, tại sao tôi lại ở đây, e rằng phải hỏi Trác Phong, em trai anh rồi.” Dương Khiết Như chau mày lại, trầm giọng nói.
Tôn Sách Long là trưởng bộ phận an ninh của tập đoàn Trường Hạ.
Hơn nữa, Dương Khiết Như rất ngưỡng mộ Tôn Sách Long, trong thời gian làm việc ở tập đoàn Trường Hạ, Tôn Sách Long có thể nói là một trong số người mà cô tín nhiệm nhất.
Cô từng nói chuyện vài lần với Tôn Sách Long, đã có suy nghĩ sẽ bồi dưỡng Tôn Sách Long thành thân tín của mình.
Trong thời gian này, cô dốc sức làm việc, đã trưởng thành rất nhiều.
Cô biết, thực ra nơi làm việc giống như chiến trường, nếu không có vài thân tín đáng tin, cuối cùng sẽ cô độc một mình, sớm muộn gì cũng bị kẻ thù hoặc đối thủ cạnh tranh đánh bại.
Nhưng cô không ngờ rằng, Tôn Sách Long lại là anh trai của Trác Phong!
Hơn nữa, Trác Phong dựa vào Tôn Sách Long, tác phong làm việc bây giờ có sự thay đổi lớn so với trước kia.
Điều này khiến cô vô cùng tức giận!
Sau khi Tôn Sách Long nghe cô nói, biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi phức tạp, ngập ngừng do dự.
Theo Dương Khiết Như cũng được một thời gian, quãng thời gian tiếp xúc trong công việc, anh có cảm tình tốt với Dương Khiết Như, cảm thấy cô là ‘cấp trên’ có thể đi theo.
Nhưng anh không ngờ rằng, người em trai mà anh yêu thương nhất lại yêu Dương Khiết Như. Hơn nữa từ biểu cảm trên khuôn mặt có thể thấy, lúc này cô rất tức giận.
Điều này khiến Tôn Sách Long cảm thấy day dứt trong lòng, không biết nên xử lý thế nào.
Anh ta là một người yêu thương em trai, luôn quan tâm chăm sóc Trác Phong. Cho dù nhiều khi tác phong làm việc của Trác Phong khiến anh ta rất bất mãn, nhưng anh ta cũng không nói nhiều.
Anh ta luôn tự nhủ với lòng mình, nên gánh trọng trách nặng nề thay Trác Phong.
Vẻ mặt Diệp Phàm bình thản, từ khi Tôn Sách Long vào phòng, anh có thể nhìn ra anh ta xuất thân là quân nhân, hơn nữa đám người đi theo anh ta đều từng là quân nhân.
Điều quan trọng nhất là, cho dù là Tôn Sách Long hay đám người phía sau anh ta, chắc đều là lính xung kích trong quân đội.
Một đội ngũ thế này chắc chắn có thể quét sạch vài trăm tên như lính đánh thuê, hải tặc, trộm cướp.
Suy nghĩ tầm hai, ba phút, Tôn Sách Long mới đưa ra quyết định, anh ta hít sâu một hơi, nói với Trác Phong ở bên cạnh: “Tiểu Phong, mau xin lỗi tổng giám đốc Dương đi.”
“Anh, anh, anh có ý gì vậy?”
Khi Tôn Sách Long gọi Dương Khiết Như là ‘tổng giám đốc Dương’, Trác Phong đã thấy khó hiểu, thậm chí anh ta còn tưởng tai có vấn đề nên nghe lầm.
“Em im miệng, mau xin lỗi tổng giám đốc Dương đi!” Tôn Sách Long hét lớn.
“Em……” Trác Phong ấm ức.
Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên Tôn Sách Long hung dữ với anh ta như thế.
Nhìn bộ dạng ấm ức của Trác Phong, Tôn Sách Long lập tức mềm lòng, anh ta liền nói với Dương Khiết Như: “Tổng giám đốc Dương, mặc dù tôi không biết rốt cuộc em trai tôi đã làm gì đắc tội với cô, nhưng từ quãng thời gian tôi tiếp xúc với cô cho thấy, người sai chắc chắn là nó, vì thế tôi thay mặt nó xin lỗi cô, hy vọng cô rộng lượng tha thứ, đừng tính toán với nó, phải chịu trách nhiệm gì, tôi sẽ gánh vác thay nó!”
Tôn Sách Long nói lời thật lòng.
Lúc nãy anh do dự rất lâu, sau đó mới bắt Trác Phong xin lỗi Dương Khiết Như, nhưng không phải vì Dương Khiết Như là cấp trên của anh, mà bởi vì anh ta sợ đắc tội với cô.
Hơn nữa quen biết Dương Khiết như một thời gian rồi, anh ta biết rõ tính tình của cô.
Anh ta có thể chắc chắn, Trác Phong đắc tội với Dương Khiết Như, nhất định là lỗi của Trác Phong, vì thế anh ta mới bắt Trác Phong xin lỗi Dương Khiết Như.
“Anh, rốt cuộc anh làm sao vậy?” Không phải anh là giám đốc tập đoàn Trường Hạ sao? Sao lại gọi Dương Khiết Như là tổng giám đốc.” Trác Phong nóng vội, mặc dù anh ta là người thông minh, từ thái độ của Tôn Sách Long với Dương Khiết Như, anh ta đoán ra cô có thể là tổng giám đốc của tập đoàn Trường Hạ.
Nhưng anh ta không dám tin vào sự phán đoán này.
Hoàn cảnh gia đình nhà Dương Khiết Như thế nào anh còn không biết sao? Sao có thể có tư cách trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Trường Hạ chứ.
Điều quan trọng hơn là, nếu Dương Khiết Như đúng là tổng giám đốc của tập đoàn Trường Hạ, vậy Diệp Phàm là ai? Hơn nữa sao dương Khiết Như không tổ chức tiệc sinh nhật ở nơi sang chảnh, lại đến nơi như quán ăn Phong Thịnh chứ?
Những điều này quá vô lý!
“Bởi vì cô ấy chính là tổng giám đốc tập đoàn Trường Hạ của bọn anh!” Tôn Sách Long hít sâu một hơi, nói với Trác Phong: “Tiểu Phong, anh hiểu rõ tổng giám đốc Dương là người thế nào, hơn nữa anh thực sự không hài lòng với tác phong làm việc gần đây của em, em nên tự kiểm điểm bản thân đi.”
“Em, em, em……” Trác Phong ngây người ra, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc, hoảng hốt!
Anh không tin nổi, Dương Khiết Như lại là tổng giám đốc của tập đoàn Trường Hạ.
Điều này thực sự khiến người khác khó mà tin được!
“Không thể nào, có sự nhầm lẫn rồi, nhất định là nhầm lẫn……” Trác Phong thực sự không thể chấp nhận thân phận tổng giám đốc của Dương Khiết Như, nhưng sau khi anh ta nhìn thấy Diệp Phàm ở bên cạnh cô, trong đầu lóe ra suy nghĩ vô cùng hoang đường, anh ta nói: “Tôi hiểu rồi, Dương Khiết Như, tôi thực sự đã nhìn lầm cậu, chẳng trách cậu không nỡ rời xa con người này, nhất định là anh ta nuôi cậu, sau đó nâng đỡ cậu lên chức tổng giám đốc tập đoàn Trường Hạ đúng không?”
Bốp!
Trác Phong vừa nói xong, Tôn Sách Long liền giơ tay, tát mạnh anh ta một cái.
Cái tát này của anh không hề nể nang, lực rất mạnh, đánh mạnh đến mức một bên má của Trác Phong sưng tím lên, cái tát sưng tím mặt khiến người nhìn giật mình hốt hoảng.
Trác Phong hoàn toàn sững sờ, anh ta không dám tin, Tôn Sách Long từ nhỏ đến lớn vô cùng yêu thương anh ta lại ra tay đánh anh ta.
“Anh, anh, anh đánh em, anh đánh em sao?” Trác Phong nhìn Tôn Sách Long, vừa tức giận vừa phẫn nộ nói: “Anh, em tưởng chúng ta là anh em ruột, anh sẽ luôn chăm sóc em, nhưng bây giờ anh lại đánh em để lấy lòng cấp trên? Được, được lắm, từ nay trở đi, anh đi đường anh, em đi đường em, hai chúng ta đoạn tuyệt ân nghĩa!”
Nói xong, Trác Phong quay người lao ra khỏi phòng.
“Anh Long!”
Đám người đi theo Tôn Sách Long sững sờ, tất cả nhìn anh ta.
“Mặc kệ nó!” Tôn Sách Long trầm giọng nói.
Cho dù anh ta yêu thương em trai, nhưng lời Trác Phong vừa nói, thực sự đã khiến anh ta nổi giận.
Hơn nữa, anh ta cũng ý thức được, tiếp tục nuông chiều Trác Phong như thế này, sớm muộn gì anh ta cũng gây ra họa lớn, thậm chí trở thành người đến anh cũng ghét bỏ.
“Tổng giám đốc Dương, thực sự xin lỗi, em trai tôi nó……” Tôn Sách Long nói với Dương Khiết Như bằng vẻ mặt hổ thẹn.
“Không sao!” Mặc dù Dương Khiết Như rất tức giận, nhưng sau cùng cô vẫn có thể kiềm chế cơn giận của bản thân, nói với Tôn Sách Long: “Chuyện này kết thúc ở đây đi, Trác Phong là bạn học của tôi, tôi biết rõ bản tình cậu ấy thế nào.”
“Hả, tổng, tổng giám đốc Dương là bạn học của em trai tôi sao?” Tôn Sách Long ngớ ra, vô cùng bất ngờ.
“Đúng vậy!” Dương Khiết Như gật đầu.
Lúc này, Diệp Phàm đứng bên cạnh mở miệng hỏi Tôn Sách Long: “Anh quen Trần Hạo không?”