Quán bar Vân Hải nằm ở trung tâm Tinh Thành, là một quán bar vô cùng cao cấp.
Quán bar này mới mở được hơn một năm, nhưng kinh doanh phát triển rầm rộ khắp Tinh Thành, cho dù là quán bar Tiêu Thị do gia tộc đứng đầu tám dòng họ lớn ở Tương Nam như nhà họ Tiêu quản lý cũng không kinh doanh phát đạt bằng quán bar Vân Hải.
Điều quan trọng nhất là, nó khác với quán bar Tiêu Thị, nơi dành riêng cho người thượng lưu.
Quán bar Vân Hải lại là nơi hỗn tạp, tất cả hạng người đều có thể đến đây vui chơi.
Chi phí ở đây có thứ rẻ, cũng có thứ đắt.
Nhưng lý do mà cho dù là nhân vật nổi tiếng trong xã hội ở Tinh Thành hay dân thường ở tầng lớp thấp nhất đều thích tới quán bar Vân Hải vui chơi là vì phục vụ tại đây tuân theo một nguyên tắc thép đó là ‘mọi người đều bình đẳng’
Nhân viên làm việc tại quán bar ở Tinh Thành không phân biệt đối xử giữa người nổi tiếng trong xã hội và người bình thường.
Cũng chính vì thế, dân thường thuộc tầng lớp thấp trong xã hội đến vui chơi ở quán bar Vân Hải không hề cảm thấy tự ti, còn người nổi tiếng đến đây cũng sẽ không có cảm giác xa cách được người khác nịnh hót.
Bởi vì có nguyên tắc độc đáo ‘mọi người đều bình đẳng’ khiến quán bar Vân Hải được rất nhiều người yêu thích trong xã hội vật chất tràn lan này.
Diệp Phàm đưa Triệu Vũ đến trước cửa quán bar Vân Hải,Triệu Vũ sờ sờ mũi nói với Diệp Phàm: “Anh Phàm, hay là anh gọi điện trước cho chị Hào đi, thăm dò ý tứ của chị ấy, xem xem tâm trạng bây giờ của chị ấy tốt hay xấu.”
“Nếu như tốt thì chúng ta vào trong, nếu như xấu, chúng ta đừng tự chuốc phiền phức thì hơn.”
“Anh vẫn chưa nếm trải đủ sự tàn nhẫn của chị Hào sao?”
“Cứ vào thế này đi, cho cô ấy một bất ngờ không phải càng tốt sao? Phụ nữ đều thích bất ngờ.” Diệp Phàm thuận miệng nói.
“Thôi đi, đây mà là bất ngờ sao? Rõ ràng anh muốn hù dọa chị Hào, nếu chị ấy nổi điên, đoán rằng em cũng sẽ bị liên lụy.” Triệu Vũ bĩu môi nói.
Nhìn thấy dáng vẻ bực bội, nũng nịu ưỡn ẹo của Triệu Vũ, Diệp Phàm không biết nói gì đành cười.
Anh thực sự không dám tin, một người đàn ông có khí phách như Triệu Vũ lại có biểu cảm như bây giờ, thật là quá nực cười.
Có điều, nghĩ đến ‘chị Hào’ mà Triệu Vũ nhắc đến, Diệp Phàm cũng hiểu ra..
Cho dù là anh cũng sợ chị Hào như sợ hổ, huống chi là Triệu Vũ chứ.
Nhưng nghĩ đến ‘chị Hào’, Diệp Phàm lại nhớ đến nhiều chuyện cũ, ánh mắt anh vô tình lóe lên sự thương cảm.
Diệp Phàm không tiếp tục phí lời với Triệu Vũ nữa mà sải bước vào trong quán bar Vân Hải. Mặc dù trong lòng Triệu Vũ không muốn đi, nhưng cậu vẫn bước theo sau Diệp Phàm.
Lúc này là 9 giờ tối, là khoảng thời gian kinh doanh tốt nhất của quán bar.
Quán bar Vân Hải rất lớn, sàn nhảy ở hội trường có sức chứa tầm khoảng mười nghìn người, mà ngoài hội trường còn có băng ghế dài và phòng bao.
Quán bar Vân Hải là một tòa nhà 15 tầng chiếm diện tích rất lớn, toàn bộ tòa nhà cao tầng này đều là của quán bar Vân Hải, từ đó có thể thấy quán bar Vân Hải lớn cỡ nào.
Quán bar rộng thế này mà dường như ngày nào cũng đông kín người.
Cũng bởi vì quán bar Vân Hải, việc kinh doanh của rất nhiều quán bar khác ở Tinh Thành đều ế ẩm, vì thế một vài tên côn đồ ở Tinh Thành đã từng bắt tay với nhau, muốn làm sập quán bar Vân Hải, nhưng chúng không biết đằng sau quán bar Vân Hải có thế lực như thế nào.
Mấy tên côn đồ muốn đánh sập quán bar Vân Hải đều chủ động quỳ ba ngày ba đêm trước cửa quán bar, từ đó không có bất cứ ai, thế nào lực dám có ý định động đến quán bar Vân Hải nữa.
Diệp Phàm dẫn Triệu Vũ vào trong quán bar Vân Hải, nhìn thấy sàn nhảy ở hội trường với sức chứa gần mười nghìn người.
Lúc này trong sàn nhảy đã chật kín thanh niên nam nữ.
Đủ loại ánh đèn nhấp nháy trong hội trường, những bản nhạc rock thịnh hành khiến người ta cảm thấy hào hứng sôi động lại càng vang lên ầm ĩ trong lúc này.
Tất cả thanh niên nam nữ trong sàn nhảy đều liều lĩnh buông thả nội tâm hoang dại, công việc ban ngày khiến họ thấy rất mệt mỏi, áp lực của cuộc sống khiến họ kiệt sức.
Đến quán bar quẩy, được coi là cách tốt nhất và thường dùng nhất để giải tỏa áp lực.
Lúc này trên bục cao ở giữa sàn nhảy có một người phụ nữ đang lắc lư nhảy múa.
Người phụ nữ này rất cuốn hút, thân hình đẹp đến bùng nổ, mái tóc dài xoăn sóng màu vỏ quýt dưới ánh đèn sặc sỡ sắc màu, giống như ảo mộng vậy, sắc màu không ngừng thay đổi.
Người phụ nữ này không chỉ có một thân hình đẹp mà còn có một khuôn mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở, ngũ quan tinh xảo và hoàn mỹ, giống như chúa sáng thế đích thân dùng dao trổ chạm khắc cho cô vậy.
Làn da của cô trắng nõn nà, cho người ta một cảm giác chỉ thổi nhẹ thôi là rách.
Điều khiến người ta thu hút, đó là khí chất dung tục vừa lẳng lơ vừa mơ hồ, chỉ nhìn thấy cô quẩy nhiệt tình trên bục cao ở giữa sàn nhảy, dáng vẻ nhảy nhót rất cuốn hút, thi thoảng thu hút tiếng hò reo điên cuồng của đám người xung quanh sàn nhảy.
Người phụ nữ không ngừng lắc lư theo điệu nhạc rock trên bục cao ở giữa sàn nhảy, lúc nhíu mày lúc tươi cười, một ánh mắt thôi cũng có thể thu hút tiếng hò reo của thanh niên nam nữ dưới sàn.
Diệp Phàm và Triệu Vũ đến sàn nhảy, nhìn thấy người phụ nữ rực rỡ nhất trên bục cao của sàn nhảy.
Diệp Phàm và Triệu Vũ lập tức ngây người.
Cho dù Diệp Phàm từng gặp rất nhiều người đẹp, lúc này anh cũng dán mắt vào người phụ nữ trên bục cao giữa sàn nhảy, dường như không thể rời mắt.
“Trời ơi, anh Diệp, không ngờ chị Hào lại nóng bỏng như thế.”
Triệu Vũ đứng bên cạnh Diệp Phàm cũng bị người phụ nữ thu hút, nhưng dường như cậu hơi sợ sệt, nhanh chóng thu lại ánh mắt, sau đó bực tức nói với Diệp Phàm.
“Khụ khụ......” Diệp phàm ho hai tiếng, hoàn hồn trở lại.
Lúc này, người phụ nữ trên bục cao giữa sàn nhảy lướt nhìn đám đông, nhanh chóng nhận ra Diệp Phàm và Triệu Vũ.
Lúc đó biểu cảm trên khuôn mặt của cô hơi sững sờ.
Vốn dĩ người phụ nữ đang nhảy rất vui vẻ, bỗng nhiên lại không nhảy nữa, cô thuận tay cầm lấy một chiếc khăn trong tay nhân viên phục vụ quán bar đứng bên cạnh sàn nhảy, lau mồ hôi trên mặt rồi nhảy xuống khỏi bục cao, chuẩn bị đi đến chỗ Diệp Phàm và Triệu Vũ.
Nhưng đám đông đang xem náo nhiệt lại phản đối, lúc nãy trong số họ có rất nhiều người sắp nổi điên, thậm chí còn lớn tiếng gào thét.
Lúc này thấy người phụ nữ bỗng nhiên không nhảy nữa, đám người đó sững sờ, sau đó cùng nhau hò hét bảo cô tiếp tục nhảy, nhưng cô hoàn toàn không để ý đến đám người đó.
Trong ánh mắt của cô toát ra vẻ nghiêm nghị và cao ngạo không thể với tới.
Khí chất trên người cô rất đặc biệt, lúc nãy khi nhảy trên bục cao ở giữa sàn nhảy là nữ thần vô cùng lẳng lơ, còn bây giờ lúc coi thường đám đông đó lại là một khí chất lạnh lùng.
Nhưng người phụ nữ này vừa bước hai bước đến chỗ Diệp Phàm và Triệu Vũ, một người đàn ông đột nhiên đi ra từ đám đông, chặn cô lại.
“Người đẹp, đi đâu mà vội thế? Mau nhảy nữa đi, đợi lát nữa, anh đây dẫn cô đi ăn đêm, chơi cùng cô!” Sau khi người đàn ông này chặn người phụ nữ vừa nhảy lại, liền trắng trợn chọc ghẹo cô.