Gã cảm thấy Diệp Phàm thật nực cười, một thân một mình đến sơn trang Phù Vân, lại còn dám ăn nói xằng bậy, thậm chí còn đe dọa gã.
Tên này...
Là đồ ngu sao?
Vốn dĩ vì việc tuyên chiến toàn diện với Diệp Phàm ở sơn trang Phù Vân mà Nghiêm Thế Đông đã chuẩn bị rất nhiều.
Cả sơn trang Phù Vân mai phục mấy nghìn người, trong đó có hơn một trăm cao thủ.
Chiến trận của gã lớn như thế này, mà Diệp Phàm chỉ đến nơi hẹn có một mình.
Chưa nói đến trong tay gã có con tin Sở Thanh Nhã, có thể giúp gã chiếm quyền chủ động.
"Diệp Phàm, tôi và Sở đại tướng cũng được coi như có qua lại, nể mặt Sở đại tướng, tôi khuyên cậu một câu, nhanh chóng chấp nhận lời đề nghị của Nghiêm thiếu gia đi, nếu không, hôm nay cậu chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn thân đâu."
Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Nghiêm Thế Đông trên ghế sofa cách đó không xa khuyên nhủ Diệp Phàm.
Ông ta tên là Trương Đạt, là nhà giàu nhất huyện An.
Huyện An là một huyện khá nổi tiếng trong rất nhiều những huyện thành ở Tương Nam, vì vậy mối quan hệ của Trương Đạt rất rộng, đã từng có quen biết với Sở đại tướng.
Cũng vì có quen biết với Sở đại tướng, nên lúc này ông ta mới khuyên Diệp Phàm vài câu, nhưng lại không dám giúp Diệp Phàm, bởi vì, ông ta thật sự không thể đắc tội với Nghiêm Thế Đông.
Diệp Phàm không quan tâm tới lời của Trương Đạt, mà tiếp tục nói với Nghiêm Thế Đông: "Nghiêm Thế Đông, tôi nói lại một lần nữa, bây giờ ông thả người ra thì tôi có thể cho ông chết thoải mái một chút."
"Ha ha!" Nghe thấy lời của Diệp Phàm, Nghiêm Thế Đông lại phá lên cười một lần nữa, có chút tò mò hỏi Diệp Phàm: "Diệp Phàm, tôi thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc cậu lấy dũng khí ở đâu ra mà nói với tôi những lời như vậy?"
"Nói thật cho cậu biết, ở trong và ngoài sơn trang Phù Vân này, tôi đều cho hơn nghìn người mai phục rồi, yếu nhất cũng là lính đánh thuê cao cấp, còn có hơn một trăm cao thủ trong giới tu hành."
"Chỉ cần một câu nói của tôi thôi, là có thể lập tức khiến cậu chết không có chỗ chôn, cậu hiểu chưa?"
"Một đám bù nhìn mà thôi, vốn chẳng chịu nổi một chiêu!" Diệp Phàm nhún vai một cái, thản nhiên nói.
Khóe miệng Nghiêm Thế Đông cong lên, tỏ ra vẻ bất đắc dĩ mỉm cười, gã đột nhiên cảm thấy, gã đã đánh giá cao Diệp Phàm rồi, một người căn bản không hiểu được tình thế, chỉ là một đống rác rưởi ở đây, thật sự không xứng để gã tiêu tốn nhiều thời gian và sức lực như vậy để chuẩn bị,
Những người khác trong đại sảnh cũng giống như Nghiêm Thế Đông, đều cảm thấy Diệp Phàm là tên ngu ngốc thiếu dây thần kinh.
Nếu không phải là tên ngu ngốc thiếu dây thần kinh, thì đến bây giờ vẫn không biết hoàn cảnh và tình hình của bản thân mình sao? Phép chiến thắng tinh thần của AQ có tác dụng gì?
"Tên Diệp Phàm kia, không phải là người điên chạy ra từ bệnh viên tâm thần đó chứ? Nếu không, sao đến bây giờ vẫn không rõ tình hình gì vậy? Đừng nói thiên la địa võng Nghiêm thiếu gia đã bày ra ở sơn trang Phù Vân, chỉ chúng ta có nhiều người ở trong sảnh như vậy cùng xông lên cũng có thể đánh chết hắn rồi?"
"Thật sự không hiểu nổi, tên ngu ngốc như vậy, sao có thể trở thành con rể của Sở đại tướng vậy?"
"Mỹ nhân như Sở Thiên Tiên, chỉ e đến cả con cưng ưu tú trong giới tu hành như Nghiêm thiếu gia cũng sẽ cúi đầu dưới váy của cô ấy, vậy mà cô ấy lại trở thành vợ của một tên ngu ngốc như Diệp Phàm, đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu mà."
"Vốn còn tưởng sẽ là một trận đại chiến ngang tài ngang sức, nhưng bây giờ là tình huống gì đây?"
...
Những người bên trong đại sảnh bàn tán xôn xao.
Đa số người xem thấy biểu hiện của Diệp Phàm, rõ ràng là một tên ngu ngốc, không đáng để đồng cảm.
"Diệp Phàm, cậu chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ sao? Nếu đã như vậy tôi cũng không thèm phí lời với cậu." Nghiêm Thế Đông lạnh lùng nói: "Ra tay cho ta, rạch mặt cô gái này trước cho ta!"
Theo mệnh lệnh của Nghiêm Thế Đông, hai thanh niên đang khống chế Sở Thanh Nhã lập tức rút ra một con dao sắc bén, chuẩn bị động thủ.
Toàn bộ cơ thể Sở Thanh Nhã lúc này bị trói như một chiếc bánh bao vậy, miệng cũng bị dán băng dính, đối diện với hai thanh niên cầm con dao nhỏ sắc bén chuẩn bị động thủ, cô bị dọa đến mức dung nhan biến sắc, trong con mắt đầy sự sợ hãi và hoảng loạn.
Dung nhan vô cùng quan trọng với con gái!
Sở Thanh Nhã nhìn về phía Diệp Phàm, trong con mắt xinh đẹp đã rưng rưng nước mắt.
"Thanh Nhã, yên tâm, tôi sẽ không để cho bất cứ ai động vào một sợi tóc của cô." Diệp Phàm nhìn thẳng Sở Thanh Nhã, vô cùng kiên định nói.
Cho dù bây giờ tình hình vô cùng nguy hiểm, nhưng khi Sở Thanh Nhã nghe thấy lời của Diệp Phàm lại cảm thấy trong lòng ấm áp, có một cảm giác tin tưởng không nói nên lời.
Lúc đó cô không cảm thấy hoảng sợ nữa!
Cũng vào thời khắc quan trọng này, cơ thể Diệp Phàm đột nhiên bộc phát ra sát ý ngút trời.
Phải biết rằng, Diệp Phàm đi bộ từ nơi ở đến sơn trang Phù Vân, mỗi bước chân anh lại gom thêm chút sát ý, sát ý bây giờ của anh đã lớn mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, bây giờ đột nhiên phóng ra ngoài, sát ý kinh khủng đến nỗi dường như ngưng tụ thành thực chất.
Mọi người trong sảnh nhìn thấy xung quanh người Diệp Phàm, huyết sắc lượn lờ như ẩn như hiện.
Bị ảnh hưởng bởi luồng sát khí ngút trời tỏa ra từ người Diệp Phàm, tất cả những người ở đây đều không khỏi kinh hãi một trận, thất thần đến sáu bảy giây.
Kể cả Nghiêm Thế Đông cũng ngây người tầm ba giây mới phục hồi lại tinh thần.
Vậy mà Diệp Phàm lại nắm bắt được thời gian sáu bảy giây mọi người trong sảnh bị sát khí ngút trời trên người anh làm thất thần, nhảy đến một bước như một con báo vồ lấy con mồi phía trước, dường như trong nháy mắt đã xông đến trước mặt hai thanh niên chuẩn bị ra tay rạch mặt Sở Thanh Nhã.
Hai thanh niên nhìn thấy Diệp Phàm đội nhiên xuất hiện trước mặt bọn chúng, con ngươi phóng to trong chốc lát.
Mặc dù bọn chúng phản ứng lại kịp, nhưng cơ thể chưa kịp làm gì cả liền bị Diệp Phàm đạp cho mỗi người một phát vào ngực.
Bịch!
Hai thanh niên như bị xe hơi đâm vào, cơ thể giống như con diều bị đứt dây bay ra ngoài, ngã xuống đất cách vài mét, ngực của hai gã đều bị lõm vào, xương ngực bị vỡ nát toàn bộ.
Hai thanh niên ho khan dữ dội, phun ra lượng lớn máu tươi.
Xương ngực vỡ vụn làm phổi của bọn chúng bị thương vô cùng nghiêm trọng, khiến cho bọn chúng hít thở rất khó khăn.
Cả quá trình chỉ hoàn thành trong khoảng thời gian hai giây, trong đại sảnh không có ai kịp phản ứng lại, kể cả người mạnh mẽ như Nghiêm Thế Đông lúc phản ứng lại thì Diệp Phàm cũng đã cứu được Sở Thanh Nhã.
"Tôi không sao!" Sở Thanh Nhã vội vàng nói, mặc dù lúc trước cô rất tuyệt vọng, nhưng sự xuất hiện của Diệp Phàm làm lòng cô có cảm giác rất an toàn.
"Cảnh tượng sau đây, không phù hợp cho cô xem, cô ngủ trước một lát, đến lúc tỉnh dậy, tất cả sẽ qua thôi." Diệp Phàm nói với Sở Thanh Nhã.
"Ờm..."
Nghe thấy lời Diệp Phàm, Sở Thanh Nhã ngây người một lúc, vẫn chưa kịp ngăn cản, tay phải Diệp Phàm đã ấn một cái vào sau gáy cô, cô lập tức ngủ mê man.