Diệp Phàm chỉ liếc nhìn Tô Đại Mỹ một cái, chứ không làm khó bà ta.
Nghê Đại Hoành đã xong đời rồi.
Đây là một cú đả kích rất lớn đối với Tô Đại Mỹ.
Phải biết là, loại người dựa dẫm vào con trai, diễu võ dương oai khắp nơi như Tô Đại Mỹ, chắc chắn đã đắc tội với không ít người rồi.
Bây giờ, Nghênh Đại Hoành đã xong đời rồi, bà ta chắc chắn sẽ bị đám người từng bị bà ta bắt nạt châm chọc, khiêu khích.
Đối với Tô Đại Mỹ mà nói, đây là một chuyện vô cùng đau khổ.
Diệp Phàm hoàn toàn không cần làm gì.
Diệp Phàm không nói thêm gì nữa, liền quay người bước lên xe.
Lúc này những người khác cũng hoàn hồn lại, vừa xì xào bàn tán vừa bước lên xe.
Dương Nhuận Nông đã lấy đi ký ức của tất cả mọi người, vì thế, đám đông chỉ nhớ mang máng, Nghê Đại Hoành bị một ông già dẫn đi, nhưng không hề nhớ rõ tình hình cụ thể.
Chính vì thế, mọi người đều bình tĩnh trở lại, họ nhìn Tô Đại Mỹ đang ngồi thất thần trên đường lớn, không ai đồng cảm, bởi vì vừa nãy họ đã chứng kiến bộ mặt xấu xa của bà ta.
Lúc này bà ta đáng thương thật đấy, nhưng hành động trước đó thật khiến người ta căm giận.
“Cái bà Tô Đại Mỹ đã từng tuổi này rồi mà không có chút đạo đức gì cả, dựa dẫm vào con trai tác oai tác oái, cuối cùng hôm nay cũng đã gặp quả báo rồi, đúng là đáng đời!”
“Cái đó gọi là gieo nhân nào gặp quả nấy, không phải chưa gặp quả báo, chỉ là chưa đến lúc, không tin ngẩng đầu mà xem, ông trời có bỏ qua cho ai!”
“Bà lão này đúng là đáng ghét, nếu bà ta bớt huênh hoang lại thì cũng không đến nỗi rơi vào kết cục như bây giờ, con trai không thể quay về nữa, sau này bà ta sẽ không có cuộc sống tốt đẹp.”
“Con trai cả của bà ta xảy ra chuyện, đứa con trai út e rằng cũng sẽ bị liên lụy, bà ta coi như xong đời rồi.”
……
Đám đông xì xào bàn tán.
Bác tài khởi động xe, Diệp Phàm quay về chỗ ngồi của mình, Hứa Ác Lai bình thản ngồi bên cạnh anh.
“Anh chắc chắn tiêu diệt được ông già lúc nãy không?” Diệp Phàm nhìn Hứa Ác Lai ở bên cạnh, thuận miệng hỏi.
“Tiêu diệt ông ta?” Hứa Ác Lai cạn lời nhìn Diệp Phàm rồi nói: “Tôi cảm thấy, trước mặt ông ta, tôi chỉ là đồ vô dụng mà thôi, ông ta muốn giết tôi, chắc chỉ cần một suy nghĩ là được rồi.”
“Mạnh thế sao?” Diệp Phàm nhíu mày lại, lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.
Đồng thời, anh cũng rất may mắn, lúc nãy không tùy tiện ra tay với Dương Nhuận Nông.
Phải biết là, cho dù anh dùng toàn bộ sức mạnh thì cũng chỉ hòa với Hứa Ác Lai mà thôi.
Nhưng Hứa Ác Lai không có chút sức phản kháng nào trước mặt Dương Nhuận Nông.
Cũng có nghĩa là, nếu Dương Nhuận Nông muốn giết anh, thì thực sự giống như lời Hứa Ác Lai nói, chỉ cần một suy nghĩ là được.
“Con người này có lẽ thuộc nhóm người đứng trên đỉnh thế gian này, tôi khuyên anh, không cần thiết thì tốt nhất đừng gây thù chuốc oán với ông ta, nếu không, thực sự chết thế nào cũng không biết đâu.” Hứa Ác Lai nói mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Anh ta cũng được coi là nhân vật lợi hại!
Lúc đầu dựa vào hai nắm đấm đã dành được vị trí hoàng đế của thế giới ngầm phương Tây!
Nhưng nhân vật lợi hại như Hứa Ác Lai, khi đối đầu với Dương Nhuận Nông, lại hoàn toàn nhận thua.
Nói chuyện suốt chặng đường, Diệp Phàm và Hứa Ác Lai nhanh chóng đến nơi.
Dưới sự dẫn đường của Hứa Ác Lai, Diệp Phàm cùng anh ta đến một cái sân cũ tồi tàn, lúc bước vào trong, Diệp Phàm cảm nhận một luồng sát ý lạnh lẽo phả vào mặt.
Anh nhìn về hướng luồng sát ý truyền đến, liền thấy một thanh niên tầm hai mươi tuổi đang ngồi bên cạnh cái giếng cũ trong sân, tay hắn đang vuốt ve thanh kiếm sắc nhọn.
Đây là một thanh kiếm phi thường, không phải vũ khí bình thường, mà là từ tay của người tu hành.
Trong sân, ngoài thanh niên đó còn có một người thợ mộc đang say mê với đồ vật dưới gốc cây hòe ở bên cạnh, ông ta tầm năm mươi tuổi, để râu, nhìn trông rất gian xảo.
Thứ đồ ông ta say mê trong tay rất thần kỳ, là một con chim tước gỗ có kích thước bằng bàn tay.
Cho dù là Diệp Phàm cũng không khỏi sững sờ.
Bởi vì, anh cảm nhận được, con chim tước bằng gỗ đó chứa một năng lượng dồi dào.
“Đây không phải đại ca của Hứa lão đại sao? Sao anh lại đến? Tôi nhớ, lần trước Hứa lão đại đã nói, nếu anh còn đến đây thì sẽ giết chết anh.” Lúc này, một người đàn ông trung niên béo lùn từ trong nhà bước ra.
Người đàn ông trung niên trông rất ngây ngô.
Nhưng trên tay ông ta đeo một chuỗi xương ngón tay người, hai bên thắt lưng lủng lẳng hai cái đầu lâu.
Người bình thường trông thấy cảnh tượng này, lập tức sẽ bị sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.
“Mau bảo Nhị Cẩu Tử ra đây, tôi tìm nó có chuyện.” Hứa Ác Lai căm ghét liếc nhìn gã đàn ông trung niên rồi nói.
Vèo!
Tuy nhiên, Hứa Ác Lai vừa nói xong, thanh niên đang ngồi bên cạnh cái giếng cũ đột nhiên phóng ra hai thanh kiếm sắc nhọn, hai chân đạp trên mặt đất, cơ thể nhanh nhẹn như báo săn mồi, loáng cái đã lao đến phía Hứa Ác Lai, thanh kiếm sắc nhọn trong tay hắn khẽ rung lên, lập tức đâm về phía sọ khỉ của Hứa Ác Lai.
Thanh kiếm lao với tốc độ rất nhanh!
Ngay cả Diệp Phàm ở bên cạnh cũng không khỏi thốt lên một tiếng.
Nhưng gặp Hứa Ác Lai.
Thanh kiếm của hắn có lợi hại thế nào đi nữa cũng vô ích.
Bịch!
Chỉ nhìn thấy dường như có đôi mắt phía sau gáy Hứa Ác Lai, quay người tung ra một cú đấm, đập thẳng vào mặt gã thanh niên đó.
Gã thanh niên đó rên rỉ một tiếng rồi ngã bay ra ngoài.
Cú đấm của Hứa Ác Lai không hề nhẹ, đánh mạnh đến mức gã thanh niên đó máu chảy toàn mặt, vô cùng thê thảm.
Nhưng ngay lúc Hứa Ác Lai ra tay với gã thanh nhiên đó, người đàn ông trung nhiên to béo cũng hành động, đừng thấy thân hình ông ta mập mạp, nhưng động tác vừa nhanh nhẹn lại linh hoạt, nháy mắt cái đã lao đến trước mặt Hứa Ác Lai, hai tay rung lên, hắn vặn chặt hai cái đầu lâu treo bên hông, chuẩn bị đập về phía Hứa Ác Lai.
Tuy nhiên, hắn vừa hoa mắt liền thấy hình ảnh nắm đấm không ngừng phóng to trong tầm mắt.
Bịch!
Gã đàn ông trung niên to béo bị Hứa Ác Lai đánh bay ra ngoài bằng một cú đấm, nhưng trong lúc nguy hiểm, hắn dùng hai cái đầu lâu người treo bên hông để chặn cú đấm của Hứa Ác Lai.
Vì thế, hắn chỉ bị đẩy lùi về sau chứ không bị thương quá nghiêm trọng.
Nhưng hai cái đầu lâu người treo bên hông của hắn đã vỡ nát.
Rầm rầm!
Đúng lúc này, gã thợ mộc ngồi dưới gốc cây hòa cũng lập tức hành động, chỉ thấy mười đầu ngón tay ông ta cử động, có một con rắn bằng máy dài tầm mười mét từ lòng đất chui lên, lao đến quấn lấy Hứa Ác lai.
“Hihi, bắt lấy!”
Nhìn thấy con rắn bằng máy quấn chặt lấy Hứa Ác Lai, gã thợ mộc dưới gốc cây hòe hí hớn.
Chỉ nhìn thấy mười ngón tay của ông ta cử động trong hư không như đang đánh đàn, con rắn bằng máy đó ngóc đầu dậy, mở to mồm, lao đến cắn Hứa Ác Lai.