Long Thần Tại Đô

Chương 414: Kỳ lạ



"Mau qua đây đi!"

Mạc Thiên Cơ tìm thấy một lối ra của cung điện, lập tức hét to với mọi người.

Nhưng mà, Hứa Nhị Cẩu đột nhiên ngăn cản mọi người, nói: "Chờ một chút!"

"Hứa lão đại, sao thế?" Mạc Thiên Cơ chau mày lại, hỏi Hứa Nhị Cẩu với vẻ mặt khó hiểu.

Diệp Phàm, Hứa Ác Lai, Triệu Vũ, Lãnh Ngôn cũng nhìn về phía Hứa Nhị Cẩu, không biết tại sao Hứa Nhị Cẩu lại đột nhiên ngăn cản mọi người lại.

"Lối ra vừa mở, đám rết tổ lại lập tức trở về quan tài đá, điều này chứng tỏ, chúng nhất định đã cảm nhận được một tín hiệu vô cùng nguy hiểm, hoặc có thể là có một thứ gì đó còn kinh khủng hơn chúng sẽ xuất hiện, cho nên, chúng mới trở về quan tài đá."

Hứa Nhị Cẩu giải thích cho mọi người.

Trước đây cô ta từng gặp rết tổ, thậm chí còn đặc biệt bắt rết tổ để nghiên cứu.

Bởi vậy, đối với một số tập tính của rết tổ.

Cô hiểu rất rõ.

Nghe thấy lời Hứa Nhị Cẩu, vẻ mặt mọi người đều thay đổi, tất cả đều nâng cao tinh thần cảnh giác.

Lời của Hứa Nhị Cẩu rất có lý, bất cứ loài thú dữ nào cũng đều vô cùng nhạy bén, chỉ cần cảm nhận được khí tức có thể đe dọa đến chúng, chúng sẽ lập tức chạy trốn.

Vừa rồi hàng ngàn hàng vạn con rết tổ bị Diệp Phàm, Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu, Triệu Vũ, Lãnh Ngôn giết chết nhiều như vậy mà chúng không có dấu hiệu muốn rút lui.

Nhưng lối ra của đại điện vừa mở ra, chúng lại bị dọa sợ trở về quan tài đá.

"Vậy bây giờ phải làm sao?"

Diệp Phàm chau mày lại, hỏi Hứa Nhị Cẩu.

"Dù gì thì đám rết tổ cũng trở về quan tài đá rồi, chúng ta tạm thời không có nguy hiểm gì, chi bằng ở đây đợi xem, xác định lối ra có an toàn không, sau đó chúng ta mới đi vào." Hứa Nhị Cẩu nói.

Sau đó, cô ta nháy mắt với Mạc Thiên Cơ một cái.

Mạc Thiên Cơ hiểu ý, vội vàng lấy ra một hộp gỗ tinh xảo, ông ta mở hộp gỗ đó, lấy ra mười mấy con côn trùng rối được chế tác khéo léo.

Đám côn trùng rối này bị Mạc Thiên Cơ dùng sợi tơ đặc biệt khống chế, toàn bộ đều bò vào lối đi phía dưới quan tài treo.

Mặc dù rết tổ đã trở về chín hòm quan tài đá, nhưng Diệp Phàm, Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu, Triệu Vũ, Lãnh Ngôn đều không dám thả lỏng một chút nào, tất cả đều rất cảnh giác, không bỏ qua một tiếng động nào trong đại điện.

Giây phút này, mọi người đều cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm.

Chỉ một tiếng thôi, nhưng làm cho mọi người cảm giác như đã trải qua rất nhiều năm.

Nhưng mà, trong một tiếng đồng hồ này, không xảy ra điều bất ngờ nào, tất cả đều vô cùng suôn sẻ, bao gồm cả đám côn trùng rối của Mạc Thiên Cơ thả đi cũng quay về không thiếu một con nào.

"Lối ra chắc không có nguy hiểm đâu, đi thôi." Sau khi Mạc Thiên Cơ kiểm tra đám côn trùng rối xong, đưa ra kết luận.

"Phù!"

Nghe thấy lời của Mạc Thiên Cơ, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó cùng đi vào lối ra.

Nhưng sau khi Diệp Phàm, Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu, Triệu Vũ, Lãnh Ngôn đều vào lối đi ra đại điện, nắp quan tài treo đột nhiên mở ra, sau đó, một nam thanh niên ngồi dậy từ trong đó.

Vẻ mặt nam thanh niên trắng bệch không một chút huyết sắc, đôi mắt màu máu, vừa kỳ lạ vừa làm người khác sợ hãi.

Nhưng điều kinh khủng nhất là, sau khi ngồi dậy từ trong quan tài treo, hắn nhếch mép cười lạnh, lộ ra một hàm răng lắt nhắt trắng ởn, giữa những kẽ răng còn loáng thoáng con bọ màu đen như con giun chui ra.

Nhìn qua thật sự làm người ta sợ hãi sởn gai ốc.

Mà vào lúc nam thanh niên ngồi dậy từ trong quan tài treo, toàn bộ rết tổ trốn trong chín quan tài đá đều phát ra tiếng kêu "hí hí" quỷ dị.

Bịch!

Gã thanh niên nhảy xuống khỏi quan tài treo xuống mặt đất, hắn đi đến một trong những quan tài đá, sau khi mở quan tài đá ra, với tay vào bên trong, bắt lấy một nắm rết tổ cho vào trong miệng.

Cảnh tượng này, vừa kinh khủng lại vừa ghê tởm!

Nếu là người nhát gan e là nhìn thấy cảnh này sẽ bị dọa sợ chết mất.

Sau khi vơ mấy nắm rết tổ ăn xong, người nam liền đi vào lối đi dưới quan tài treo.

Mấy người Diệp Phàm, Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu, Triệu Vũ, Lãnh Ngôn đi về phía trước theo lối ra dưới quan tài treo vô cùng thuận lợi.

Đúng như kết quả của Mạc Thiên Cơ dùng côn trùng rối thăm dò, lối đi này không có bất cứ nguy hiểm gì.

Lối đi rất dài, Diệp Phàm, Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu, Triệu Vũ, Lãnh Ngôn đã đi được tầm một tiếng đồng hồ mới đi tới đoạn cuối.

Ở cuối lối đi, là một cung điện nguy nga lộng lẫy, trang trí vô cùng xa hoa.

Ở giữa cung điện, là một cái vạc cổ đúc từ đồng thau, giống như dụng cụ luyện khí luyện đan vậy.

Hơn nữa điều làm Diệp Phàm, Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu, Triệu Vũ, Lãnh Ngôn kinh ngạc là ngọn lửa trong chiếc vạc vẫn đang bốc cháy hừng hực.

Ngoài cái vạc cổ, bức tường bên trái cung điện toàn là tủ thuốc, trên tủ thuốc còn có khắc chữ, ghi rõ trong tủ thuốc để thuốc gì.

Diệp Phàm đi tới, nhìn lướt qua vài chữ khắc trên tủ thuốc, những chữ khắc này không thuộc bất kỳ loại chữ viết nào từ xưa đến nay, dường như thật sự là chữ viết của kỷ nguyên trước, cho nên, Diệp Phàm vốn không hiểu mấy chữ viết này là gì.

Anh tiện tay mở một tủ thuốc ra liền nhìn thấy trong tủ thuốc để mười mấy gốc nhân sâm trên mấy trăm năm.

Hơn nữa, mười mấy gốc nhân sâm trên mấy trăm năm này vô cùng hoàn hảo, không có một sợi nào bị đứt.

Lúc Diệp Phàm chuẩn bị dùng tay chạm vào mười mấy gốc nhân sâm, đột nhiên chỗ nhân sâm đó hóa thành tro bụi tiêu tan, chỉ còn một mùi thuốc thoang thoảng còn vương trên mũi Diệp Phàm mãi không tan.

Dễ nhận thấy, điều này là bởi vì mười mấy gốc nhân sâm đã được cất giữ quá lâu nên mới xuất hiện tình huống này.

Diệp Phàm lại mở ngăn tủ khác ra, bên trong là một loại dược thảo giống như cỏ lau, nhưng Diệp Phàm có thể khẳng định, đó không phải là cỏ lau.

Nhưng cũng giống như mười mấy gốc nhân sâm trước đó, loại thảo dược giống như cỏ lau cũng lập tức hóa thành tro bụi tiêu tan ngay sau khi tay Diệp Phàm động vào.

"Mọi người mau đến đây xem, ở đây có rất nhiều linh khí."

Đúng vào lúc này, Triệu Vũ lớn tiếng hét lên.

Mọi người đều sửng sốt một chút, vội vàng đi về phía Triệu Vũ, Triệu Vũ đứng ở trước vách tường bên trái đại điện, trên vách tường đó treo rất nhiều loại vũ khí, chỗ vũ khí này tầm mấy trăm cây, hơn nữa mỗi một vũ khí đều không phải là đồ vật thông thường, tất cả đều có linh lực dồi dào.

Nhìn thấy mấy trăm cây vũ khí, trong phút chốc tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Phải biết rằng, dù trong giới tu hành linh khí cũng vô cùng ít, cả khu vực Tương Nam cũng không tìm được mấy trăm linh khí.

Huống chi chất lượng của chỗ linh khí này đều vô cùng cao.

"Trời ơi, mấy trăm cây linh khí, lãi rồi, lần này lãi to rồi!"

Nhìn thấy nhiều linh khí như vậy, Hứa Nhị Cẩu kích động.

Còn Lãnh Ngôn liếc qua liền nhìn trúng một cây linh kiếm sắc nhọn, vội vàng tiến lên lấy cây linh kiếm xuống, nhưng tay cậu ta vừa chạm vào cây linh kiếm, đột nhiên xảy ra dị biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.