Liễu Thanh Mi miêu tả sống động như thật cho Diệp Nguyệt, nói trước đây cô ấy chỉnh Vu Gia Đống thế, Diệp Nguyệt sắm vai fan hâm mộ một cách hoàn mỹ, biểu cảm động tác đều tràn ngập sự ngưỡng mộ, khiến Liễu Thanh Mi nói rất hăng say, nói tới mức mặt mày hớn hở.
Nháy mắt với Diệp Phàm, Diệp Nguyệt vừa bàn chuyện thú vị trước đây của Liễu Thanh Mi, vừa rời khỏi biệt thự, tiếp tục sự nghiệp vĩ đại đi dạo phố chưa xong của bọn họ.
Sau khi Diệp Phàm gọi điện thoại, cũng rời khỏi biệt thự, lái xe về phía bắc thủ đô.
...
Thủ đô, câu lạc bộ Quan Lan.
Bãi đỗ xe dưới đất, khắp nơi đều là xe sang cấp bậc ngàn vạn, chiếc xe Ferarri 599 của Vu Gia Đống có thể làm mù mắt mọi người, nhưng ở trong đó cũng chỉ như một con vịt xám không nổi bật.
Ra khỏi xe, không để ý bảo vệ tới nghênh đón, sắc mặt Vu Gia Đống khó coi đi về phía tầng hai câu lạc bộ.
Mấy phút sau, Vu Gia Đống ngựa quen đường cũ chậm rãi đi vào một phòng VIP xa hoa, phòng VIP này chia ra làm ba khu, bên trái âm nhạc đinh tai nhức óc, không ít người ở bên trong chơi đùa, bên phải là một chiếc bàn tròn to, còn ở tận cùng căn phòng là một bàn trà, xuyên qua cửa thủy tinh, có thể thấy rõ ba người đang dùng trà nói chuyện phiếm.
Vu Gia Đống nhìn lướt qua, đi thẳng tới khu dùng trà.
Cửa thủy tinh trong suốt ở khu dùng trà đóng chặt, đồng thời ngăn cách tiếng ồn ào ở bên ngoài.
“Tiểu Vu đến rồi à, nhanh ngồi đi, hôm nay mới có Lư Sơn Vân Vụ, mùi vị không tệ.” Người trẻ tuổi ngồi giữa, cầm ấm trà trong tay đang pha trà không ngẩng đầu lên nói.
“Anh Tư, hôm nay em gặp chướng ngại vật.” Vu Gia Đống vừa nói, vừa tìm vị trí trống ngồi xuống.
“Gặp chướng ngại vật sao? Gia Đống nói đùa sao, thủ đô rộng như vậy, còn có người dám không nể mặt đại thiếu gia cậu sao?” Người ngồi bên trái cười nói.
Vu Gia Đống bực bội xua tay, “Lưu Tam anh đừng cười nhạo em, em chỉ là được cha chú che chở nên quậy chút, đâu uy phong như Lưu Tam anh.”
“Tiểu Vũ nói không sai.” Người bên phải nghe vậy cười ha ha, “Uy phong của Lưu Tam truyền tới nước ngoài, ngồi cạnh với những nhân vật nhỏ bé như chúng ta, đúng là giảm sự tôn quý của anh rồi.”
“Tiết Minh, anh nha không nói lời nào không ai coi anh như câm điếc đâu.” Lưu Tam cười mắng một câu, sau đó rời mắt nhìn Vu Gia Đống: “Tiểu Vu, thật sự có người mù không nể mặt cậu sao?”
Vu Gia Đống cười khổ: “Mệnh phạm Thái Tuế, hôm nay vốn là đi tìm Diệp Phàm kia, không ngờ lại đá trúng tấm sắt.”
“Diệp Phàm là người có được 70% cổ phần công ty Khuynh Thành, còn bị nhà họ Diệp đuổi đi sao?” Tiết Minh nghe vậy đôi mắt sáng lên, giơ ngón tay cái với Vu Gia Đống, “Tiểu Vu mắt nhìn của cậu thật thâm cay.”
“Mắt nhìn tốt có tác dụng chó gì.” Vu Gia Đống than thở một câu.
Người đàn ông trẻ tuổi lúc trước mời Vu Gia Đống ngồi xuống ngẩng đầu, tướng mạo không phải rất anh tuấn, nhưng con mắt hắn ta, là hai đồng tử hiếm thấy, con mắt kia như có sức mạnh câu hồn đoạt phách rất lớn, khiến người ta không dám nhìn thẳng, “Gia Đống, lừa gạt không phải là con đường lâu dài, đừng liên lụy tới cha cậu, hãy ngưng tay đi.”
“Anh Tư, em đây là đầu tư, ai chẳng biết Vu Gia Đống em làm ăn rất công bằng.” Vu Gia Đống giải thích.
Anh Tư hơi hơi híp mắt, sau đó lại cúi đầu, giống như từ trước tới nay không nói chuyện.
Lưu Tam và Tiết Minh cùng cười mỉa, đầu tư vốn không tránh được việc lừa gạt người ta, càng đừng nói tới Quang Tử Phong Đầu của Vu Gia Đống - danh tiếng quỷ hút máu đã sớm truyền khắp thủ đô.
“Tiểu Vu cậu đừng mèo khen mèo dài đuôi nữa.” Tiết Minh oán hận một lát, sau đó nói: “Không có việc gì quan trọng không dám làm phiền, tên nhóc cậu tới tìm chúng tôi, rốt cuộc là có chuyện gì? Nhưng mà nói trước, chuyện Diệp Phàm, cậu muốn làm thì tự mình thu phục, chúng tôi sẽ không nhúng tay.”
Đùa giỡn gì chứ, bây giờ Diệp Phàm là miếng mồi ngon, quân đội vì mời chào Diệp Phàm mà sắp đánh nhau, cả Hoa Hạ có mấy nhà dám chống lại chính quyền, dù sao Tiết Minh không có bản lĩnh đó.
Chỉ có loại gia tộc nửa vời như nhà Vu Gia Đống mới không rõ nội tình bên trong, nhìn thấy tiền thì xông lên như chó hoang, cuối cùng đầu rơi máu chảy cũng không kỳ lạ.
“Tên Diệp Phàm kia sớm muộn gì cũng là vật trong lòng bàn tay em.” Vu Gia Đống tự tin nói, hắn ta biết ba người trước mắt đều khinh thường mình, đây cũng là một trong những lý do bình thường hắn ta không muốn tới nơi này.
“Hôm nay em tới, chủ yếu là tìm anh Tư.”
Vu Gia Đống nói xong, anh Tư đang pha trà ngẩng đầu, cười nhạt nói: “Tới tìm tôi sao?”
“Ừm.” Vu Gia Đống gật đầu, “Tôi gặp chị Liễu, ngay bên khu dân cư Quang Minh.”
Động tác như nước chảy mây trôi của anh Tư bị kìm hãm, cuối cùng để ấm trà xuống: “Nói tường tận.”
“Tôi đi tìm Diệp Phàm, đúng lúc gặp chị Liễu.” Trong mắt Vu Gia Đống lóe lên chút kỳ lạ, làm bộ như không để ý nói: “Chị Liễu cảnh cáo em không được đụng vào Diệp Phàm, hơn nữa nhìn bộ dạng bọn họ, quan hệ không đơn giản, ở trong nhóm chúng ta, anh Tư hiểu rõ chị Liễu nhất, em muốn hỏi một chút rốt cuộc là chị Liễu và Diệp Phàm có quan hệ gì.”
“Ha ha.”
Vu Gia Đống vừa dứt lời, Lưu Tam liền lạnh lùng cười rộ lên, “Tiểu Vũ, lá gan của cậu không nhỏ đâu, đùa giỡn cả chúng tôi rồi.”
Trong giới này ai chẳng biết anh Tư ngoài Liễu Thanh Mi ra thì không cưới, có thể nói Liễu Thanh Mi đã là vợ mặc định của anh Tư, bây giờ Vu Gia Đống lại kéo Liễu Thanh Mi vào, đúng là chán sống rồi.
“Sao anh ba lại nói vậy, em chỉ vì tốt cho anh Tư mà thôi.” Vu Gia Đống lập tức kêu oan.
“Cho dù không có chị Liễu, Diệp Phàm cũng không phải người cậu có thể động, đừng đùa giỡn trước mặt chúng tôi, từ đâu tới thì về đó đi.” Tiết Minh ném mạnh chén trà lên bàn, lạnh lùng nhìn Vu Gia Đống.
Đồng tử của Vu Gia Đống co rụt lại, bỏ lại một câu em thật sự chỉ vì tốt cho anh Tư, liền chạy trối chết.
Chẳng qua mới ra khỏi phòng trà, trên mặt hăn ta liền tươi cười, đừng nhìn bộ dạng nhếch nhác vừa nãy của hắn, mục đích hắn ta tới nơi này đã đạt được rồi.
Anh Tư tuyệt đối sẽ điều tra, sau đó... Diệp Phàm gặp tai họa tới nơi rồi.
Trong phòng trà, Tiết Minh cẩn thận nhìn về phía anh Tư, nhỏ giọng nói: “Thằng cha kia là một con rắn độc.”
“Anh Tư, oan gia nên giải không nên kết, thân phận của Diệp Phàm không đơn giản, huống hồ chuyện này chúng ta còn chưa rõ lắm.” Vẻ mặt Lưu Tam nghiêm túc nói, đổi lại là những người khác, hắn ta sẽ không nói như vậy, nhưng đối mặt với Diệp Phàm, hắn ta thật sự không có tự tin.
Đội trưởng của đội lính đánh thuê Thần Long, chỉ riêng thân phận này đã đủ khiến bọn họ kiêng dè, người ta có thanh danh giết người thật trên chiến trường, so với đám phú nhị đại dựa vào bậc cha chú như bọn họ, căn bản không cùng một đẳng cấp.
Đồng tử của anh Tư hơi co rụt lại, ánh sáng kỳ lạ tỏa từ trong mắt hắn ta ra, một lúc lâu sau hắn ta mới cười nhạt, “Điều tra một phen đi, không thể không làm gì, ngoài ra, Thanh Mi trở về mà không chào hỏi tôi một tiếng, đúng là hờ hững.”
Trong phòng trà rất im ắng, Lưu Tam và Tiết Minh liếc nhau, hiểu rõ anh Tư nên bọn họ biết, anh Tư tức giận rồi.