Long Thần Tại Đô

Chương 437: Thế lực của Lý Phụng Thiên



“Haha!” Lý Yết quệt vết máu ở khóe miệng, cười lớn, nói: “Xử lí tôi vì tội vi phạm quy tắc của tiệm ăn Hòa Bình? Lão già nói câu này thú vị đấy, tôi lại càng muốn biết, lão định xử lí tôi thế nào đấy?”

“Người vi phạm quy tắc của tiệm ăn Hòa Bình, chết!” Ngải Hòa Bình lạnh lùng nói.

Câu này của ông khiến cho bầu không khí tại tầng một của tiệm ăn Hòa Bình trở nên trầm trọng hơn.

Có nhiều người thậm chí còn thấy lòng bàn chân mình lành lạnh.

Lý Yết sững sờ, sợ hãi rụt cổ lại, nhưng dù sao hắn cũng là một kẻ xấu, cộng thêm việc có chỗ dựa là anh trai, nên không muốn nhận sai, ngược lại còn cười lạnh lùng khinh thường: “Lão già, ý lão là muốn giết tôi? Lão đang nói đùa hay là già rồi nên lú?”

Lúc Lý Yết và Ngải Hòa Bình đang giằng co, tiếng bàn tán nổi lên khắp nơi.

“Hóa ra ông cụ này là ông chủ của tiệm ăn Hòa Bình à? Ông chủ Ngải là một người tốt, mặc dù tiệm ăn Hòa Bình đã tiến vào thị trường tiêu thụ sang trọng, nhưng vì để cho mỗi một người bình dân đều có thể được ăn no tại tiệm ăn Hòa Bình mà ông vẫn giữ lại tầng một này, hơn nữa, đồ ăn ở đây còn rẻ hơn bất kỳ nơi nào khác trong thành phố này”.

“Tôi từ Trung Quốc đến thành phố MUA làm đã mười mấy năm nay rồi, mỗi bữa ăn ở tiệm ăn Hòa Bình đều rất no bụng, chỉ mười tệ là đã ăn được thịt rồi, lượng thịt cũng không hề ít, lần nào ăn ở đây tôi cũng cảm thấy như ở nhà vậy”.

“Tôi đã ăn ở tiệm ăn Hòa Bình mấy chục năm nay rồi, vào thời chiến loạn, tiệm ăn Hòa Bình là một nơi để lánh tạm, dù anh có gặp phiền toái cỡ nào, chỉ cần vào đến tiệm ăn Hòa Bình là sẽ được an toàn. Quy tắc của tiệm ăn Hòa Bình suốt mấy chục năm nay chưa một ai dám vi phạm, cái cậu thanh niên này đúng là không biết trời cao đất dày, dám phá vỡ quy tắc của nơi đây”.

“Lý Phụng Thiên thì sao chứ? Cũng chỉ là một tên côn đồ mà thôi, nếu hắn thật sự dám ra tay với tiệm ăn Hòa Bình thì chúng ta sẽ liên kết với nhau cho hắn chết, tiệm ăn Hòa Bình là nơi cho người bình dân chúng ta ăn no, chúng ta phải bảo vệ nơi này, không cho phép ai phá hỏng”.



Người xung quanh hầu hết đều đứng về phía của Ngải Hòa Bình.

Đúng như lời của những người chứng kiến tiệm ăn Hòa Bình thành lập nói, nơi này đã cho tầng lớp bình dân một cảm giác như ở nhà, là nơi để tránh nạn trong lòng bọn họ.

Bọn họ sẽ không cho phép người khác phá hoại tiệm ăn Hòa Bình.

Lý Yết cũng bị hoảng sợ trước thái độ của mọi người xung quanh, hắn không ngờ rằng chỉ một tiệm cơm nho nhỏ mà lại có sức ảnh hưởng đến vậy.

“Tôi đếm ngược mười giây, mời cậu cút ra khỏi tiệm ăn Hòa Bình!” Ngải Hòa Bình lớn tiếng đếm: “Mười”,

“Chín”,

“Tám”,

“Bảy…”

Lý Yết hơi hoảng sợ, nhưng hắn không hề rời khỏi tiệm ăn Hòa Bình theo lời của Ngải Hòa Bình.

Bởi vì, hắn vừa mới gọi điện thoại cho anh hắn rồi.

Trùng hợp là, anh của hắn cũng đang ở tầng hai của tiệm ăn Hòa Bình đàm phán với đối tác, nhận được điện thoại của hắn liền kêu hắn chờ, Lý Phụng Thiên sẽ dẫn người xuống ngay.

Quả nhiên, lúc Ngải Hòa Bình đếm đến ba, một tên đàn ông trung niên tóc vuốt ngược, cổ rụt, mồm ngậm điếu xì gà, dẫn theo bốn năm tên bảo vệ to con đi từ tầng hai xuống.

“Muốn đuổi em trai tôi ra khỏi tiệm ăn Hòa Bình, ông ghê gớm quá đấy nhỉ!”

Gã đàn ông trung niên đi xuống từ tầng hai, vừa hay nghe được tiếng của Ngải Hòa Bình, bèn lạnh lùng cười nói.

Gã là anh trai của Lý Yết, chủ tịch hội đồng quản trị của công ty Đông Dương, Lý Phụng Thiên.

Lý Phụng Thiên là một kẻ hung ác đích thực, năm năm trước, khi đến thành phố MUA gã chỉ là một thanh niên nghèo rớt mồng tơi, nhưng dựa vào sự tàn độc của bản thân, hắn đã làm loạn cả thành phố MUA lên, thậm chí còn trở thành kẻ cầm đầu cảu khu Slum.

Có thể nói, ngoại trừ thế lực ngầm tầm cỡ quốc tế như Ma Đảng ra, thì các thế lực nhỏ lẻ của Slum hầu như không dám động đến Lý Phụng Thiên.

Gã thật sự là vua của thế giới ngầm tại khu Slum.

Bởi vậy, rất nhiều người nếu muốn phát triển ở Slum, dù là làm ăn ngay thẳng hay lén lút thì cũng phải tìm đến Lý Phụng Thiên, phải có được sự gật đầu của Lý Phụng Thiên thì mới thuận lợi, nếu không thì đừng hòng làm nên trò trống gì ở khu Slum này.

Lý Phụng Thiên đi từ tầng hai xuống, nhìn Ngải Hòa Bình nói: “Lão già, lão là chủ của tiệm ăn Hòa Bình?”

“Đúng!” Ngải Hòa Bình gật đầu.

“Rất tốt, đợt trước có người tìm tôi, nói muốn lấy mảnh đất của tiệm ăn Hòa Bình. Lúc ấy tôi mà không bận thì đã tìm ông từ lâu rồi, vừa hay hôm nay gặp mặt, tôi sẽ gọi cho thư ký cho tôi, bảo cậu ta đem hợp đồng chuyển nhượng của mảnh đất này đến đây cho ông ký”.

Lý Phụng Thiên bình thản nói, sau đó, gã rút điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho thư ký của mình.

“Tôi không hề nói là muốn bán mảnh đất này!” Ngải Hòa Bình bình tĩnh nói.

“Haha!” Nghe vậy, Lý Phụng Thiên cười, ném điếu xì gà xuống đất, tiến lên một bước, rồi đột ngột hét lên với Ngải Hòa Bình: “Ông đây mua lại đất của lão mà phải cần lão đồng ý chắc?”,

“Tiệm ăn Hòa Bình là cửa hàng lâu đời, chẳng lẽ lại không biết Lý Phụng Thiên tôi là người nào?”,

“Ông đây vốn định kính già yêu trẻ, nên mới khách khí với lão như thế, mà lão còn đếch biết điều?”,

“Lão già rồi, không sống được mấy năm nữa, cho nên mới không sợ chết đúng không!”,

“Nhưng mà, tôi nói cho lão biết, trên đời này có một cái chết gọi là ‘muốn sống không được muốn chết cũng không xong’, có biết không?”.

Đối diện với tiếng gào giận dữ của Lý Phụng Thiên, Ngải Hòa Bình vẫn bình tĩnh, mặt không biểu cảm, hoàn toàn không coi Lý Phụng Thiên ra gì!

Nhưng những người xung quanh thì đều rất giận dữ, hai cũng mắng mỏ Lý Phụng Thiên thậm tệ.

“Lý Phụng Thiên, mày là đồ hút máu, đồ khốn nạn, là một thằng côn đồ lưu manh mà thôi, mày nghĩ mày là ai?”

“Mày thử động vào tiệm ăn Hòa Bình xem, bọn tao sẽ cho mày chết!”

“Đúng! Cái mạng này bỏ cũng được, ai dám động vào tiệm ăn Hòa Bình thì tôi cũng liều chết với kẻ đó!”

“Mọi người ơi, Lý Phụng Thiên muốn chúng ta không có cả chỗ để ăn đấy, chúng ta không thể để cho hắn như ý được, bây giờ là lúc chúng ta phải đoàn kết lại, tiêu diệt Lý Phụng Thiên!”



Đám người xôn xao, tuyên bố phải ra tay với Lý Phụng Thiên.

Đoàng!

Nhưng lúc này, Lý Phụng Thiên lấy ra một khẩu Desert Eagle, bắn một phát sung vào cửa sổ.

Cả nhóm người vốn đang ồn ào thì bị tiếng súng dọa cho im lặng.

Cũng vào lúc này, có mấy chiếc xe dừng trước tiệm ăn Hòa Bình, một đám người xăm trổ bước từ trên xe xuống. Đám người này không chỉ mang súng mà còn đặt trước cửa tiệm ăn Hòa Bình một khẩu Gatling.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.