Long Thần Tại Đô

Chương 553: Vương Đằng tôi xin thề không phải con người



"Cậu không đáng để tôi để ý đến", Diệp Phàm nhìn Vương Đằng, bình tĩnh nói.

"Haha, tốt, tốt!", Vương Đằng nghe lời Diệp Phàm xong, lập tức cười lớn, sắc mặt trở nên vô cùng dữ tơn, đôi mắt đằng đằng sát ý, anh ta trầm giọng gằn từng chữ: "Anh đã coi thường tôi đến thế, vậy anh cũng không cần mắt đâu nhỉ, bây giờ tôi giúp anh khoét nó xuống nhé".

"Anh thử xem!", Diệp Phàm nói với Vương Đằng.

Trong mắt anh, Vương Đằng và mấy người đi cùng anh ta chỉ là một đám nhóc con, mặc dù không có hứng gây sự với Vương Đằng nhưng cũng không thể nhận thua trước mặt anh ta được.

Đối mặt với sự khiêu khích của Diệp Phàm, Vương Đằng sắp tức đến nổ phổi rồi.

Anh ta không được sinh ra trong một gia tộc lớn của Đào Thành mà là từ một gia đình nghèo túng, từ nhỏ anh đã phải sống cuộc sống nghèo khổ, nhưng một tháng trước có một người thần bí tìm đến anh.

Kẻ thần bí này tự xưng mình là người của tộc Đào Nguyên, sống trong bí cảnh Đào Nguyên.

Cho đến khi thế giới xảy ra nhiều biến dị, bí cảnh Đào Nguyên mới được mở ra, người thần bí đó mới có thể rời khỏi bí cảnh Đào Nguyên.

Dựa vào lời mà người thần bí đó nói, tổ tiên Vương Đằng cũng là người của tộc Đào Nguyên, bởi vì một số lý do, khi bí cảnh Đào Nguyên đóng lại thì kịp thời đi ra ngoài, vậy nên mới lưu lạc bên ngoài.

Người thần bí vô cùng mạnh, dùng một phương pháp khó tin để trở thành một trong những người có quyền lực nhất Đào Thành, còn Vương Đằng vì vậy cũng trở thành một trong những quý công tử của Đào Thành, ngay cả công tử bột như Liêu Thanh cũng phải trở thành đàn em của Vương Đằng.

Vương Đằng đã từng bị người khác coi thường, đột nhiên trở thành người của tầng lớp trên, điều này khiến cho tính sĩ diện của anh ta tăng vọt.

Vậy nên, Liêu Thanh chỉ cần thêm mắm thêm muốn nói cho Vương Đằng nghe mẫu thuẫn với Diệp Phàm xong, Vương Đằng liền cảm thấy uy nghiêm của bị ảnh hưởng, vậy nên ép Diệp Phàm phải xin lỗi, anh ta làm thế để thể hiện thực lực của mình trước mặt mọi người, khiến đám công tử bột như Liêu Thanh đang đứng cạnh anh ta càng kính nể anh ta hơn.

Đương nhiên là anh ta tìm sai người rồi.

Dám chọc đến Diệp Phàm!

Thì anh ta chết chắc rồi!

Khi Diệp Phàm và Vương Đằng đang trong tình trạng căng thẳng, Tần Phong Linh vội vàng chạy tới nói với Vương Đằng: "Vương thiếu gia, chỉ là hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, xin anh hãy bình tĩnh lại, nể mặt tôi, không tính toán với người này".

Tần Phong Linh nói giúp Diệp Phàm, đồng thời tức giận nói với Diệp Phàm: "Chú, chú đừng gây chuyện có được không? Mau đi xin lỗi Vương thiếu gia đi".

Bốp!

Tuy nhiên, lời Tần Phong Linh còn chưa dứt, Diệp Phàm chưa kịp nói gì, Vương Đằng đã dơ tay tát vào mặt cô ấy, lạnh lùng nói: "Cô là cái thá gì, mà có tư cách bắt tôi nể mặt cô?"

"Trong mắt ông đây, cô chỉ là loại gái bán hoa cao cấp thôi".

"Ông đây không vì thứ chó má này mà làm khó cô là phúc ba đời nhà cô rồi, cô còn dám chạy ra để bảo vệ thứ chó má này?"

"Được thôi, bây giờ cô lột sạch đồ, quỳ xuống cho ông, ông sẽ không tính toán với thứ chó má này nữa, thế nào?"

Tần Phong Linh vừa bị tát một cái, lại nghe thấy Vương Đằng nói mấy lời sỉ nhục đến vậy, sắc mặt cô ấy trở nên rất khó coi, nhưng cô ấy không dám bật lại Vương Đằng, bởi vì cô ấy biết, trước mặt Vương Đằng, cô ấy chỉ là con kiến.

Mã Hồng Dược đứng bên cạnh ôm tay Tần Phong Linh, trong mắt đầy sự hãi.

Lúc này mọi người xung quanh đều chọn cách lạnh lùng đứng xem, thậm chí còn cố ý kêu Tần Phong Linh lột đồ.

"Tần Phong Linh dám chọc đến Vương thiếu gia, hôm nay cô ta chết chắc rồi".

"Ha ha, cũng chỉ có thể trách Tần Phong Linh không biết điều, Liêu thiếu gia, Lý thiếu gia, Phong thiếu gia còn chưa theo đuổi cô ta, cô ta đã tránh như tránh tà rồi, còn coi Liêu thiếu gia, Lý thiếu gia, Phong thiếu gia như con khỉ ngu, bây giờ rơi vào bước đường này, đáng đời".

"Mấy người nói Liêu thiếu gia, Lý thiếu gia, Phong thiếu gia liệu có nói giúp cô ta không?"

"Anh nghĩ nhiều rồi, anh cho rằng Liêu thiếu gia, Lý thiếu gia, Phong thiếu gia thực sự thích Tần Phong Linh à? Họ chỉ thèm muốn thân thể của Tần Phong Linh mà thôi, chỉ là Tần Phong Linh làm gái mà bảo mình còn trinh, đã không trao thân cho bọn họ, còn lợi dụng, lúc này sao họ có thể đứng ra giúp cô ta được!"

...

Mọi người xung quanh sôi nổi bàn tán, mọi người đều châm chọc Tần Phong Linh.

Tần Phong Linh không nói gì, chỉ im lặng.

Tần Phong Linh vẫn không nói gì, Liêu Thanh đứng cạnh Vương Đằng đột nhiên cười, bước đến bên Tần Phong Linh, duỗi tay ra muốn xé áo khoách của Tần Phong Linh, cậu ta không biết xấu hổ mà cười nói: "Tần Phong Linh, Vương thiếu gia nhìn trúng cô, là phúc của cô, nhanh cởi ra cho Vương thiếu gia".

Ngay lúc Liêu Thanh vừa chạm đến áo khoác của Tần Phong Linh, một tia lạnh đột nhiên xuất hiện, nó quét qua, như tia chớp lóe lên giữa màn đêm, trong nháy mắt liền biến mất.

"A a a a a a a...."

Tia lạnh xuất hiện, Liêu Thanh lập tức phát ra tiếng kêu như lợn bị giết.

Bàn tay duỗi ra muốn chạm vào Tần Phong Linh đã bị cắt đứt, máu phun như suối, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.

Tự nhiên lại xảy ra chuyện này, sắc mặt mọi người trong đại sảnh đều thay đổi, đặc biệt là mấy cô gái đều bị dọa đến hét lớn.

Ai cũng không ngờ được, hơn nữa, đám nam thanh nữ tú trong đại sảnh đều được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ thấy cảnh giết gà mổ vịt, vậy nên thấy máu liền hoảng loạn.

Lúc này chỉ có Vương Đằng là vẫn giữ được bình tĩnh.

Lúc trước anh ta thuộc tầng lớp đáy cùng của xã hội, đánh nhau như cơm bữa, bây giờ lại trở thành tu sĩ.

Vậy nên, cảnh trước mắt không hề dọa sợ anh ta.

Liêu Thanh nâng cánh tay bị cắt đứt của mình lên, kêu gào thảm thiết, từng cơn đau dường như khiến cậu ta muốn ngất đi, cậu ta nhìn Diệp Phàm, trong mắt đầy hận thù, tức giận, cậu ta nghiến răng hét lớn: "Mày, mày dám làm tao bị thương..."

"Lúc nãy tôi vừa nói rồi còn gì? Chỉ cần tay cậu không để đúng chỗ, tôi sẽ chặt đứt tay cậu", mặt Diệp Phàm vẫn rất bình tĩnh mà nói.

"Mày, mày,....", Liêu Thanh nghiến răng, bởi vì mất quá nhiều máu, mặt câu ta trắng ngắt như giấy, cắt không còn một giọt máu, cậu ta quay đầu nhìn Vương Đằng nói: "Vương thiếu gia, anh, anh nhất định phải báo thù cho em".

“Tên này quá kiêu ngạo, anh ta biết em là người của Vương Đằng anh”.

“Vậy mà dám ra tay trước mặt anh, đúng là không coi anh ra gì".

Liêu Thanh măc dù cách hành sự huênh hoang, nhưng tâm cơ rất thâm sâu, hiểu rõ tính khí của Vương Đằng, vậy nên, lời mà cậu ta nói đã chọc đúng vào chỗ đau của Vương Đằng.

Quả nhiên, nghe xong câu này, sắc mặt Vương Đằng trở nên u ám.

Anh ta cảm thấy, nếu hôm nay không giết Diệp Phàm.

Uy tín của anh ta sẽ bị giảm xuống.

Từ nay về sau, còn ai dám chơi cùng anh ta?

Vậy nên, Vương Đằng nói với Liêu Thanh: "Liêu Thanh, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ trả thù cho cậu".

Giọng anh ta hơi nghẹn lại, Vương Đằng nói với một cậu thanh niên khác đứng bên cạnh: "Lý Niệm, cậu mau đưa Liêu Thanh đến bệnh viện".

“Vâng ạ!”, cậu thanh niên tên là Lý Niệm này trấn tĩnh lại và đỡ Liêu Thanh ra khỏi đại sảnh biệt thự.

Diệp Phàm không ngăn Lý Niệm đưa Liêu Thanh đi, sau khi chém đứt cánh tay của Liêu Thanh bằng phi kiếm, anh không làm gì nữa.

Sau khi Lý Niệm đỡ Liêu Thanh bước ra khỏi đại sảnh biệt thự, Vương Đằng nhìn Diệp Phàm, đằng đằng sát khí nói: "Dám đứng trước mặt tôi, làm hại người của tôi, anh thực sự không coi tôi ra gì nhỉ, được, rất được, Vương Đằng tôi xin thề hôm nay nếu tôi không giết được anh, tôi không phải con người".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.