Long Thành Oán

Chương 17



Ánh trăng như mặt nước chiếu xuống mặt đất tựa như kết một màn sương mờ, không gian quỷ dị khó diễn tả bằng lời. Ao nước phía tây trấn Vĩnh An hiện lên ánh sáng màu xanh mơ hồ khiến người ta nhìn thấy mà sởn tóc gáy.

Nhìn kỹ lại mới phát hiện không phải là quỷ hồn đáng sợ gì, mà chỉ là một thiếu nữ đang quỳ bên bờ ao bái tế.

Thiếu nữ mặc đồ tang, đốt ba cây hương, vái ba vái với bài vị đặt phía trước: “Cha, nương, Dương nhi nằm gai nếm mật ở Tần phủ lâu như vậy cuối cùng đã tìm được cơ hội! Dương nhi…” Giọng điệu đầy bi thương, đau xót, thiếu nữ nức nở, lau khóe mắt nói tiếp: “Có người muốn giúp Dương nhi báo thù, cha, nương ở trên trời có linh, hai người sắp được yên nghỉ rồi.” Nói xong thiếu nữ dập đầu.

Đột nhiên, phía sau xuất hiện một bóng đen, một đôi bàn tay đẩy nàng xuống ao nước.

Thiếu nữ không kịp trở tay, bị người nọ đẩy, nửa người đã rơi xuống nước ao lạnh băng. Nàng liều mạng giãy dụa, hai tay túm chặt đôi tay đã đẩy mình xuống kia.

Người nọ dùng sức, thân thể thiếu nữ liền rơi xuống ao. Thiếu nữ giãy dụa, nàng không biết bơi, bản năng sinh tồn khiến nàng không ngừng vùng vẫy.

Nhưng mỗi khi đầu của nàng ngoi được lên mặt nước, tay sắp tóm được vào ngọn cỏ gần bờ thì luôn có một đôi tay đẩy nàng xuống lần nữa.

Thiếu nữ liều mạng túm lấy ngọn cỏ, không ngừng giãy dụa: “Ta… không thể chết không rõ ràng như vậy… được…” Cuối cùng, khi nàng dùng toàn lực ngoi được lên mặt nước, nàng đã thấy rõ được người muốn lấy mạng nàng, khuôn mặt quen thuộc, trang phục màu đỏ thẫm quen thuộc.

“Là ngươi… A… Là…” Thiếu nữ còn chưa hết sửng sốt, đã lại bị ấn xuống, lần này nàng không còn cơ hội giãy dụa nữa.

Thật lâu sau, trong nước không còn tiếng động, chỉ để lại từng vòng nước lan rộng, người nọ chậm rãi thu tay về, từ trong tay áo màu đỏ thẫm rút ra một chiếc khăn cẩn thận lau chùi tay phải của mình, cau mày ghét bỏ liếc bóng trắng dưới nước.

Hừ nhẹ một tiếng, lấy từ trong lòng ra một bọc vải, ném toàn bộ hương án, bài vị vào đó, thận trọng xóa tất cả dấu vết trên bờ, sau khi làm xong liền biến mất trong bóng đêm mịt mùng.

Thân thể thiếu nữ dưới áo đã lạnh băng, loáng thoáng nghe vẳng đến tiếng hát…

“Hồn về phương nao…”

*

Tần Tranh thất thần ngồi bên cửa sổ, hai mắt chăm chú nhìn ra bóng cây bên ngoài, ngay cả có người đến bên cạnh cũng không phát giác.

“Sao chàng lại ngồi đầu gió thế này? Khó khăn lắm mới trải qua tháng ba tiết trời lúc lạnh lúc nóng, hết ho lại bị trúng gió, chàng có để ý đến thân thể mình không thế?” Ngưng Bích một bên khuỷu tay vắt áo khoác, tay bưng một bát thuốc bước vào phòng.

Tần Tranh nhận bát thuốc, từng muỗng từng muỗng chậm rãi uống, mặc cho nàng khoác áo lên người mình: “Hàng năm không được ngắm hoa nở liền sầu đến mức mang bệnh. Bích nhi, nàng nói xem, năm sau hoa đào có thể nở rực rỡ như năm nay nữa không?”

Ngưng Bích nhướn mày, vội vã đứng dậy, tháo then chống cửa sổ, đóng lại, che đi vườn hoa bên ngoài, cũng ngăn lại ánh mắt bất lực của Tần Tranh.

“Chàng đang mê sảng gì thế? Cái gì mà năm nay với năm sau? Trước kia chàng đã đồng ý với thiếp những gì? Chàng từ bỏ dễ dàng vậy sao?” Vị công tử trẻ tuổi yếu ớt này không còn dáng vẻ ôn tồn nho nhã ngày trước, mà lộ ra sự bất lực, tuyệt vọng trước giờ nàng chưa từng thấy.

Tần Tranh không đáp chỉ cười khổ, lạnh nhạt uống thuốc, trong phòng chỉ còn vang lên tiếng thở nhẹ của hai người và tiếng muỗng bát chạm nhau.

Nuốt ngụm thuốc cuối cùng, Ngưng Bích cúi người cầm khăn thêu, chậm rãi lau vệt thuốc đọng trên khóe mộ Tần Tranh, nét mặt dịu dàng vô cùng, hoàn toàn không nhận ra nàng vừa chất vấn hắn.

“Vì ta… có đáng không?” Tần Tranh bắt lấy tay Ngưng Bích, yên lặng nhìn nàng, cảm xúc trong ánh mắt là thương tiếc, là áy náy, còn có gì đó mà nàng nhìn không thấu.

Nàng chỉ biết người này là phu quân của nàng, là phu quân đáng giá để nàng buông bỏ tất thảy, vạn dặm xa xôi gả đến đây.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn mỗi ngày một tái nhợt, nàng cắn răng, nuốt nước mắt vào trong, đầu tựa lên vai hắn, thì thầm: “Thiếp sẽ không để chàng chết, ai cũng không thể cướp chàng từ tay thiếp, ai cũng không thể!” Nói xong lời cuối cùng, cảm xúc lộ ra từ ánh mắt khiến người khác sợ hãi.

Tay Tần Tranh chậm rãi xoa lưng Ngưng Bích, hắn ngửa đầu không biết đang suy nghĩ gì, thật lâu sau, hắn mới nhỏ giọng nói “Kiếp này của ta cuối cùng…”

*

Tiểu Ly khó hiểu nhìn tiểu thư nhà mình đứng mãi bên ngoài phòng không chịu bước vào, tay bưng khay, vừa muốn tiến tới hỏi nguyên do, Tần Tử Câm lại đột nhiên xoay người, không quay đầu mà cất bước rời đi.

“Tiểu thư… Tiểu thư!” Tiểu Ly vội vã đuổi theo Tần Tử Câm, khó khăn lắm mới vượt lên, chắn trước mặt nàng, trên chiếc khay bưng trên tay là một bát thuốc còn bốc hơi nóng và một đĩa bánh sữa bò.

“Tiểu thư, sao vừa rồi lại không đi vào? Những thứ này không phải là mang cho Đại thiếu gia sao?” Tiểu Ly xúc động đến suýt chút nữa làm đổ bát thuốc, không dễ gì mới ổn định được thân thể, lại thấy Tần Tử Câm nhìn chằm chằm cái khay trầm tư.

“Những thứ này huynh ấy đều có cả rồi, bỏ đi…” Không để tâm đến Tiểu Ly chắn trước mình, Tần Tử Câm cầm bát thuốc đổ xuống chậu cây tử đằng bên cạnh, lại nhấc đĩa bánh, giơ tay, định ném xuống hồ cá.

Bạch ảnh đột nhiên lóe lên trước mặt, đĩa bánh vốn dĩ sắp bị ném xuống hồ lại rơi vào tay người khác.

Người nọ đứng trên lan can, tay cầm một miếng bánh thả vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt, đùa giỡn nói: “Bánh sữa bò ngon thế này lại cho đám cá không biết mùi vị ăn chẳng phải là phía của trời sao? Chẳng bằng đưa vào miệng Bạch gia.”

Tần Tử Câm biến sắc, gượng cười, “Hôm trước Triển đại ca có tới xin ta ít thuốc. Bạch đại ca bị nhiễm phong hàn, nay đã khỏi rồi chứ?”

Bạch Ngọc Đường vừa ăn điểm tâm, vừa như nhàn hạ mà quan sát Tần Tử Câm, nghe thấy những lời này lập tức bị nghẹn, suýt chút nữa nói không ra lời, “Chút bệnh vặt sao có thể làm khó được ta?”

“Thật là mạnh miệng…” Tần Tử Câm thầm nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt chỉ cười nhạt, tầm mắt đảo qua góc hành lang, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ.

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn theo ánh mắt nàng, thấy một tử y anh tuấn, khí thế phong lưu tùy ý, Bạch Ngọc Đường không kiềm được cười ha ha, “Lâm huynh, đã lâu không gặp.” Nói xong ánh mắt còn trêu chọc liếc nhìn Tần Tử Câm.

Lâm Quân Hạo phe phẩy quạt, trừng mắt với Bạch Ngọc Đường, rồi không thèm để ý đến hắn. Kể từ khi Bạch Ngọc Đường kéo y uống rượu đến say khướt,  Bạch Ngọc Đường vẫn luôn chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà trêu chọc y.

Trời mới biết, đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì. Vốn mấy ngày trước đây lúc say hắn hay ngâm mấy câu thơ buồn, không ngờ ngày hôm sau ‘Bạch thi nhân’ đột nhiên biến thành ‘Bạch mang thù’, chỉ cần nhìn thấy y là lập tức trêu chọc.

Hai mắt Bạch Ngọc Đường cong lên, hai, ba bước đã tới trước mặt y, vươn tay khoác vai y, đảo mắt về hướng Tần Tử Câm, rồi nói nhỏ vào tai y: “Thế nào? Có muốn Bạch gia ta hẹn mỹ nhân giúp ngươi không?”

Lâm Quân Hạo biến sắc, không nhanh không chậm phe phẩy quạt, đành nhượng bộ: “Bạch huynh, huynh không phải đang trêu chọc tiểu sinh đấy chứ?”

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ vai Lâm Quân Hạo, rồi đưa tay chỉ ngực y: “Đừng giả bộ nữa, trong sân Bắc sương, là người nào đêm khuya nói muốn lấy ngọc đổi lấy nụ cười giai nhân? Sao thế? Không nhớ à?”

Lâm Quân Hạo tái mặt nghiêng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường vẫn trưng ra dáng vẻ cợt nhả, bị hắn làm cho tức giận đến nói không ra lời. Con chuột chết tiệt này, thì ra là giả say lừa ta nói chuyện!

Không đợi Lâm Quân Hạo nổi giận, chân Bạch Ngọc Đường đã điểm nhẹ, lướt tới trước mặt chủ tớ Tần Tử Câm: “Tử Câm, trước khi ra ngoài Tiểu Miêu có nhờ ra xin muội ít thuốc an thần và trị thương, nhưng ta lại quên mất hôm nay đã hẹn Lâm huynh lên trấn du ngoạn, muội có thể giúp ta được không?”

Tần Tử Câm còn chưa đáp, Bạch Ngọc Đường đã tự ý kéo Tiểu Ly đi, chỉ một câu: “Đa tạ, cho ta mượn Tiểu Ly một lát.” Xong liền đi theo hướng tới phòng thuốc, để lại một bóng trắng.

Dù là bình thường tính tình lạnh nhạt, Tần Tử Câm cũng không khỏi cảm thấy hết sức đau đầu trước cách hành xử này của Bạch Ngọc Đường. Nhìn Lâm Quân Hạo đứng cách mình không xa, giữa hai người lâm vào im lặng thật lâu.

*

Bạch Ngọc Đường lôi kéo Tiểu Ly vận khinh công đến cửa phòng thuốc, gặp Triển Chiêu đang ở đó.

“Tiểu Ly cô nương, làm phiền rồi.” Triển Chiêu ôm quyền thi lễ. Nhưng Tiểu Ly giống như chưa hoàn hồn sau một loạt hành động của Bạch Ngọc Đường, vẫn bưng khay đứng đó.

“Này… Nha đầu! Hoàn hồn!” Bạch Ngọc Đường hét to bên tai Tiểu Ly hai tiếng, nàng giật mình, cuối cùng cũng lấy lại thần trí.

“Á! Ta nhớ ra rồi! Tên chết tiệt này! Vừa rồi ngươi dám bán đứng tiểu thư cho tên phong lưu kia!” Tiểu Ly vừa lấy lại tinh thần liền quát mắng Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu bên cạnh nghe mà không hiểu gì.

“Chuyện tình cảm của Tử Câm, nhóc con như mi thì biết gì! Mau đi làm việc của ngươi đi!”

Tiếng của Bạch Ngọc Đường quá lớn, bên trong phòng thuốc vô cùng ầm ĩ. ‘Két’ một tiếng, cửa phòng phía tây vang lên tiếng động, Chu Sa mặc quần áo đỏ thẫm hé ra nửa gương mặt, nhìn ba người bên ngoài, lạnh nhạt nói: “Lúc Đại phu nhân chế dược kiêng kỵ nhất là ồn ào, mong ba vị nhỏ tiếng một chút.”

Nói xong đóng chặt cửa. Tiểu Ly lại ngoan ngoãn ngậm miệng, không la hét nữa.

“Tiểu Ly cô nương, đó là…” Triển Chiêu đương nhiên nhận ra Chu Sa, nhưng Đại phu nhân chế dược trong lời Chu Sa vừa nói khiến y hoài nghi.

“Mỗi ngày đến giờ này Đại phu nhân đều giam mình trong phòng thuốc chế dược, không cho phép phòng thuốc ồn áo, nếu không… Tính khí Chu Sa tỷ tỷ không được tốt.” Tiểu Ly thè lưỡi buông khay, đi về hướng gian phòng phía đông, ngoắc tay bảo hai người đi theo.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay đầu, ánh mắt vừa chạm nhau liền lập tức quay đi.

Sau khi vào phòng, Triển Chiêu mới phát hiện trong phòng đầy giá gỗ, trên giá bày đủ bình sứ lớn nhỏ, trên mặt mỗi bình sứ đều dán một tờ giấy đỏ.

Bạch Ngọc Đường nhanh tay cầm một bình nhỏ trên giá xuống, mở nút, vừa định đưa lên mũi ngửi… “Cẩn thận!” Một bàn tay to rộng chắn ngang mũi hắn và miệng bình.

Thân thể Bạch Ngọc Đường cứng đờ, chóp mũi đầy hương cỏ xanh dễ ngửi, hắn lại ma xui quỷ khiến mà hít vào một hơi thật sâu. Hành động này khiến Triển Chiêu chấn động, hai người cứ đứng như vậy không nhúc nhích.

Tiểu Ly kịp thời phải ứng, vội lấy lại bình sứ trên tay Bạch Ngọc Đường, đậy nút: “Bạch công tử của tôi ơi, xin ngài nhìn rõ trước khi sờ soạng lung tung… Cát Tu La này không phải để ngài ngửi bừa đâu!”

Triển Chiêu nghe vậy trong lòng hoảng hốt. Vừa rồi y thấy Bạch Ngọc Đường tiện tay muốn ngửi một bình sứ, nhớ tới trước đây mình đã thấy nhiều chất độc kỳ dị, gần như theo bản năng mà xông tới ngăn hành động muốn ngửi của hắn.

“Cát Tu La? Tiểu Ly cô nương, bình sứ này chứa thứ gì mà lợi hại như vậy?”

Tiểu Ly cẩn thận đặt bình sứ lại chỗ cũ, trừng mắt nhìn con chuột lỗ mãng bên cạnh Triển Chiêu, ra vẻ không có gì nói: “Cũng không có gì… Chỉ là hít nhiều sẽ bị mất hết thần trí, điên cuồng đánh giết như Tu La mà thôi.”

Nghe vậy sắc mặt Triển Chiêu trắng bệch, điên cuồng đánh giết như Tu La, chả trách lại gọi là Cát Tu La. Thứ thuốc độc lợi hại như vậy không biết do người nào điều chế? Vừa rồi nếu như Ngọc Đường hít vào…

“Tiểu Ly cô nương, mau xem cho Bạch huynh…”

Lời Triển Chiêu còn chưa dứt đã bị Bạch Ngọc Đường cắt ngang: “Xem cái gì mà xem! Bạch gia ta không phải vẫn đang yên ổn đứng đây hay sao? Đúng là phiền chết đi được!”

Tuy nói vậy nhưng vành tai của Bạch Ngọc Đường đã ửng lên, trong lòng lại nghĩ: “Tiểu Miêu lo lắng cho ta.”

“Không phải ngài còn rất hùng hổ sao?” Tiểu Ly không để ý đến dáng vẻ thất thố của hai người, cho rằng hai người chỉ là bị bình thuốc độc kia dọa sợ thôi, vừa nhìn phương thuốc Triển Chiêu mang đến, vừa đắc ý nhướn mày. “Đại đa số thuốc ở nơi này đều do Đại phu nhân điều chế, y thuật cải tử hoàn sinh của tiểu thư nhà ta cũng do một tay Đại phu nhân dạy đó. Phòng thuốc này là lễ vật thành thân Lão phu nhân tặng cho Đại phu nhân, do Đại phu nhân tự mình giám sát xây dựng…”

Tiểu Ly liến thoắng không ngừng, lông mày của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng càng lúc càng nhíu chặt, dường như bọn họ đã bỏ sót chuyện gì đó.

“Nha đầu, Đại phu nhân nhà ngươi là tiểu thư nhà nào thế?” Bạch Ngọc Đường dò hỏi.

Tiểu Ly gói thuốc, gãi đầu: “Nghe Chu Sa tỷ tỷ là nha đầu hồi môn của Đại phu nhân nói, nhà Đại phu nhân buôn bán dược liệu ở Tây Vực. Thảo nào y thuật của Đại phu nhân lại giỏi như vậy…”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, không nói gì nhưng trong lòng đều đã có đáp án.

*

Trấn Vĩnh An, cầu Vĩnh An, người Vĩnh An.

Thật không ngờ nơi mang ý nghĩa vĩnh viễn an ổn lại chứa nhiều bí ẩn như vậy. Tương lai nơi này sẽ thế nào đây?

Lâm Quân Hạo sờ miếng ngọc cất trong ngực, nhìn giai nhân váy xanh chậm rãi đi phía trước, người được xưng là trùm đồ sứ trấn Diêu Quang lần đầu tiên trong đời do dự.

Đột nhiên, thân hình Tần Tử Câm loạng choạng, bị người va phải mà lui về sau mấy bước. Lâm Quân Hạo vội tiến lên đỡ nàng, không để nàng ngã.

Người va vào nàng là một cậu bé ăn mày đầu tóc rối bù, đôi con ngươi đen  sáng mở to, chần chừ liếc hai người Tần Tử Câm một hồi rồi định bỏ chạy.

Tần Tử Câm đẩy bàn tay đang đỡ mình của Lâm Quân Hạo ra, sờ bên hông, vẻ mặt liền lạnh lùng, kéo cậu bé ăn mày lại, chìa tay trước mặt cậu: “Trả túi tiền cho ta…”

Cậu bé ăn mày sợ hãi, tay ôm chặt bị vải rách, đầu cúi cực thấp, môi mấp máy, giọng nói rất nhỏ: “Tỷ tỷ, đệ và bà đã nhiều ngày chưa ăn cơm rồi.”

“Trả đây!” Tần Tử Câm vẫn lạnh lùng quát, khiến hốc mắt cậu bé ăn mày đỏ ửng lên, đầu cúi càng thấp.

“Tỷ tỷ, đệ thật sự…”

“Rốt cuộc đệ có chịu trả hay không?” Tần Tử Câm vẫn lạnh lùng nói, lực trên tay càng mạnh, dáng vẻ hung dữ khiến cậu bé ăn mày sợ đến mức khóc lên.

Lâm Quân Hạo kinh ngạc nhìn Tần Tử Câm khác hẳn dáng vẻ ngày thường, hiếm khi thấy nàng kiên quyết với một món đồ như vậy. Nhưng người vây xem xung quanh càng lúc càng nhiều, mà Tần Tử Câm không nghe cậu bé ăn mày giải thích, chỉ khăng khăng đòi lại túi tiền.

“Đệ cầm lấy số bạc này, mau trả lại túi tiền cho tỷ tỷ đi.” Cậu bé ăn mày hít mũi một cái, khúm núm nhận lấy bạc Lâm Quân Hạo đưa, sợ sệt trả lại túi tiền, rồi chạy biến đi nhanh như chớp.

Tần Tử Câm vội lấy lại túi tiền trong tay Lâm Quân Hạo, mở ra xem, lấy từ bên trong ra một miếng ngọc có vết rạn ở giữa, kiểm tra không hao tổn gì mới ôm vào trong ngực, nhắm mắt thở phào một hơi, lẩm bẩm: “Cũng may! Cũng may…”

Kể từ khi Lâm Quân Hạo vào Tần phủ đến nay chưa từng thấy dáng vẻ này của nàng bao giờ.

*

Lâm Quân Hạo nhìn miếng bạch ngọc trong tay, cười chua sót. Để mắt đến nàng, y mất một ngày. Yêu nàng, y mất ba ngày. Như vậy có phải là quá mức vội vàng rồi không?

Miếng ngọc trong tay y trắng noãn, trong vắt, cảm giác mịn màng ấm áp từ đầu ngón tay lan ra toàn thân, là một miếng ngọc thế gian hiếm thấy, chưa thành hình đã vô giá.

Nhưng vô giá thì có ích gì, còn không bằng một khối ngọc vỡ trong tay nàng. Y nhìn Tần Tử Câm như đang hết sức chuyên chú nghe hát bên cạnh, cuối cùng cất miếng ngọc vào trong ngực, ngọc này tuy ấm, nhưng không làm ấm được lòng người.

“Tần cô nương, vui vẻ chứ?” Lâm Quân Hạo cười nhẹ, cũng ngẩng đầu vị tiên sinh trên đài đang nước miếng tung tóe thuyết bình thư(1) Tùy Đường Diễn Nghĩa, không ngờ Tần Tử Câm lại thích nghe truyện anh hùng.

Tần Tử Câm dường như đang nghe đến nhập thần, không trả lời. Lâm Quân Hạo cũng không để ý, chỉ phe phẩy quạt của mình: “Không ngờ Tần cô nương không thích xem hí kịch như những tiểu thư khuê các khác mà lại thích nghe Bình thư.”

Tần Tử Câm vẫn say mê lắng nghe. Lâm Quân Hạo mơ hồ cảm thấy không đúng, vội vàng gọi nàng mấy tiếng, nàng vẫn không có phản ứng gì.

Y hoảng hốt, đẩy Tần Tử Câm một cái. Lần này đột nhiên Tần Tử Câm hoàn hồn, quay đầu nghi hoặc nhìn Lâm Quân Hạo.

Lâm Quân Hạo nhớ lại dáng vẻ của Tần Tử Câm mà mình nhìn thấy ở Tần phủ mấy ngày nay, cùng với phản ứng của nàng lúc đụng phải cậu bé ăn mày, cả sự việc vừa xảy ra, trong lòng lờ mờ suy đoán nhưng không dám xác định. Y dò hỏi: “Tần cô nương, đoạn Tam anh chiến Lữ Bố(2) này nghe có thấy phấn khích không?”

Tần Tử Câm nở nụ cười lạnh nhạt thường thấy: “Hay hơn Tần bá trong phủ.”

Lúc này, tiên sinh trên đài thuyết thư đang nói tới đoạn: “Lý Nguyên Bá(3) chính là mãnh tướng bậc nhất Tùy Đường…”

Lâm Quân Hạo đột nhiên cảm thấy trái tim như bị bóp, cổ họng nghẹn ứ, sống mũi cay xè, suýt nữa rơi lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.