Triển Chiêu sửng sốt, nhìn người sắc mặt tái nhợt bên cạnh, lời nói tuy yếu ớt, nhưng sao lại đầy hận ý như vậy?
Y nhẹ nhàng cầm lấy nắm tay siết chặt đầy gân xanh của Bạch Ngọc Đường, vuốt ve từng khớp xương nổi lên: “Không sao, Ngọc Đường đừng ép bản thân mình. Chờ đến khi ngươi muốn thì hãy nói với Triển mỗ cũng chưa muộn.” Triển Chiêu nhìn quanh, thấy ánh mắt phức tạp của đám nô bộc xung quanh mà sốt ruột. Y có thể nhẫn nại, nhưng Bạch Ngọc Đường toàn thân ướt sũng vì bị mưa xối lại không chống đỡ được.
“Triển Chiêu…” Bạch Ngọc Đường chuyển mắt, nhìn nam tử mình đang dựa vào. Y đang nhắm mắt lại, muốn giấu đi tình cảm trong mắt, bàn tay cũng dần buông lỏng. Bi thương của hắn, đau khổ của hắn, nỗi hận của hắn, chỉ có y hiểu. Đời này của hắn, chỉ cần quý trọng người trước mắt.
Liễu Chương Đài ơi liễu Chương Đài!
Người xưa xa cách nay còn không?[1]
Tiểu nha đầu với hai búi tóc đáng yêu, lúc nào cũng tỏ ý tiếc xót bộ xiêm y màu trắng hắn mặc, tính toán giặt đồ này sẽ phải tốn bao nhiêu cục xà bông.
Tiểu nha đầu hay hé môi cười rạng rỡ, chỉ cần một chút mới lạ cũng có thể vui vẻ rất lâu, ngây thơ như một đứa trẻ.
Tiểu nha đầu còn nhỏ như vậy, chỉ mới đến tuổi cập kê…
Bạch Ngọc Đường hít vào một hơi, ngước đầu. Trên chiếc ô che trên đỉnh đầu, hoa văn lan từ cán trúc ra mép ô, hạt mưa trong suốt lăn trên giấy dầu hơi nghiêng, rớt xuống nền đá xanh, bắn tung tóe.
Bọt nước này chưa biến mất, giọt nước mưa tiếp theo đã lại chảy xuống, dưới chân hai người là vô số nước đọng, để lại dấu vết trên giày quan màu đen và giày màu trắng tuyết.
Bạch Ngọc Đường nhìn bọt nước bắn lên đến nhập thần. Nước mưa rơi xuống dù giấy lộp bộp, xung quanh như bị bao phủ bởi một lớp sương mờ, làm tầm mắt hắn mông lung không rõ.
Hắn gục đầu, hoang mang ôm lấy tay mình, vẻ mặt ngơ ngác. Cô nương nhỏ trong sáng, thuần khiết như vậy lại cứ thế ra đi trong màn mưa bụi mịt mờ.
Giang Nam tháng ba mưa bụi chan chứa ý thơ là thế. Nào hoa, nào nước, nào cảnh sắc, tất cả tạo thành một vẻ đẹp như tranh thủy mặc.
Vậy mà trong bức tranh đó lại ẩn chứa biết bao huyết lệ lời than. Liệu chăng sẽ có một ngày rửa sạch?
Điều duy nhất hắn có thể làm được lúc này chính là gắng hết sức mình vạch trần chân tướng không thể ngờ đằng sau hiện thực tàn nhẫn này.
Bạch Ngọc Đường bất ngờ trở tay siết chặt tay Triển Chiêu, ngước mắt lên, vẻ mặt lạnh lùng. Bi thương, tiếc hận vừa rồi tựa như đã theo những giọt mưa tí tách, rơi xuống đất, trôi đi.
“Tiểu Miêu, đợi ta xem xét thi thể của Tiểu Ly và người còn lại rồi hãy nói tiếp.”
Chỉ còn nhiệt huyết chính nghĩa cùng quyết tâm nhất định phải đòi lại công đạo cho Tiểu Ly.
Triển Chiêu đứng đó, nhìn Bạch Ngọc Đường chậm rãi ngồi xổm xuống, chẳng màng nước mưa làm ướt bẩn ngoại bào trắng, dịu dàng sửa sang lại lọn tóc tán loạn trên gương mặt bình thản của Tiểu Ly, tầm mắt nhìn chằm chằm bờ môi đã chuyển sang màu tím xám chết chóc của nàng.
Hai mắt hắn như lóe sáng, nhanh đến người khác không nắm bắt được. Hắn vạch mí mắt đã đóng chặt của Tiểu Ly, lại nâng bàn tay đã cứng ngắc lên quan sát, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.
“Ông lão có biết nha hoàn này là ai không?” Trong lúc Bạch Ngọc Đường kiểm tra thi thể, Triển Chiêu rảnh rang hỏi chuyện ông lão nô bộc râu ria hoa râm bên cạnh.
Tần Quý bị hỏi, đưa mắt nhìn sang cô nương trừng mắt dữ tợn, không giống như Tiểu Ly, cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn, gật đầu: “Đây là… Họa Vị ở chỗ nhị phu nhân.”
“Nhị phu nhân? Đàm Anh phu nhân sao?” Triển Chiêu nhíu mày, trong đầu có rất nhiều nghi hoặc. Nếu kẻ sát hại Tiểu Ly chính là kẻ áo đen tấn công Tần Tử Câm lần trước, thì vì cớ gì nha hoàn của Đàm Anh cũng bị hại?
Chẳng lẽ chuyện này không do cùng một kẻ gây ra?
Mặc kệ ánh mắt tò mò của đám nô bộc, cũng chẳng quan tâm đầu đau nhức do suýt bị chết đuối lại chịu lạnh, Bạch Ngọc Đường bước đến bên cạnh thi thể còn lại, quan sát kỹ càng như với thi thể của Tiểu Ly.
Dáng vẻ lúc chết của tỳ nữ tên Họa Vị này không bình thản như Tiểu Ly, hai mắt trừng lớn tựa như trước khi chết đã nhìn thấy cảnh tượng gì đấy kinh hoàng, đôi môi tím xanh, vẻ mặt đau đớn, tay túm chặt vạt áo trước ngực như thể trước khi chết đã phải chịu đau đớn dữ dội mà giãy dụa, vùng vẫy.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, cũng nhấc cổ tay của Họa Vị lên, cẩn thận quan sát. Quả nhiên…
Nhớ đến thứ mình moi được trong miệng của thi thể trong phòng chứa thi thể của nha huyện Vĩnh An, kết hợp với địa điểm tử vong, đúng là rất trùng hợp. Hắn gần như có thể xác định, vụ án này và vụ án được phán là tự tử kia đều do một kẻ gây nên.
Kẻ kia… Hắn ngẩng đầu, trong mắt ngoại trừ căm giận không còn gì khác, biểu cảm trên mặt như tu la. Kẻ kia… lại thật sự sử dụng thuật dịch dung tàn độc đó.
Hắn chậm rãi vuốt đôi mắt vì không cam lòng mà trợn trừng của Họa Vị, cũng đặt tay nàng xuống. Cầm lấy dây buộc ngọc bội bên hông lúc này đã bị đứt một nửa, nét mặt nặng nề.
Phái Tuyết Sơn… Phái Tuyết Sơn thần bí kia, cách tu luyện tàn độc, phương thuốc cổ truyền cứu nhân độ thế. Rõ ràng là hai phương thức cực đoan, lại có thể cùng tồn tại trong một môn phái.
Môn phái thần bí kia vốn sinh sống trên núi tuyết Ngọc Long ở Tây Vực, không ngờ đệ tử của phái Tuyết Sơn trong truyền thuyết lại xuất hiện ở một trấn nhỏ của Giang Nam này. Mà thuật dịch dung vốn chỉ tồn tại trong sách cổ cũng lại lần nữa ở trước mắt người đời.
Trấn Vĩnh An nhìn tưởng bình an rốt cuộc còn ẩn chứa bao nhiêu sóng ngầm?
Bạch Ngọc Đường ngồi thẳng người, đưa tay bóp huyệt Thái Dương đau nhức. Triển Chiêu lập tức dời ô tới cạnh hắn. Hắn ngước nhìn Triển Chiêu, vẻ uể oải trong mắt làm Triển Chiêu đau lòng vô cùng, lập tức đỡ lấy thân thể bị gió thổi làm cho lạnh toát của Bạch Ngọc Đường, sai nô bộc mang thi thể đi, cũng chuẩn bị nước ấm tắm rửa và canh gừng chống lạnh, hỏi Tần Quý về gian phòng đã được chuẩn bị cho hai người, rồi rời đi.
“Ngọc Đường.”
“Hả?” Vô cùng mệt mỏi, Bạch Ngọc Đường tựa đầu lên vai Triển Chiêu, hơi thở ấm nóng của y phả lên cổ hắn, ngưa ngứa.
“Vừa rồi… chúng ta thân mật trước mắt nhiều người như vậy, ngươi không sợ bọn họ luyên thuyên sao?”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, những hình ảnh lúc rơi xuống nước lúc này ùa về trong đầu. Trong lúc hắn đang không ngừng chìm sâu xuống nước, hắn không hề hoảng hốt, cũng không có không cam lòng, mà hắn chỉ không đành lòng. Trong đầu tâm niệm duy nhất bóng áo lam dịu dàng.
Khi Tần Tử Câm hỏi hắn, chân tình thì sao, bên nhau sẽ thế nào, hắn chỉ cười khổ uống hết tách trà nàng mới pha, rồi ung dung trả lời: “Gia muốn ở bên Tiểu Miêu của gia một đời, đó là chân tình, cũng là bên nhau.”
Ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, trong đầu hắn hiện lên vô số nụ cười dịu dàng của Triển Chiêu. Hắn tự nhủ, nếu như hắn còn có thể nhìn thấy Tiểu Miêu là tốt rồi. Hắn sẽ mãi ở bên Tiểu Miêu, để người khắp thiên hạ biết Triển Chiêu là người của Bạch Ngọc Đường hắn, chuyện của Triển Chiêu cũng là chuyện của Bạch Ngũ gia, y chính là người sóng đôi cùng Bạch Ngũ gia.”
Ở khoảnh khắc tỉnh lại, ngượng ngùng, băn khoăn tựa như theo nước ao đọng trong phổi mà trào ra ngoài. Đáp án này, tới quá muộn.
Hắn liếc sang Triển Chiêu, thấy y phục vốn đã được nội lực hong khô, lúc này lại chuyển sang sắc thẫm, nhẹ chếch cán ô Triển Chiêu che cho mình sang bên phía y, mỉm cười hỏi ngược lại: “Như vậy không tốt sao?”
Triển Chiêu cười, vòng tay ôm thắt lưng hắn càng siết chặt, mặt ghé sát búi tóc hơi rối của Bạch Ngọc Đường: “Đương nhiên là tốt.”
Bạch Ngọc Đường dựa vào người y, lại như đột nhiên nhớ ra gì đó, ngẩng phắt đầu lên, ngửa đầu nhìn một bên sườn mặt của Triển Chiêu: “Vừa rồi ngươi có hỏi được thông tin gì từ ông lão kia không? Dưới ao kỳ lạ kia còn có…”
Triển Chiêu đẩy đầu Bạch Ngọc Đường ngả xuống bờ vai mình, hơi khom người đi qua cổng vòm hơi thấp, giọng nói nhẹ nhàng tựa như tiếng mưa: “Ông lão kia nói ao trong tây sương Tần phủ là một nhánh của dòng sông chảy quanh trấn Vĩnh An. Tần phủ mượn dòng chảy mà vây thành ao, cho nên ao này sâu hơn ao cá của những nhà khác rất nhiều.”
“Còn về chuyện của Tiểu Ly và cô nương tên Họa Vị kia…” Trong mắt Triển Chiêu chợt lóe lên vô số bi thương, “Ông lão nói có nô bộc nhìn thấy Tiểu Ly và Họa Vị cãi nhau, Họa Vị kia từng nói nhất định sẽ dìm chết Tiểu Ly cho hả giận. Cho nên… có thể hai người bị trượt chân trong lúc cãi cọ…”
“Nói bậy!” Lời còn chưa nói hết, Bạch Ngọc Đường đã lạnh giọng quát, chân cũng dừng bước, tiếng quát làm tai Triển Chiêu ù đi, “Dù hai nha đầu đó có trượt chân, thì Bạch gia gia ta cũng trượt chân rơi xuống nước sao? Rõ ràng là có người cố ý gây chuyện.”
Triển Chiêu sửa lại mái tóc đen bị nước mưa làm ướt cho hắn, nhìn khuôn mặt hắn vì tức giận mà ửng đỏ, thở dài, mặt tỏ vẻ ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’: “Nhìn dáng vẻ nhếch nhác của ngươi này. Ta cũng đâu có nói là ta tin lời đó. Đến nơi rồi, chúng ta vào tắm rửa, thay quần áo trước đã…”
Bạch Ngọc Đường tránh khỏi ô của Triển Chiêu, chạy nhanh vài bước, tới mái hiên, gương mặt tuấn tú nhăn nhó, giọng điệu lạnh xuống: “Giờ là lúc nào rồi? Lần này người chết là người thân cận với chúng ta, ngươi vẫn còn tâm trạng để tắm rửa sao?”
Triển Chiêu xuyên qua màn nước do nước mưa thi nhau chảy từ trên mái hiên xuống nhìn Bạch Ngọc Đường đối diện, nhẹ lắc đầu, cũng không vội giải thích, mà bước tới đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường, chậm rãi thu ô, nhìn màn mưa đã nhỏ lại từ lúc nào.
“Ngọc Đường, ta biết ngươi muốn làm gì, nhưng nếu như ngươi vì lần rơi xuống nước này, chịu lạnh rồi bị bệnh thì sao có thể giải oan cho Tiểu Ly, sao làm được việc ngươi muốn?”
Bạch Ngọc Đường cúi đầu, như đang cân nhắc lợi hại những điều Triển Chiêu vừa nói. Một lúc lâu sau mới gật đầu, xoay người đẩy cửa, đi vào gian phòng đã ngập tràn hơi nước.
Triển Chiêu vẫn đứng dưới mái hiên, trong đầu như hiện ra một bóng người, một tiểu cô nương mặc váy vàng thêu hoa, nằm sấp trên bàn đá nhìn mình đang cẩn thận bóc lớp đường của cao quế hoa, cười hì hì hỏi: “Cách thưởng thức bánh này hình như là cách Bạch công tử thích nhất, Triển công tử cũng làm vậy, chắc không phải là… thích Bạch công tử đấy chứ?”
Lúc đó, nụ cười của nàng rất đơn thuần, không giống nụ cười giả bộ, nghi kỵ của những người khác.
Hít sâu một hơi, trong không khí như vẫn thoang thoảng mùi phấn son, vậy mà tiểu cô nương kia đã không còn.
“Dấu vết của Chu Sa, mùi hương của Ngưng Bích.” Y khẽ nói một câu, nhìn cánh hồng vương đầy đất trong nội viện, rồi xoay người theo vào gian phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
*
Bóng đêm yên tĩnh như nước. Mưa suốt một buổi chiều cuối cùng đã ngừng. Nhưng Tần phủ lại không yên ả như vậy. Người trong phủ bị chết, lại đúng tiệc mừng thọ của lão phu nhân.
Đây chính là điềm gở. Để không khiến khách khứa đến chúc thọ bàn tán, cũng không làm ảnh hưởng đến danh tiếng trên thương trường của Tần phủ, đối với người trong phủ lẫn người ngoài, đám nô bộc chứng kiến thảm cảnh đều thống nhất nói rằng vì trời mưa đường trơn, hai nhà hoàn đùa giỡn bên bờ đã không may trượt chân rơi xuống nước.
Đương nhiên là phải nói như vậy. Cũng chỉ có những người tận mắt nhìn thấy hai thi thể mới biết thật giả. Bên bờ ao xảy ra chuyện không may vẫn còn nguyên dấu vết cứu người, càng không có người dám tới đó sửa sang lại.
Đã qua hai ngày, một nữ tử đột nhiên đi tới bờ ao, do dự một hồi, cuối cùng nương theo ánh trăng yếu ớt, móc từ giỏ trúc mang theo bên người ra một chiếc đèn hoa sen, lấy hỏa chiết tử ra, thắp cây nến trắng trong đèn.
Ánh lửa từ cây nến trắng lóe lên, chiếu sáng gương mặt thanh tú của nàng, cả gò má lem luốc nước mắt.
Nàng nhẹ nhàng thả hoa đăng xuống ao, xua nước đẩy hoa đăng trôi đi, nhìn ánh nến lập lòe, hai tay chắp lại: “Họa Vị, Tiểu Ly, hai người lên đường bình an, trên đường xuống hoàng tuyền chớ sợ hãi…”
Trong lúc nàng đang nhắm mắt cầu khẩn, một bàn tay với những móng được cắt tỉa gọn gàng chợt túm lấy cổ tay nàng, đồng thời một giọng nữ lạnh lùng đầy sửng sốt vang lên bên tai: “Sao lại là ngươi?”
Chú thích:
[1] Biến tấu từ hai câu trong bài “Liễu Chương Đài, gửi Liễu thị” của Hàn Hồng. Hàn Hồng một trong ‘mười nhân tài của Đại Lý’ thời Đường. Hàn Hồng và Liễu thị yêu nhau say đắm, nhưng bị chi cắt do đất nước xảy ra nội loạn. Bài thơ bày tỏ tình cảm, lo lắng của nhà thơ dành cho người yêu.