Mỗi tấc đinh thép tới gần cần cổ thon dài của Bạch Ngọc Đường, biểu cảm của cô nương nọ cũng càng lúc càng tàn ác, nụ cười trên khóe môi cũng càng nở rộng, dọa người.
Một tấc, hai tấc. Đinh thép lạnh băng, đầu ngọn sắc bén tới gần da thịt mềm mại. Cuối cùng dí sát.
Chỉ cần hơi dùng lực, máu sẽ từ thân thể trẻ tuổi tràn ra như những đóa hoa, bạch y không nhiễm bụi sẽ được nhuộm bằng màu của tội ác.
Nghĩ vậy, ngón trỏ hơi chuyển, vừa định thực hiện suy nghĩ trong đầu, chuẩn bị vẽ lên cần cổ xinh đẹp bức tranh mang phong cách riêng. Chợt cửa chính gian phòng bị người từ bên ngoài bật tung, ngay sau đó là tiếng quát lớn vang vọng trong gian phòng mịt mờ: “Buông hắn ra!”
Nàng khẽ nheo mắt, dưới ánh trăng trong nhạt như nước là một nam tử áo xanh, áo ngoài buộc lỏng, mái tóc dài chưa buộc lên, vì đang đứng ngược sáng nên không thấy rõ mặt, nhưng toàn thân lại tản ra sát khí kinh người. Ngay cả cơn gió tràn vào theo y cũng như nhiễm sát khí mà lạnh băng.
Vững tin mình đang trong gốc tối, nam tử kia chẳng thể thấy mặt mình, nàng cười ha ha, bàn tay trắng trượt tới trước vài tấc: “Triển đại nhân tới thật đúng lúc. Chỉ cần chậm một chút nữa, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường rất có thể đã biến thành chuột chết rồi.”
Triển Chiêu chỉnh lại tóc mai bị gió thổi tán loạn ra sau tai, nhìn gương mặt tái nhợt của Bạch Ngọc Đường cùng chiếc đinh nhọn kề ngay trên cần cổ gần như có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào. Đinh sắt lóe hàn quang, dưới ánh trăng nhạt nhìn càng có vẻ sáng sợ. Nhược điểm của Bạch Ngọc Đường hoàn toàn nằm trong tay cô nương đột nhiên xông vào lúc nửa đêm này, khiến Triển Chiêu không dám liều lĩnh.
“Triển đại nhân, còn không mau đóng cửa lại? Lẽ nào ngài muốn da mịn thịt mềm của người trong lòng chảy máu?” Giọng nói của cô nương ẩn mình trong bóng tối sắc lạnh, nghe còn rền rĩ hơn tiếng kết thúc của đàn nhị.
Triển Chiêu nhíu mày, ánh mắt như có như không nhìn vết máu nhạt trên mặt Bạch Ngọc Đường, trong lòng hoảng hốt, cuối cùng đành nghe theo lời cô nương nọ nói, xoay người đóng cửa lại.
Trong lúc quay lưng, Triển Chiêu đã nghĩ đến gần trăm phương pháp để chế trụ cô nương nọ, nhưng lại bị chính y bác bỏ từng cái một. Thứ nhất là vì cô nương kia đang ở chỗ tối, y không thể thông qua nét mặt mà phỏng đoán hành động tiếp theo của nàng ta. Thứ hai, tình huống của Bạch Ngọc Đường lúc này thật làm y sốt ruột.
Y chưa rõ ngọn ngành, càng không nắm chắc có thể vừa không làm Bạch Ngọc Đường bị thương lại có thể bắt giữ được kẻ kia. Huống hồ trạng thái của Bạch Ngọc Đường bây giờ khiến y thực sự không có can đảm để đánh cược. Y sợ lỡ như thua, y sẽ hối hận cả đời.
“Cô nương có thể bỏ qua cho Ngọc Đường không?” Nếu như có thể giải quyết mà không cần động binh khí, y vô cùng bằng lòng. Nhưng trực giác nói cho y biết, cô nương cố ý ẩn mình trong chỗ tối kia hẳn là một kẻ chẳng hề tầm thường.
Tương tự, mục tiêu hành động lần này của nàng ta rất rõ ràng, chính là Bạch Ngọc Đường, đồng thời nàng ta cũng biết rất rõ mối quan hệ của mình và hắn.
“Tính tình Ngọc Đường xúc động, tùy hứng, không biết đã đắc tội gì với cô nương? Cô nương có thể hiện thân để Triển mỗ bồi tội?”
Cô nương nọ cười nhạo, tiếng cười tùy ý phóng đãng, toàn thân vì nụ cười này mà rung rung, đinh sắt giữa ngón tay nhẹ xẹt qua cổ Bạch Ngọc Đường, để lại một vệt đỏ: “Bỏ qua? Bồi tội? Triển đại nhân đối với Cẩm Mao Thử cũng thật chân thành, thâm tình…” Trong giọng điệu của nàng lộ ra cô đơn vô hạn.
“Nhưng ta bỏ qua hắn, ai bỏ qua cho ta?” Câu sau run rẩy, bàn tay cầm đinh sắt cũng chậm rãi thu về, cuối cùng là tiếng nghẹn ngào.
“Bỏ qua? Đừng hòng bắt ta nhượng bộ… Đừng hòng!” Tiếng nghẹn ngào dứt, sau đó là tiếng thét điên rồ.
Triển Chiêu vốn đang thở dài, thấy giọng điệu của cô nương nọ không ngừng thay đổi, đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
“Xen vào việc của người khác không chỉ một lần, chết không có gì đáng tiếc!” Cùng với tiếng thét giận dữ, ngón trỏ trái của cô nương nọ nhẹ gảy, một cây đinh sắt trong trong ống tay áo bay vụt ra, nhắm thẳng cổ của Bạch Ngọc Đường.
Gần như trong khoảnh khắc đó, một ám tiễn lướt qua cổ Bạch Ngọc Đường, khó khăn đánh bật đinh sắt kia ra. Sau khi hoàn thành sứ mạng, ám tiễn ‘phụt’ một tiếng, cắm sâu vào đầu giường, phần lông vũ trên đầu vẫn còn rung động, đủ để thấy lúc phóng ra đã dùng bao nhiêu sức lực.
Cô gái bị biến cố bất thình lình dọa, đứng sững tại chỗ, nhìn ám tiễn như ẩn như hiện trong ống tay áo mở rộng của Triển Chiêu.
Cùng lúc đó, tấm màn màu xanh phía sau bị rơi xuống trước đó đột nhiên biến thành một đường cong khó mà tưởng tượng nổi quấn lấy mắt cá chân của nàng, hơi kéo, nàng còn chưa kịp phát ra tiếng kêu sợ hãi, thân thể đã ngã ra sau.
Trời quay đất cuồng, khuôn mặt của nàng lộ ra dưới ánh trăng sáng hắt vào đầu giường. Nàng giật mình, vội dùng ống tay áo ống che lại nửa gương mặt, sau đó quay đầu nhìn kẻ đã làm mình ngã.
Lại thấy Bạch Ngọc Đường đã ngồi dậy, tấm màn bằng lụa mỏng được hắn quấn lại, một đầu nắm chặt trong tay. Khuôn mặt tuấn tú tuy lúc này đang đầy mồ hôi lạnh, tái nhợt yếu ớt, nhưng khóe môi lại nở nụ cười: “Bạch gia gia ta muốn xem lần này ngươi còn trốn được hay không!”
Đôi mắt lộ ra bên ngoài của cô nương nọ không hiện kinh hoảng, ánh mắt như có như không liếc bàn tay phải vẫn đang run rẩy và vết máu nhạt trên cổ áo lót của Bạch Ngọc Đường, cười nói: “Bạch Ngũ Gia thật là một hán tử, bị ác mộng quấy nhiễu như vậy mà vẫn có thể tự mình thoát ra. Tiểu nữ bội phục.”
Mặt ngước lên, nhìn vẻ mặt Triển Chiêu khẽ biến, cười ha ha “Triển đại nhân nên cẩn thận chăm sóc Bạch Ngũ Gia.”
Lặng lẽ xoay người, đối diện với Bạch Ngọc Đường, đôi mắt như cười như không nhìn hắn hồi lâu: “Với lại… nên quý trọng mấy ngày này.”
Dứt lời, ống tay áo phất nhẹ, vòng quanh người, một mùi hương nhang nhàn nhạt tỏa ra từ trong tay áo cô nương nọ. Nàng ta nhân lúc hai người còn chưa kịp phản ứng, vội tháo tấm màn đang quấn quanh mắt cá chân, bật lên cửa sổ, chạy mất.
Đôi mắt hơi thẫn thờ của Bạch Ngọc Đường chợt lóe lên, bởi vì câu nói kia mà vẻ mặt trở nên kinh ngạc, nhất thời quên cả phản ứng.
Mặc dù thân pháp của cô nương nọ rất nhanh, khinh công cao cường, đến mức hắn chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng lướt đi. Nhưng chỉ trong nháy mắt nàng ta nghiêng đầu đó cũng đủ để hắn lờ mờ nhìn thấy một bên sườn mặt.
Dù bóng đêm mịt mờ khiến tầm mắt không rõ ràng, nhưng mùi hương, dáng người, giọng điệu đó… đều trùng khớp với một người.
Ngay từ lúc cô nương nọ vung ống tay áo, Triển Chiêu đã nghi ngờ sẽ có biến, vội dùng tay áo che mặt, ngừng thở, tránh để mình hít phải mùi hương kia quá nhiều.
Chờ mùi hương tan hết, đã không thấy bóng dáng cô nương nọ đâu nữa, trong phòng chỉ còn lại Bạch Ngọc Đường sững người trên giường trầm tư và Triển Chiêu đứng giữa ngưỡng cửa.
“Có chuyện gì thế? Có chuyện gì thế?”
Triển Chiêu vừa định đi tới xem Bạch Ngọc Đường có bị thương gì hay không, cánh cửa sau lưng chợt bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Một đám nô bộc cầm đèn lồng vây quanh Tần lão phu nhân y phục hơi xộc xệch đi vào trong phòng, hẳn là vì nghe thấy tiếng động từ phòng này phát ra nên chạy tới xem xét.
Tần lão phu nhân nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong phòng một lượt, sau đó mới hỏi Triển Chiêu nguyên do.
Triển Chiêu tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói là nửa đêm có kẻ đột nhập vào phòng mình để ăn trộm, lại bị mình bắt gặp, nhưng kẻ trộm kia nhân lúc y lơ là đã thoát đi.
Tần lão phu nhân chau mày, vẻ sầu lo hiện lên trên khuôn mặt vốn đã đầy nếp nhăn, trầm tư một lúc rồi nhìn Triển Chiêu đang đứng cạnh bàn: “Xem tình hình, sợ rằng không thể tránh khỏi liên lụy đến quan phủ. Mong Triển đại nhân, Bạch đại nhân rộng lượng, giúp đỡ lão thân.”
Bạch Ngọc Đường trên giường như bị đóng băng, không nói lời nào. Triển Chiêu đành giải thích rằng hắn đang mải suy nghĩ chuyện gì đó, đồng thời đồng ý với thỉnh cầu của Tần lão phu nhân. Y cũng có vài việc cần nhờ quan phủ hỗ trợ.
Khéo léo từ chối lời đề nghị chuyển sang gian phòng khác của Tần lão phu nhân, sau khi mọi người cất bước rời khỏi, Triển Chiêu mới thở phào một hơi, chậm rãi đi đến trước giường Bạch Ngọc Đường.
“Ngọc Đường? Ngươi sao rồi? Có bị thương không?” Triển Chiêu ngồi xuống mép giường, vừa đưa tay chạm lên bờ vai Bạch Ngọc Đường, thân thể hắn như mất chỗ dựa mà ngã chúi về phía trước.
Triển Chiêu hoảng hốt, vội đỡ lấy hắn, vén tóc mai ướt đẫm mồ hôi của hắn lên, để lộ hai mắt nhắm nghiền, mặt tái nhợt, làm trái tim y co rút đau đớn.
“Ngọc Đường…” Triển Chiêu gọi.
Bạch Ngọc Đường vẫn nhắm mắt, cố gắng động đậy bàn tay đang bị y cầm, ý bảo mình không sao.
Động tác này tuy rất nhẹ, nhưng ít ra cũng khiến trái tim Triển Chiêu bình tĩnh lại. Y ôm Bạch Ngọc Đường, lau mồ hôi phủ đầy trên trán hắn, nói khẽ: “Nếu không có sức thì chớ gắng gượng. Thuốc mê này rất mạnh, ngươi nghe lời ta, ngủ một chút lấy lại sức.”
Ngón tay Bạch Ngọc Đường khẽ giật, kéo ngón tay út của Triển Chiêu, tỏ vẻ đồng ý.
“Ngọc Đường, sao lần nào ngươi cũng làm ta lo lắng?” Triển Chiêu đỡ Bạch Ngọc Đường nằm xuống, lấy trong bọc hành lý mang theo người ra một lọ thuốc trị thương Tần Tử Câm đưa cho bọn y lúc trước, vạch vạt áo nhiễm chút máu của Bạch Ngọc Đường ra, quả nhiên thấy trên cổ có một vết thương. Y thở dài, rắc thuốc bột màu trắng lên vết thương, rồi dùng băng gạc trắng cẩn thận băng bó lại.
“Sao ngươi lại có thể tàn nhẫn với chính mình như vậy? Nếu ta không phát hiện ra bất thường của ngươi, cố ý phóng ám tiễn lệch một tấc, bây giờ ngươi còn mạng nằm ở đây không?”
Bạch Ngọc Đường không còn sức để mở miệng cãi, càng không còn sức để mở mắt trừng Triển Chiêu, chỉ có thể dùng ngón tay chọc nhẹ phần xương sườn lộ ra dưới cánh tay y. Triển Chiêu bị hắn chọc phá, bàn tay đang quấn gạc dừng lại, ánh mắt chuyển xuống gương mặt anh tuấn của Bạch Ngọc Đường.
Đầu tiên là nét mày như vẽ, sau đó là sống mũi cao thẳng, xuống chút nữa là cánh môi tái nhợt nổi bật dưới ngọn đèn.
Y như trừng phạt mà miết môi Bạch Ngọc Đường, đầy ý cảnh cáo. Thân thể Bạch Ngọc Đường cứng đờ, bàn tay nghịch ngợm cũng dừng lại.
Triển Chiêu bật cười, vén tóc mai Bạch Ngọc Đường ra sau tai, cưng chiều véo mũi hắn: “Như vậy mới ngoan.”
Quấn nốt vòng băng gạc cuối cùng trên cổ hắn, buộc lại, công việc băng bó kết thúc.
Y kéo chăn mỏng lên ngang vai Bạch Ngọc Đường, nắm lấy bàn tay lộ ra phía ngoài của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng nói: “Mấy ngày nay quá mệt mỏi. Hôm nay rơi xuống nước, buổi tối lại gặp chuyện. Bây giờ ngươi đừng nghĩ gì nữa, ngủ một giấc thật ngon. Ta nhất định sẽ tìm ra kẻ muốn hại ngươi nhiều lần kia.”
Nói xong, nhẹ vỗ mu bàn tay Bạch Ngọc Đường trấn an, cảm nhận bàn tay trong tay mình yếu ớt nắm lại, nụ cười trên mặt y càng sâu.
“Miêu… Hồng… Hương… Hương… Bao đại…” Bạch Ngọc Đường dường như không cam lòng chìm vào giấc ngủ, nhíu mày, tựa như hết sức lực đời này thì thào mấy chữ qua cánh môi tái nhợt.
Đôi mắt sắc bén của Triển Chiêu ngưng tụ, bàn tay nắm tay Bạch Ngọc Đường chậm rãi siết chặt, đưa tay vuốt ve lông mày nhíu chặt của hắn, bàn tay nhẹ ấn lên huyệt đạo sau đầu hắn, gắng hết sức thả chậm ngữ điệu: “Ta biết rồi, ta sẽ đi làm. Con chuột không ngoan này, mấy ngày nay đã quá mệt mỏi rồi, ngủ đi.”
Thân thể vẫn luôn căng cứng của Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng thả lỏng. Triển Chiêu lau mồ hôi trên thái dương của hắn, đăm đăm nhìn bầu trời trăng sáng sao thưa bên ngoài cửa sổ, trong lòng gợn sóng.