Lá phong đỏ, đỏ rực cả khoảng không, hòa cùng ráng chiều sáng rỡ cả khoảng trời. Giống như máu, rực rỡ, chói mắt.
Dưới mảng trời đỏ chói này, bạch y nhợt nhạt càng thêm đối lập.
Đường nét trên gương mặt trắng bệch bệnh trạng gần như mang vẻ điềm tĩnh, thản nhiên, đôi con ngươi màu đen khẽ nheo lại, che khuất đi vẻ kiệt ngạo, ngoan lệ thường ngày. Tiện tay khom người nhặt lá phong đỏ rơi trên hài gấm thấm ẩm, khóe môi đột nhiên tách ra thành nụ cười nhẹ.
Khuôn mặt tuấn tú nổi bật giữa cảnh sắc này, một thoáng dịu dàng càng làm tăng thêm vẻ thanh tao, tươi mát dưới làn mưa bụi mịt mờ.
Trong lòng bàn tay đầy vết chai, lá phong rực rỡ nằm đó, đỏ đến xinh đẹp, đỏ đến chói mắt. Hắn đăm đăm nhìn lòng bàn tay mình, có ảo giác như cả bàn tay đều bị nhuộm đỏ tươi.
Đôi mắt nheo lại đột nhiên bừng mở, gương mặt tái nhợt thẫn thờ hồi lâu, mày nhíu chặt giống như vừa nhớ ra chuyện gì đó không được vui.
‘Xoẹt’ một tiếng, bảo kiếm màu trắng bên hông được rút ra với tốc độ cực nhanh, lá đỏ trước mắt bị cắt vụn thành vô số mảnh nhỏ, theo gió tán loạn đầy đất.
Có lẽ là hắn không thích màu đỏ.
*
Vừa qua giờ Mão, Triển Chiêu từ trong cung trở về sau ca trực, trên người vẫn mặc nguyên quan bào đỏ rực gấu thêu mây xanh.
Nhẹ xoa hai mắt đau nhức, vừa bước chân qua khỏi cửa cung, áp lực cung uyển hoàng gia đè trên người cũng nhẹ hơn rất nhiều, thân hình cũng trở nên nhanh nhẹn, linh hoạt.
Chân trái vừa sải trước, một cái bóng đỏ thẫm chợt rơi trên giày quan màu đen. Chăm chú nhìn, nhận ra là lá phong đỏ, y mờ mịt ngước đầu.
Đã vào độ cuối thu, lá phong đỏ thẫm tràn ngập phủ Khai Phong. Trên đường phố không quá rộng, thỉnh thoảng có chiếc lá đỏ lững lờ bay xuống, đám trẻ nhỏ ham chơi cười đùa nhặt lên, người bán hàng rong mỉm cười lấy lá phong mới hái trên cành lót trên khay đan trang trí.
Triển Chiêu vỗ trán, người xưa thường nói ‘thấy lá rụng biết thu sang’, quả nhiên không phải giả. Gần đây y bận rộn đến váng đầu, không nhận ra đã cuối thu rồi.
Người bán hàng rong thấy Triển Chiêu, tươi cười đưa gói bánh được bọc bằng hai chiếc lá phong tới: “Triển đại nhân trở về sau ca trực đấy à? Nếm thử bánh hạt dẻ của lão đi. Cả phủ Khai Phong này, bánh nhà lão là ngon nhất đấy.”
Triển Chiêu không tiện từ chối, trước ánh mắt ân cần của ông lão bán hàng rong tuổi trên năm mươi, nhẹ nhàng nếm thử một miếng. Quả nhiên giữa răng môi không chỉ có mùi thơm ngọt bùi của hạt dẻ, mà còn có thêm mùi lá phong thơm ngát.
Y đột nhiên nhớ tới người nhìn bề ngoài là một quý công tử cẩm y ngọc thực, kỳ thực lại là một đứa trẻ to xác thích ăn quà vặt bên đường.
Nghĩ tới đây, y không kiềm được mà bật cười, thầm tính thời gian, rồi nói ông lão bán hàng rong gói cho nửa cân bánh hạt dẻ.
Trong tay hơi nặng khiến tâm tình của y trở nên khá hơn.
Vừa cười ha ha chào hỏi người bán hàng gặp được trên đường, vừa không chút chậm trễ, rảo bước đi về nơi quen thuộc.
Lúc đi ngang qua phủ Khai Phong, y hơi nhướn mày, đuôi mắt nhìn quan bào trên người, lại nghĩ tới Công Tôn tiên sinh xưa nay hiền lành lại nói lời không đồng ý, do dự một hồi, cuối cùng nhờ nha dịch canh cửa nhắn lại với Bao đại nhân một tiếng.
Bước chân vẫn không trì hoãn, đi về thành Tây phủ Khai Phong, cũng không quên cẩn thận che chở túi giấy dầu trong ngực.
*
“Bạch lão ngũ! Dù lần này đệ không muốn trở về cũng phải theo bọn ta trở về! Bọn ta là người thô kệch, không tiêu sái được như đệ, nhưng cũng không thể để đệ lún sâu không dậy nổi!”
Tiểu nhị bị tiếng rống giận dữ trong nhã gian trên lầu làm cho sợ tới mức suýt chút nữa đánh rơi khay đồ ăn trên tay, chưởng quầy ở bên kia nháy mắt, ý bảo gã không cần lên hầu hạ.
Gã bối rối liếc nhìn cửa nhã gian đóng chặt. Làm việc tại quán rượu nổi danh nhất thành Tây này không phải mới ngày một ngày hai, đương nhiên cũng đã nhìn thấy rất nhiều chuyện thế này. Chỉ có điều khách quan ngày hôm nay có vẻ… hung hãn hơn mấy người ăn cơm quỵt nợ, mượn rượu làm càn rất nhiều.
Không lâu sau, cánh cửa gỗ của nhã gian bật tung, một người mặc áo ngoài màu trắng ngần giận hầm hầm từ trong phòng bước ra, nhoáng một cái đã từ trên lan can lầu hai xuống tới sau lưng gã, nhắm thẳng cửa chính.
Thấy người nọ định bỏ đi, lúc này tiểu nhị như nhớ ra gì đó, vội lớn tiếng nói với theo bóng lưng trắng kia: “Khách quan, ngài vẫn chưa trả tiền.”
Bạch y đã ra khỏi cửa hơn một thước, nghe thấy tiếng la của tiểu nhị, hơi nghiêng đầu sang một bên. Đúng lúc này, lại có thêm bốn đại hán từ nhã gian bước ra.
Người đi đầu hơi lớn tuổi, mặc trường sam màu đỏ tía, râu tóc đã điểm hoa râm, vẻ mặt thương xót khuyên bảo bạch y ngoài cửa: “Ngũ đệ, đừng ngang bướng nữa. Chẳng lẽ đệ muốn bỏ mặc con trai Vân Thụy của mình ở Kim Hoa nhờ người khác nuôi dưỡng? Đại ca không thể để đệ tiếp tục sai như vậy!”
Bạch y chỉ lạnh nhạt liếc bốn người, nhấc chân bước tiếp, tay phải vung lên, một khối bạc vụn rơi đúng tróc vào lòng bàn tay của tiểu nhị.
Người bị đứng trên lầu vẫn tranh luận không dứt, hình như đang tìm cách để vị khách quan áo trắng kia quên tình nhân, về với gia đình.
Nhưng chuyện này không đến lượt một tiểu nhị quán rượu như gã quan tâm. Gã ước lượng khối bạc vụn trong tay, thoáng nhớ lại người mặc áo trắng kia, gương mặt rất tuấn tú, nhưng trong mắt lại tràn đầy ưu thương.
*
Bạch Ngọc Đường cúi đầu, nhìn mũi hài trắng noãn của mình, trong lòng vô cùng buồn bã.
Lúc trốn đại ca, đại tẩu chuồn khỏi đảo Hãm Không, hắn đã biết sẽ có ngày hôm nay, lại chưa từng ngờ tới ngày này hai bên lại căng thẳng thế này.
Đại ca không đồng ý cũng không phải lần đầu, nhưng lần này lại mang danh dự Bạch gia và đại tẩu, cháu trai của hắn ra dọa, lúc này hắn vô cùng bối rối, cũng cực kỳ khổ sở.
Mấy tháng trước hồi kinh, hai người bọn hắn đã chuẩn bị tinh thần bị mọi người phản đối, cho nên một tháng trước, khi quan hệ của bọn hắn bị phát giác, cả hai cũng không quyết làm theo ý mình, không phải đối phương không được, lấy cái chết ra dọa, cũng không giống như mấy kẻ tầm thường khác, bỏ lại tất cả, nắm tay chạy trốn.
Cứ mặc mọi chuyện bình thản diễn ra, hai người chấp nhận sự phản đối của những người cách, dần dần kéo giãn khoảng cách. Nhưng bất kể số lần gặp mặt vô cùng ít ỏi, từ ba ngày gặp trở thành nửa năm, từ hận không thể gặp nhau dần thành gặp mặt hàn huyên, đối diện tương tư.
Khoảng cách xa không chứng tỏ trái tim của bọn hắn cũng xa nhau.
Có một số việc, có một vài người, một khi bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội. Có một số người, có một vài việc dường như đã định sẵn sẽ khắc sâu trong lòng, in dấu đời này kiếp này, xóa mãi không tan.
Mặc kệ thái độ của người xung quanh khinh bỉ thế nào, chỉ cần không thẹn với lòng thì cứ làm đi, quyết không hối hận.
Giống như bây giờ.
Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên xoay người, cách đám người ồn ào náo nhiệt, có một người mặc quan phục đỏ thẫm, như bất chợt nhận ra gì đó, ánh mắt sáng ngời nhuộm lên nét mừng rỡ.
Nét mặt dịu dàng, ý cười cực nhạt, lại sâu tận đáy lòng. Tựa như một cơn gió mát thổi qua giữa ngày hè nóng nực, khoan khoái, vui vẻ.
Hắn cười nhẹ, móc khăn gấm trong tay áo ra, dùng tay áo rộng che chắn, lau khóe môi. Thu lại nét mệt mỏi trên mặt, sau khi chỉnh trang xong, lấy trong tay áo ra một hộp gấm, nhẹ lắc, khóe môi trước sau như một nhẹ cong lên.
Người mặc áo đỏ thẫm đứng phía xa cũng như bị lây nhiễm, mỉm cười lấy từ trong ngực ra một túi giấy dầu, bắt chước hắn khẽ lắc, nụ cười trên mặt càng thêm vui vẻ.
“Tiểu Miêu.”
“Ngọc Đường.”
Dù chỉ khẽ gọi đối phương, âm thanh trầm thấp bị tiếng ồn ào xung quanh át mất, nhưng tiếng gọi ấy lại như có sinh mệnh, mạnh mẽ chui vào trong lòng của hai người.
Ấm áp, đầy thâm tình.
*
“Á… Trời mưa rồi!”
Tiểu nhị dẫn một vị khách đi vào nhã gian, tất bật dọn dẹp đồ ăn chưa hề động vào trên bàn, bên tai đột nhiên vang lên tiếng nước rất nhỏ, dần dần tiếng lớn lên, tí tách từng giọt.
Đi đến cửa sổ nửa mở, đưa tay định gỡ then cài xuống, một giọt nước mưa vừa rơi trúng cửa sổ, bắn lên đầy mặt.
Trong lúc tầm nhìn không rõ, trông mắt nhìn xa xăm, thấy hai người như đang dựa vào nhau dưới mái hiên nhỏ hẹp của quán trà phía xa.
Gã dụi mắt, áo bào đỏ thẫm, bóng lưng cao ngất kia sợ là cả phủ Khai Phong này không người nào không nhận ra.
Triển hộ vệ Khai Phong phủ.
Nhưng gã chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ thỏa mãn, vui mừng dù nhìn từ xa cũng thấy rõ như thế trên người Triển hộ vệ luôn dịu dàng, thân thiện được dân chúng phủ Khai Phong này coi là thần.
Bên cạnh, bạch y được y che chở. Hai người kề cận bên nhau, chen chúc dưới mái hiên hẹp, dù không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng chắc chắn là rất… hạnh phúc. Bởi vì ngay đến gã cũng cảm thận được cảm giác bình yên, trân trọng quanh hai người.
“Cảnh… đẹp lắm!” Vị khách được dẫn vào nhã gian lúc nãy đột nhiên vén áo bào, ngồi xuống chiếc bàn vừa được dọn dẹp, lấy từ trong bọc hành lý mang theo bên người ra một bức tranh cuộn tròn, nét vẽ đen đỏ, nét vẩy mực, là một bức tranh thủy mặc vẽ cảnh thực.
“Cảnh đẹp thế này sao có thể không vẽ lại?”
Tiểu nhị nhìn y nhấc bút, bút pháp thuần thục, phác thảo rất sống động, không dám làm gián đoạn cảm hứng của y, thu tay đặt trên then lại.
“Khách quan vẽ gì thế?”
Vị khách kia bật cười một tiếng, nhấc bút lông đã được thấm no mực nước lên: “Dưới ngòi bút của ta… chính là phủ Khai Phong này. Đúng rồi, tiểu ca, quán rượu của các người tên gì?”
Tiểu nhị bưng một bình rượu đã được hâm nóng tới, nhìn người nọ nhấc bút ngắm nghía bức họa, cười nói: “Khách quan, thật ngại quá, trong tên quán có chứa hai chữ Thanh Minh, có chút điềm xấu.”
“Cứ nói đừng ngại.”
“Nếu khách quan đã muốn nói vậy, tiểu nhân nào dám làm khách quan mất hứng. Tên quán là do chưởng quầy đặc biệt mời một tú tài đặt cho, tên là Thanh Minh Thượng Hà lâu.”