- Ừ, có chuyển cũng phải xem tới nơi nào. Khâu Nguyên Phong hớp một ngụm trà giải rượu rồi châm thuốc. - Cái tên Tiêu Tắc Cường kia vừa mới lên nên bên trên sẽ không động đến hắn, hai nơi Bắc Giao và Tây Ngoại thì tôi có đến cũng chẳng có nghĩa lý gì. Sếp Hà, sếp bảo tôi đi chỗ nào? Đội cảnh sát hình sự sao? Hai tên Lưu Thắng An và Trương Đức Tài còn đánh nhau tới đầu rơi máu chảy, lẽ nào còn phần của tôi? Đội cảnh sát giao thông? Lão Hứa cũng còn phải một hai năm nữa?
- Lão tính toán rất chuẩn đó. Hà Phượng Tường vỗ vỗ vai Khâu Nguyên Phong mấy cái. - Gần đây công tác của các anh làm rất tốt, công tác bên huyện thành, Bắc Giao cùng với Tây Ngoại có phần trì trệ, năm nay phòng cũng có khả năng phải điều chỉnh một chút, ý của sếp Loan cũng muốn chuyển anh.
Làn khói màu lam nhạt bao phủ giữa hai người, Khâu Nguyên Phong hiểu rõ quan hệ giữa Hà Phượng Tường và Loan Chinh Viễn, nói như vậy thì mình chắc chắn sẽ được điều chỉnh, vấn đề là mình chuyển tới chỗ nào?
- Hà ca, tiết lộ thêm một chút tin tức đi, tôi sẽ tới chỗ nào? Khâu Nguyên Phong gật gật đầu.
- Sếp Loan và tôi không hài lòng về công tác trị an gần đây, hơn nữa lão Tần bên phòng quản lý hộ tịch cũng sắp đến tuổi rồi, anh hãy cân nhắc cho kỹ. Ánh mắt của Hà Phượng Tường nhìn không ra khuynh hướng gì.
- Cảm ơn Hà ca, tôi sẽ suy xét. Trong lòng Khâu Nguyên Phong run lên, phòng trị an và phòng hộ chính đều là nơi béo bở.
Phòng trị an quản lý toàn bộ thị trường văn hóa giải trí, các ngành nghề đặc biệt, thông thương hàng hóa, có thể nói hơn phân nửa sự vụ phải phê duyệt đều thuộc phòng trị an, hơn nữa do đảm đương trọng trách xét xử 6 loại tệ nạn nên quyền lực rất có trọng lượng.
Còn phòng Quản lý hộ tịch thì cũng không kém mấy so với phòng trị an, việc quản lý, phê duyệt hộ khẩu toàn huyện đều tập trung ở nơi này, chỉ riêng việc danh ngạch chuyển đổi từ nông thôn tới phi nông thôn cũng khiến cho vô số người thèm nhỏ dãi rồi.
Sếp Loan nếu có ý để mình tới một trong hai nơi này thì đương nhiên không thể tốt hơn, trong lòng Khâu Nguyên Phong mừng như điên, hít sâu một hơi mới đè nén sự sung sướng dâng trào trong nội tâm. - Hà ca, sếp Loan thực sự có ý này sao?
- Ha ha, có ý này hay không thì tôi cũng không biết, nhưng huyện có ý điều chỉnh là thật sự, nhà anh tự giải quyết cho tốt đi. Công tác trong sáu tháng cuối năm đừng để xảy ra vấn đề là được, mặt khác anh phải chịu khó chạy tới chỗ sếp Loan. Cả ngày đừng có ở lại Giang Miếu, công tác bố trí xong xuôi thì anh chỉ cần theo dõi là được, Triệu Quốc Đống không phải làm rất tốt sao? Hà Phượng Tường cũng không hề trả lời rõ ràng mà lại nói xẹo sang một ý khác.
Khâu Nguyên Phong cũng biết Hà Phượng Tường có thể nói được đến mức này thì cũng đáng quý đến nhường nào rồi, có mục tiêu thì mình làm việc cũng có nhiệt tình, nghe thấy Hà Phượng Tường đề cập tới Triệu Quốc Đống, Khâu Nguyên Phong cũng không tiếc lời khen ngợi.
- Sếp Hà, không phải tôi nói quá chứ Triệu Quốc Đống này thật sự rất được, nghiệp vụ hình sự, trinh sát, trị an đều tinh thông, rất tích cực trong công tác, một điều hiếm có nữa là cực kỳ am hiểu công tác quần chúng, xử lý quan hệ giữa cảnh sát và nhân dân cũng rất khá. Hạ Hồng Hải chính là cháu ruột của Trưởng phòng Hạ bên Phòng công thương, vốn công tác không được tốt lắm nhưng giờ được Triệu Quốc Đống lôi kéo nên đã tích cực hẳn. Tên này cũng là một người có khiếu, giờ trên phòng không phải đang nói tới trẻ hóa cán bộ sao? Tiểu Triệu hoàn toàn có thể đảm nhiệm phó đồn, theo tôi thấy dù chủ trì công tác một phương cũng không có vấn đề gì.
- Ha ha, lão Khâu, lão không sợ thổi quá à? Tên này mới công tác được một năm, có thể chủ trì công tác một phương, khống chế tình hình trị an địa phương, khiến cho dân chúng vừa lòng, Đảng ủy, chính quyền yên tâm không? Hà Phượng Tường cười như không cười hỏi ngược lại.
- Sếp Hà, lời tôi nói là thật, ngài đừng xem Tiểu Triệu còn ít tuổi nhưng tính tình cực vững vàng, hơn nữa còn thích động não cân nhắc các vụ án. Không giống những người trẻ tuổi nôn nóng khác khi xuôi chèo mát mái thì còn tạm được nhưng khi gặp khó khăn, thất bại thì lại ỉu xìu. Sau khi Tiểu Triệu báo cáo với tôi vụ án 11 trâu cày, phân tích thói quen hoạt động cùng quan hệ xã hội của người bị hiềm nghi phạm tội, rồi xác định phương hướng trinh sát liền dẫn theo nhóm dự bị mai phục suốt ba tuần. Nói thật, lúc ấy ngay cả tôi cũng không ôm hi vọng nhưng bọn Tiểu Triệu cuối cùng đã tóm được cái tên kia.
Lời của Khâu Nguyên Phong khiến Hà Phượng Tường có phần bất ngờ, không nhiều cảnh sát trẻ mạnh dạn giao tiếp, dám xông pha, biết sử dụng đầu óc hơn nữa lại còn cương trực, người này thực sự không đơn giản.
- Ồ, như vậy xem ra Triệu Quốc Đống này là một hạt giống tốt, chẳng trách sếp Chu lẫn sếp Loan đều muốn đem hắn về đội cảnh sát hình sự.
- Ấy chớ, sếp Hà, Giang Miếu chúng tôi cũng chỉ có một hai người là có khả năng, tôi còn đang trông cậy năm nay Giang Miếu tranh thủ bình xét tổng hợp toàn cục để có thể xếp một trong ba vị trí đầu rồi qua đó lên cấp, anh mà để tên này chạy mất thì ai kéo lên thay tôi? Khâu Nguyên Phong vừa nghe xong liền sốt ruột.
- Không phải còn có Lưu Mãnh sao? Hà Phượng Tường cũng khá quen thuộc tình hình đồn công an.
- Lưu Mãnh cũng được nhưng chỉ một mình hắn thì có thể làm gì chứ? So với Triệu Quốc Đống thì Lưu Mãnh vẫn kém hơn một chút, nhất là về việc xử lý và quan hệ Đảng ủy, chính quyền địa phương thì Lưu Mãnh vẫn thiếu phương pháp và kỹ xảo. Đánh giá của Khâu Nguyên Phong rất chính xác.
- Ừ, sếp Loan chưa đồng ý, vừa mới đi xuống thì sao có thể trở về ngay được? Nếu không thì nghiên cứu của Đảng ủy là trò đùa chắc? Có điều sếp Loan cũng đáp ứng sếp Chu rằng sang năm có thể suy xét. Hà Phượng Tường cười nói: - Cũng nhờ sếp Chu mở miệng chứ đổi là người khác thì sợ là sếp Loan đã chẳng thèm để ý tới rồi.
- Sếp Hà, bản thân tôi cảm thấy Tiểu Triệu không nhất thiết phải quay về đội cảnh sát hình sự, Giang Miếu là một nơi xa xôi, chuyện rất nhiều, trị an lại phức tạp, để Tiểu Triệu ở lại Giang Miếu cũng rất có ích trong việc rèn luyện hắn, sau này lên phó trưởng đồn cũng không phải không thể. Khâu Nguyên Phong vừa gặm một miếng dưa hấu vừa từ từ nói.
- Trước đây không phải anh chọn Lưu Mãnh sao? Hà Phượng Tường có chút kinh ngạc.
- Đảng ủy Khu không có ấn tượng tốt về Lưu Mãnh mấy, năm trước xã Thổ Lăng có một vụ án cố ý làm hại, Lưu Mãnh xử lý không được tốt cho lắm nên khiến cho Đảng ủy, chính quyền xã Thổ Lăng và Đảng ủy Khu đều có cái nhìn. Cho nên lúc Đảng ủy Khu muốn biểu dương nhân viên ưu tú thì tôi định đề cử Lưu Mãnh nhưng Đảng ủy Khu lại không đồng ý. Khâu Nguyên Phong thở dài một hơi: - Chuyện đó cũng không trách Lưu Mãnh được, có trách thì trách lúc ấy xử lý có phần nôn nóng mà thôi.
- Cách đây mấy ngày lão Lưu phòng thi hành án còn nhắc tôi về Lưu Mãnh, vốn định để cuối năm nói với sếp Loan chuyện Lưu Mãnh trước.
- Sếp Hà, Lưu Mãnh công tác cũng không được chỉ có điều đã tạo ấn tượng không tốt với bên Đảng ủy Khu, nếu như có thể đến một đồn khác làm phó trưởng đồn thì không phải là đã giải quyết được vấn đề hay sao? Khâu Nguyên Phong đương nhiên hiểu rõ quan hệ giữa trưởng phòng Lưu phòng thi hành án và Lưu Mãnh, hơn nữa trưởng phòng Lưu cũng đã nói riêng với mình rồi.
- Ừ, để xem, lão Khâu, trước tiên lão cứ lo chu đáo chuyện của mình đi đã.
Triệu Quốc Đống hiển nhiên không biết tên của mình đã in dấu trong suy nghĩ của lãnh đạo rồi, chẳng qua hắn biết bất kể là lãnh đạo phòng hay cục thì đều thích can thiệp vào người có quan hệ, mà bây giờ đang trong thời điểm đặt nền móng kiếm ấn tượng.
Sau mấy lần hành động liên tục, không chỉ tình hình kinh tế đồn thay đổi rất nhiều mà ngay cả cá nhân hắn cũng có một chút thu hoạch.
Phó bí thư Đảng ủy xã Hắc Thạch và chủ tịch xã Thổ Lăng đều gọi điện thoại tới nói giúp bà con, họ hàng, ngay cả phó bí thư Cao của Đảng ủy Khu cũng đi đường vòng cửa sau để xin miễn phạt tiền cho người quen. Trải qua việc này đã khiến cho Triệu Quốc Đống dần dần có quan hệ với những người này.
Khâu Nguyên Phong có lẽ là bận những việc khác nên việc xử phạt này gần như là để mặc, vấn đề bình thường thì đều để Triệu Quốc Đống giải quyết xử trí rồi cuối cùng báo cáo cho hắn một tiếng là được. Triệu Quốc Đống đương nhiên cũng biết chừng mực, việc nào vượt qua giới hạn thì đều giao lại cho trưởng đồn.