Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 10



Đợt tập huấn này thực ra cũng là một bước thăng chức. Về phần anh có thể tăng thêm năng lực hay không lại là một vấn đề.

Tố chất chính trị tăng lên, trao đổi kinh nghiệm công tác, ánh mắt thoáng hơn, gặp gỡ lãnh đạo các nơi là cách nhanh nhất để tiến vào trạng thái công việc.

Triệu Quốc Đống mặc dù thích cuộc sống này nhưng hắn cũng biết đó chỉ là bậc thang, rất nhiều học viên chỉ coi đây là cơ hội trao đổi kinh nghiệm và mở rộng quan hệ. 37 cán bộ cấp phó giám đốc sở tham gia đợt tập huấn đều vui vẻ, đều ra vẻ học tập chăm chú.

Các học viên cũng chia làm mấy vòng tròn theo sự phát triển kinh tế của địa phương. Các cơ quan cấp tỉnh và Thành phố An Đô đi lại với nhau. Học viên mấy nơi Miên Châu, Kiến Dương cùng với Tân Châu, Lam Sơn đi lại với nhau, sau đó là các nơi khác cũng xếp theo nhóm kinh tế mà tụ tập.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống khá đặc biệt một chút. Hắn từng ở Giang Khẩu, lại từ Sở Giao thông xuống Ninh Lăng, bây giờ lại làm ở Ninh Lăng.

Phải nói đợt tập huấn này có trình độ cao hơn đợt tập huấn lần trước hắn tham gia nhiều. Ít nhất giảng viên hướng dẫn có trình độ cao hơn, ít nhất đứng trên lớp học có thể đứng nói nửa tiếng không hết vấn đề, vẫn có thể hấp dẫn các học viên. Phải biết rằng các cán bộ lên chức cán bộ cấp phó giám đốc sở đều là có năng lực, muốn làm bọn họ phục là không dễ.

- Cái gì là xã hội tiểu khang? Có thể rất nhiều điều chỉnh ngồi đây không hiểu hàm nghĩa thực sự của từ này. Mặc dù Trung ương luôn nói xây dựng xã hội Tiểu Khang, nhưng rốt cuộc cái gì là xã hội Tiểu Khang?

Một giảng viên trên 30 tuổi rất tự tin đứng trước mặt các cán bộ mà nói.

- Từ Tiểu Khang vốn xuất phát từ Thi kinh, Tiểu Khang là một hình thức xã hội lại xuất phát từ Lễ ký của thời Tây Hán. Trong Lễ Ký viết con đường lớn là thiên hạ làm chủ, chọn hiền tài có năng lực, giảng tín nghĩa, con người không chỉ vì bản thân mà vì xã hội….

- Nói cách khác đó là mục tiêu và hình thức phát triển của xã hội. Địa vị của Tiểu Khang chỉ thấp hơn “Đại đồng”, trăm ngàn năm qua nó đã thấm nhuần vào suy nghĩ trong dân tộc chúng ta, muốn đông đảo quần chúng nhân dân thoát khỏi cuộc sống khó khăn, đương nhiên sự theo đuổi đó chưa bao giờ thành sự thật.

- Quốc gia chúng ta phát triển với mục tiêu là Xã hội chủ nghĩa, điểm này khá trừu tượng nên Tiểu Khang là thứ thực tế hơn. Đây là điều đầu tiên mà đồng chí Đặng Tiểu Bình khi gặp thủ tướng Nhật Bản đã đưa ra, sau đó từng bước đưa ra quy hoạch về xã hội Tiểu Khang của Trung Quốc chúng ta.

- Năm 1987, Đại hội Đảng 13 đã chính thức xác định mục tiêu này, sau đó trong các hội nghị quan trọng của Đảng đều không ngừng phong phú và hoàn thiện quy hoạch về mục tiêu xã hội Tiểu Khang, hơn nữa cũng đưa ra một loạt chính sách nhằm vào đó.

- Thứ nhất chính là cao độ coi trọng công tác nông nghiệp và nông thôn …

Triệu Quốc Đống nhìn một chút đống sách trên bàn rồi bỏ bút xuống, hai tay khoanh tròn chăm chú lắng nghe. Hắn không quá thích ghi chép vì hắn cho rằng ghi chép không phải cách học tập tốt. Nếu chỉ chăm chú ghi chép sẽ quên những đề tài mà giảng viên nói bên ngoài, Triệu Quốc Đống cho rằng đó mới là tinh hoa. Cho nên hắn thường chăm chú nghe, nếu cần ghi thì hắn thà ghi một chút mà thôi.

Mấy vấn đề này không phải là điều cán bộ thích, nhưng đây chỉ là bộ khung, sau đó cán bộ tự do phát biểu.

Giảng viên này cũng có chút bản lĩnh, hoàn toàn không cần giấy tờ chuẩn bị trước, chỉ cần hứng trí là nói, nghĩ đâu nói đó. Hơn nữa đám người này mặc dù không phải quan chức nhưng luôn ở trong giới tri thức, tổ chức các cuộc hội thỏa, nguồn tin phát ra rất nhiều.

Xây dựng xã hội Tiểu Khang là điều mà Trung ương đã xác nhận, làm như thế nào nhanh chóng thực hiện mục tiêu Tiểu Khang một cách khoa học là công tác trung tâm mà Đảng ủy, chính quyền các nơi càng lúc càng chú ý.

- Lão Hoa, Nam Hoa nếu thực hiện mục tiêu Tiểu Khang thì anh là Phó thị trưởng có ý tưởng gì?
Tiếng chuông vang lên, giảng viên cầm sách rồi cùng mấy cán bộ Lam Sơn, Kiến Dương đi ra.

- Ý tưởng thì nhiều nhưng chứng thực lại rất khó khăn.
Phó thị trưởng Hoa Trọng Hỉ Thành phố Nam Hoa dựa lưng vào ghế mà nói.
- Nam Hoa là Thị xã mạnh về nông nghiệp, sản xuất công nghiệp bây giờ mới bắt đầu khởi sắc. xã hội Tiểu Khang lấy trọng tâm là nông thôn. Nơi có sản xuất công nghiệp phát triển đến trình độ nhất định thì cả tài chính hay phương tiện trụ cột đều đầy đủ, thực hiện nông thôn theo xã hội Tiểu Khang thì cũng có chút tự tin, nhưng Nam Hoa tôi không được. Ừ, tôi thấy Ninh Lăng cũng không dễ làm.

- Lão Hoa, có điều kiện thì phải lên, không có điều kiện thì sáng tạo điều kiện. Sản xuất công nghiệp Nam Hoa hai năm qua phát triển rất nhnha, tôi thấy cũng không chậm hơn Vĩnh Lương là bao, cứ tiếp tục như vậy thì ba, năm năm sau sẽ có hiệu quả càng tốt hơn nữa.
Hoa Trọng Hỉ này cũng là người thành thật, trước đó cũng có hỏi Triệu Quốc Đống có thể xử lý tốt việc kia không, điều này cũng làm Triệu Quốc Đống cảm kích.

- Bă, năm năm? Lúc ấy anh và tôi ở đâu? Bây giờ lãnh đạo chỉ vì trước mắt, không tạo được thành tích thì trong đủ hội nghị sẽ bị mắng, điểm danh phê bình.
Hoa Trọng Hỉ lắc đầu nói:
- Ý tưởng của Trung ương thì tốt, chính sách chung không sai nhưng thực hiện ở địa phương thì rất khó khăn. Nhất là khu vực Trung tây thiếu hụt tài chính, muốn trên tỉnh ủng hộ cũng không thực thế, phải dựa vào chính mình. Nhưng thực tế khó khăn khiến anh không thể không cúi đầu.

Triệu Quốc Đống cười cười không nói gì. Hoa Trọng Hỉ này thì hắn cũng hiểu. Y từ Bí thư huyện ủy huyện nghèo nhất Nam Hoa đi lên, cũng là người tạo được thành tích cụ thể.

Huyện Nghiễm Thọ không chỉ là huyện có số dân lớn nhất Nam Hoa, xa Nam Hoa nhất so với các nơi khác, vốn dựa vào tiền trợ cấp. Nhưng sau khi Hoa Trọng Hỉ đến đây thì đã cùng Chủ tịch huyện chạy quanh để đẩy người của Nghiễm Thọ ra ngoài lầm thuê, điểm này Hoa Trọng Hỉ đã làm được. Hàng năm Nghiễm Thọ có ít nhất hơn 400 ngàn người ra ngoài làm thuê, được xưng là huyện có người ra ngoài lớn nhất tỉnh.

Ngoài ra còn một điểm là làm đường, điểm này cũng tương tự như khi Triệu Quốc Đống mới tới Hoa Lâm. Chẳng qua Hoa Trọng Hỉ không có quan hệ về mảng này như Triệu Quốc Đống, cũng nghĩ vài cách như nông dân đóng góp sức lao động, ví dụ ra ngoài xin tài trợ, nhất là nhằm vào những nhà kinh doanh của huyện ra ngoài làm ăn, ví dụ như giảm tiền lương, thưởng của cán bộ trong huyện để làm đường. Ở điểm này y bị lên án, cũng vì vậy mà lúc được chọn làm Phó thị trưởng đã có nhiều ý kiến phản đối.

Có thể ngồi vào vị trí này thì ít nhiều cũng có bản lĩnh và chỗ dựa.

- Quốc Đống, anh có dự định gì không?
Hoa Trọng Hỉ đổi đề tài.

- Tôi còn có thể làm gì chứ?
Triệu Quốc Đống nói:
- Tùy từng nơi cụ thể mà áp dụng, phá vỡ trở ngại về giao thông là quan trọng nhất.

- Cậu đừng giả vờ với tôi, tôi không hỏi cái này mà hỏi cậu có ý gì về việc điều chỉnh sắp tới không?
Hoa Trọng Hỉ khẽ vỗ vai Triệu Quốc Đống rồi nói.

- Tôi? Bây giờ không biết, tôi bây giờ chỉ là một Thường vụ thị ủy, hội nghị chỉ có thể giơ tay một chút mà thôi, đến nghe một chút là được.
Triệu Quốc Đống nửa đùa nửa thật mà nói.

- Hừ, cậu còn giả vờ với tôi. Tôi thấy cậu không giả vờ được bao lâu nữa đâu. Kim Vĩnh Kiện của Ninh Lăng đã lên Sở Bảo vệ môi trường tỉnh làm phó giám đốc, vị trí cũng để đó cho cậu, cậu còn giả vờ với tôi ư?
Hoa Trọng Hỉ trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.

- Hả?
Triệu Quốc Đống có chút giật mình kêu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.