Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 12



Triệu Quốc Đống không còn gì để nói

Sử Chí Hòa sau lần thua Triệu Quốc Đống đã mất trạng thái và xu thế. Lúc còn Kỳ Dư Hồng thì không thấy, nhưng sau khi Hoàng Lăng đến và tỏ vẻ không hài lòng với công việc của Tào Tập, dù là thu hút đầu tư hay là phát triển kinh tế thì đều không khởi sắc.

Trụ sở dược liệu của Tào Tập vẫn đang được xây dựng, công ty dược Tam Cửu bởi vì đủ nguyên nhân mà không chính thức đầu tư xây dựng, điều này làm cho ngành sản xuất quan trọng nhất của Tào Tập bị ảnh hưởng rất lớn. Mà bây giờ khi Bí thư Thị ủy Hoàng Lăng tới khiến cho vị trí của Tào Tập trong mắt Hoàng Lăng càng giảm đi nhiều. Thậm chí Tào Tập còn xếp sau Hoa Lâm và Khuê Dương, qua đó tình của Sử Chí Hòa như thế nào thì ai cũng biết.

- Vưu tỷ, đây không thể trách tôi. Lão Sử cũng phải kiểm điểm tư tưởng làm việc của mình. Tôi thấy lão Tiêu có đầu óc thoáng hơn lão Sử nhiều. Ý của lão Sử chỉ dừng ở ngành sản xuất dược liệu, điểm này không sai nhưng một ngành sản xuất này có thể khiến kinh tế của cả Tào Tập phát triển mạnh sao? Nhìn Khuê Dương xem, mặc dù mấy hạng mục lớn thu hút vào không thành công nhưng tôi thấy Bí thư Phượng minh và Chủ tịch Như Hoài cũng không tức giận mà nhìn vào các hạng mục vừa và nhỏ. Năm nay các hạng mục này của Khuê Dương đạt 21, tích gió thành bão, kinh tế Khuê Dương hai năm nay phát triển nhanh như vậy cũng là do sự lãnh đạo tốt của bọn họ.

Triệu Quốc Đống biết quan hệ của Vưu Liên Hương và Sử Chí Hòa khá tốt. Bây giờ thấy Tiêu Phượng Minh lên chức thì cũng có chút cảm xúc. Nhưng con đường của Sử Chí Hòa không nhiều, ánh mắt không rộng, cứ tiếp tục như vậy thì sợ chức Bí thư huyện ủy Tào Tập cũng không thể ngồi yên.

- Cho nên cậu mới kiệt lực tiến cử Lưu Như Hoài đến Khu Khai Phát thay cậu?
Vưu Liên Hương cũng nhận ra tâm trạng của mình không đúng.

- Tôi đề cử Lý Trạch Hải nhưng Bí thư Hoàng không cho ý kiến, tất nhiên là không hài lòng. Tôi đành phải đổi người. Lưu Như Hoài có tính cách mặc dù không mạnh nhưng giỏi đoàn kết đồng chí, có uy tín trong bộ máy Khuê Dương, kết hợp tốt với Tiêu Phượng Minh.
Triệu Quốc Đống nói.

- Quốc Đống, tôi thấy chức Trưởng ban tổ chức cán bộ của Chương Thiên Phóng phải do cậu làm mới đúng. Cậu đến Ninh Lăng mấy năm mà lại hiểu cán bộ Ninh Lăng như vậy?
Vưu Liên Hương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Ồ, mỗi người cậu đề cử đều là nhân tài, cậu nhìn người đều không phải người bình thường phải không?

- Vưu tỷ, lời này của chị đúng là chụp mũ quá nặng, tôi đâu phải như vậy? Lưu Như Hoài là người như thế nào thì chỉ thoáng tiếp xúc là biết. Lục Nhị, Bí thư Lưu đã đến Khu Khai Phát mấy hôm, cô thấy sao thì giới thiệu với Vưu tỷ một chút.
Triệu Quốc Đống thuận miệng hỏi Lục Nhị đứng bên.

- Bí thư Lưu, đó là người thân thiện, có tác phong khác Bí thư Triệu, nhưng tôi thấy Bí thư Lưu phân tích chuyện gì cũng rất cẩn thận và chính xác.
Lục Nhị có chút khẩn trương mà nói. Cô thấy Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống đều khẽ nở nghiên cứu thì mới biết hai người này vừa nãy tranh cãi chỉ là đùa mà thôi.

- Vưu tỷ, Bí thư Triệu, hai người cũng đừng tranh cãi như vậy có được không? Tôi thấy Lưu Như Hoài rất nhanh tiến vào trạng thái công việc, quan hệ khá tốt với Chủ nhiệm Lô. Có Bí thư Triệu tạo trụ cột thì Khu Khai Phát rất nhanh đi vào quỹ đạo.
Giản Hồng cười nói.

- Đúng là Giản Hồng biết cách nhìn người. Chẳng qua với xu thế của Khu Khai Phát bây giờ mà Lưu Như Hoài không thừa dịp hoạt động một phen thì đúng là không làm tròn trách nhiệm. Bây giờ hàng tháng ít nhất cũng có vài công ty khu vực duyên hải đến khảo sát, tôi thấy y phải cân nhắc điều chỉnh cơ cấu, lựa chọn các công ty có quy mô, có hàm lượng khoa học kỹ thuật cao vào, cố gắng nhân rộng ưu thế ngành sản xuất thiết bị ngành điện ra toàn bộ Thị xã, đó mới là điều quan trọng nhất. Tôi cũng đã trao đổi với Lưu Như Hoài về việc này.

Triệu Quốc Đống nói xong liền nhìn Lục Nhị.
- Lục Nhị, Bí thư Như Hoài và Chủ nhiệm Miễn Dương đều được, có ấn tượng tốt đối với cô, cô cũng nên nắm bắt cơ hội. Tôi vốn cảm thấy nếu cô ở Khu Khai Phát không vui thì có thể nhờ Vưu tỷ điều cô lên văn phòng Thị ủy, nhưng tôi thấy cô ở Khu Khai Phát rèn luyện một thời gian sẽ có lợi cho sự trưởng thành.

- Chính cô cũng có thể nắm bắt cơ hội mà đề cao mình. Ngoài việc thu hút đầu tư ra thì cô cũng nên chú ý công tác phục vụ cho các công ty ở Khu Khai Phát, đây là điều rất quan trọng để bồi dưỡng tình cảm của các công ty với Khu Khai Phát, nhưng nhiều cán bộ chúng ta thường bỏ qua điểm này. Nghĩ các công ty đã đến thì không thể chuyển đi, chủ và khách đổi chỗ nên quên công tác phục vụ của mình. Đây là bệnh chung của các Khu Khai Phát. Khu Khai Phát Ninh Lăng chúng ta muốn kéo gần khoảng cách với các Khu Khai Phát khác thì nhất định phải làm tốt ở mảng này.

Không chỉ có Lục Nhị, thậm chí Vưu Liên Hương và Giản Hồng đều nghe ra được ý của Triệu Quốc Đống. Vưu Liên Hương và Giản Hồng đang suy nghĩ sao Triệu Quốc Đống lại nói với giọng điệu này. Lục Nhị kêu lên:
- Bí thư Triệu, lời này của ngài nên nói với Bí thư Lưu hoặc Chủ nhiệm Lô mới đúng…

- Lục Nhị, tôi nói với cô là hy vọng cô có thể chủ động đưa ra quan điểm này với lãnh đạo trong công việc hàng ngày. Điểm này là rất quan trọng cho sự phát triển của Khu Khai Phát Ninh Lăng. Lúc đầu tôi đưa ra việc tạo hoàn cảnh mềm ở Khu Khai Phát và Tây Giang, mà trung tâm của nó chính là ý thức phục vụ. Nếu như không cảm nhận được sự quan trọng của hoàn cảnh mềm với sự phát triển, như vậy không thể phát triển được.

Không đợi Lục Nhị có phản ứng, Vưu Liên Hương đã ngồi xuống, thậm chí còn không chú ý khăn tắm rơi xuống, một mảng thịt lộ ra làm Triệu Quốc Đống thấy nhiệt độ tăng lên đôi chút.

- Quốc Đống, lời cậu nói giống như là dặn dò trước khi đi là sao?
Vưu Liên Hương nhìn chằm chằm Triệu Quốc Đống mà nói.

- Vưu tỷ, đừng có như vậy được không?
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng. Vưu Liên Hương và Giản Hồng đúng là rất mẫn cảm, lời nói của hắn mà các cô cũng nhận ra được có vấn đề.

- Hừ, chuyện gì mà chẳng lẽ ngay cả Vưu tỷ cũng giấu?
Vưu Liên Hương không bỏ qua cho Triệu Quốc Đống.
- Có gì thì nói mau?

- Không, không có gì mà. Chẳng qua tôi có cảm tưởng mọi người đều nói tôi có thể thay thế Kim Vĩnh Kiện, nhưng Kim Vĩnh Kiện lên Sở bảo vệ môi trường đã một tuần mà chức Phó thị trưởng thường trực vẫn chưa xác định rõ ràng, tôi vẫn là thường vụ không có chức vụ cụ thể. Ha ha, tôi đoán có lẽ Tỉnh ủy đang có dự tính khác.
Triệu Quốc Đống cũng không giấu ba người.
- Ngoài ra tôi nghĩ qua cơn phong ba này thì tỉnh có lẽ nghĩ tôi ở Ninh Lăng làm mất lòng không ít người, có những lúc lui một bước sẽ thích hợp hơn.

- Quốc Đống, tôi không nghe ra ý của cậu, có phải là cậu sẽ không ở lại Ninh Lăng, phải đi?
Vưu Liên Hương không nhịn được nói thẳng:
- Không ở Ninh Lăng thì cậu đi đâu?

- Cái này sao tôi biết? Tôi chỉ có cảm giác này mà thôi. Hơn nữa tôi ở Ninh Lăng đã gần bốn năm, trong các thường vụ mặc dù tôi vào thời gian ngắn nhất nhưng hầu hết các thường vụ đều từ ngoài vào. Có lẽ tổ chức cảm thấy đổi hoàn cảnh sẽ thích hợp cho sự trưởng thành của tôi.

Triệu Quốc Đống không nói sai. Tương Uẩn Hoa một tuân trước đã chính thức đến Thông Thành làm Bí thư Thị ủy, có lẽ Tương Uẩn Hoa muốn thông qua Qua Tĩnh mà điều hắn tới Thông Thành. Chẳng qua việc này chỉ có thể lén trao đổi, dù sao một Phó thị trưởng thường trực thì cũng cần lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh ủy gật đầu.

Vưu Liên Hương liền hiểu ngay mà nói:
- Cậu đến Thông Thành làm Phó thị trưởng thường trực? Tương Uẩn Hoa mời cậu sang đó?

Triệu Quốc Đống cười khổ. Phụ nữ đúng là lợi hại và nhạy cảmình. Tương Uẩn Hoa có quan hệ mặc dù tốt với hắn nhưng đã đi hai năm, Vưu Liên Hương vẫn chú ý điều chỉnh nhân sự trên tỉnh. Thông Thành đến Thông Thành làm Bí thư Thị ủy nên làm cô nghĩ ngay Triệu Quốc Đống đến Thông Thành.

- Cũng có thể, khi tôi học trên tỉnh thì Bí thư Tương đã nói chuyện với tôi và nói muốn tôi tới Thông Thành, y rất lo về phát triển kinh tế của Thông Thành, hy vọng có thể tìm người giúp mình.

Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Vưu Liên Hương và Giản Hồng đều hâm mộ. Cả Hoàng Lăng và Tương Uẩn Hoa đều coi trọng Triệu Quốc Đống.

- Quốc Đống, cậu làm Vưu tỷ hâm mộ đỏ mắt đó.
Vưu Liên Hương lắc đầu nói:
- Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, Vưu tỷ không thể không phục. Chẳng qua dù cậu đi đâu thì cũng phải nhớ kỹ Vưu tỷ đó.

- Vưu tỷ, tôi sao có thể quên chị, hơn nữa rốt cuộc như thế nào thì tôi cũng không rõ, không chừng tôi vẫn ở lại Ninh Lăng.

Vưu Liên Hương khoác khăn rồi đi lên. Cô khẽ gõ đầu Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Nhớ lời cậu đó, sau này Vưu tỷ cần cậu giúp thì không được đùn đẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.