Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 46



Triệu Quốc Đống uyển chuyển từ chối lời mời ở lại ăn bữa tối. Hắn biết mình mà tham gia thì chỉ sợ nhiều người khó có thể nuốt được bữa ăn. Hội nghị hôm nay đã bị hắn phá ngang, cũng nên để bọn họ có thời gian mà tỉnh táo, nếu không tích oán quá nhiều trong lòng thì sẽ không có lợi cho cơ thể.

Sau khi chào hai vị Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng và Đặng Nhược Hiền, Triệu Quốc Đống liền trực tiếp rời đi.
Đằng Hoa Minh đã chờ Triệu Quốc Đống ở chính quyền Thị xã. Cáo Đan cũng nhận được thông báo mà tới chính quyền Thị xã gặp Tương Trung Hoa, bàn kế hoạch thu tiền.

Việc ở địa phận An Đô làm cho Tương Trung Hoa đúng là không còn dám đối đầu với chính quyền Hoài Khánh, nhất là sau khi về Hoài Khánh, Đằng Hoa Minh liền gọi điện và trả lại điện thoại di động cho Tương Trung Hoa. Tương Trung Hoa liền gọi ra tìm hiểu tình hình.

Y nhìn thấy xe Lexus và BMW của mình được đỗ vào bãi, ngoài ra còn có mấy xe quen mắt, trong đó còn có cả xe BMW745 biển anL - - 0 0 8 8, chủ xe này là người có thể đi ngang ở Hoài Khánh mà cũng bị tịch thu tới đây. Điều này làm cho Tương Trung Hoa bớt oán giận hơn.

Trên thực tế khi mọi người biết Triệu Quốc Đống là kẻ không nể mặt ai thì trong lòng cũng thư thái hơn. Dù sao bọn họ đã vay tiền của công ty đầu tư tín dụng, bây giờ chỉ là trả tiền mà thôi, không có tiền thì thôi, có tiền thì không sao mà. Chỉ cần công bằng là mọi người có thể trả lại tiền.

Tương Trung Hoa rất sảng khoái đồng ý tạm thời để hai chiếc xe lại và ký cam kết với chính quyền Hoài Khánh, cũng cam đoan trong vòng một tuần sẽ trả cả vốn lẫn lãi. Đám người Đằng Hoa Minh rất lễ phép và nhiệt tình đưa Tương Trung Hoa ra ngoài.

- Lão Đằng, anh làm rất tốt. Tương Trung Hoa vẫn là khối tâm bệnh trong lòng tôi. Tiền y nợ mặc dù không nhiều nhưng muốn thu nợ của y lại là khó khăn nhất. Y thường xuyên không liên lạc gì với Hoài Khánh, lại có quan hệ ở An Đô. Lần này có thể lấy được hai xe của y về coi như là cảnh cáo đám mù mắt, cũng thể hiện được quyết tâm của chính quyền Hoài Khánh chúng ta.

Triệu Quốc Đống khoanh tay đi quanh mấy chiếc xe mà cười nói:
- Cục trưởng Cáo, có phải là nên định giá số xe này. Đám người kia mà không trả tiền thì tôi thấy có thể tiến hành đấu giá xe. Tôi tin nhiều người thích mấy chiếc xe vừa đẹp vừa có biển xịn này.

- Thị trưởng Triệu, ngài không cần phải lo lắng. Những người đó đều thích giữ thể diện, hơn nữa bọn họ cũng không phải không có tiền trả nợ, mọi người đều là nhìn nhau xem có trả không mà. Bây giờ ai cũng muốn xem có người nào có thể không trả tiền mà mang được xe đi.
Cáo Đan cười ha hả nói.

- Ừ, như vậy để bọn họ cứ nhìn nhau đi. Tôi thấy không có xe xem bọn họ ra vẻ như thế nào. Đã ký cam kết rồi mà không trả thì đừng trách tôi.
Triệu Quốc Đống cười lạnh nói.

- Thị trưởng Triệu, đội trưởng Đằng đúng là có công lớn. Bọn họ không dễ dàng có thể tịch thu xe. Chúng tôi dựa theo yêu cầu của ngài đi tìm mấy công ty khác, thái độ của bọn họ đã thoáng hẳn, dù trong lúc nhất thời không đủ tiền thì đều tỏ vẻ sẽ nhanh chóng thu xếp tiền để trả.
Cáo Đan rất phục về lượng công việc và tác phong làm việc của đám người Đằng Hoa Minh.

- Lão Cáo, anh đây là gặp mấy công ty mà bọn họ cũng muốn trả tiền, chẳng qua thấy người khác không trả mà mình trả thì oan uổng, nên mới kéo dài. Bây giờ chỉ cần có mấy người đi trước thì bọn họ cũng sẽ không kéo nữa.

Triệu Quốc Đống hiểu rõ tâm trạng các công ty vay tiền kia. Đều là thấy anh không trả, tôi dựa vào gì mà phải trả? Người khác dùng mà không trả, tôi sao không thể? Ai chẳng có quan hệ, ai chẳng có chỗ dựa, ai chẳng có lai lịch.

Nhổ được cái đinh cứng là công ty Mỹ Gia đã tạo được hiệu quả khá tốt. Liên tục cắt điện vài ngày, công ty Mỹ Gia đã không thể duy trì được, cũng có vài người tìm tới cửa, ngay cả Trịnh Kiện cũng gọi tới cho Triệu Quốc Đống để hỏi việc này. Điều này có thể thấy bản lĩnh của Ổ Vân Kiến. Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng rất thẳng thắn nói ra khó khăn của mình, mấy người kia đều hiểu và không hỏi tới nữa.

Khoản tiền đầu tiên đã chuyển vào tài khoản của tổ công tác, hai hôm sau là có khoản tiền thứ hai. Triệu Quốc Đống rất chú ý mấy cái đinh cứng rắn. Chỉ cần nhổ được công ty Mỹ Gia thì mấy công ty bình thường khác sẽ noi theo. Về phần đám người chỉ tịch thu xe mới nghe lời thì công việc sau đây cũng dễ dàng hơn.

Trong thời gian này Đằng Hoa Minh cũng khá vất vả, điều này Triệu Quốc Đống biết. Tìm được tin tức về Tương Trung Hoa đúng là không dễ dàng, qua đó có thể thấy năng lực của Đằng Hoa Minh. Quy luật hoạt động của Tương Trung Hoa ở An Đô cũng là nhờ quan hệ của Đằng Hoa Minh cung cấp, bọn họ tìm kiếm nửa tháng, về cơ bản xác định rõ Tương Trung Hoa có vài căn biệt thự ở An Đô, sau đó bắt đầu ôm cây đợi thỏ ở chỗ một tình nhân mà Tương Trung Hoa hay tới nhất, cuối cùng đã thành công.

Chẳng qua phản ứng của tình nhân Tương Trung Hoa khá nhanh, kịp thời gọi cho cảnh sát. Chẳng qua như vậy cũng càng dễ cho việc đối phó Tương Trung Hoa. Tương Trung Hoa ở An Đô mà có thể mang về được Hoài Khánh, chẳng lẽ ở Hoài Khánh này mà còn không làm gì được sao?

- Lão Đằng, làm xong việc này anh và các anh em có thể nghỉ ba ngày để hồi phục sức khỏe, chuyện còn lại giao cho mấy người lão Cáo làm
Triệu Quốc Đống rất hài lòng với biểu hiện của Đằng Hoa Minh, làm việc mà mất lòng người nhưng vẫn không do dự mà làm. Chỉ riêng điểm này đã đáng được khen.

- Thị trưởng Triệu, nếu như dựa vào tiến độ hiện nay thì đến tháng sáu đòi được 30 triệu là không vấn đề gì, tôi thấy rất có thể đạt được 40 triệu.
Cáo Đan là quan chức đầy văn nhã, chẳng qua khi làm việc cũng có tính xông kích. Đây cũng là nguyên nhân mà việc này được giao cho y.

- 40 triệu? Làm lớn như vậy chẳng lẽ chỉ vì 40 triệu thôi sao? Mục tiêu thấp nhất mà tôi đặt ra là 60 triệu.
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng rồi nói:
- Năm nay Ủy ban có nhiều khoản cần dùng tới tiền. Bí thư Trần cùng Thị trưởng Hà đã bàn với tôi do Hoài Khánh mấy năm trước trầm lắng nên năm nay cần phải có điểm sáng trong công việc. Thị xã dự định có vài hành động lớn, muốn cho tất cả cán bộ, quần chúng nhân dân cảm nhận Thị xã Hoài Khánh chúng ta có động lực đi tới, như vậy trong túi phải có tiền. Tài chính năm ngoái của Hoài Khánh gặp hạn lớn, bây giờ vốn đang suy yếu. Nếu như không nghĩ biện pháp kiếm tiền về thì chỉ dựa vào tài chính hiện nay là không được.

Cáo Đan cũng biết tài chính của Hoài Khánh bây giờ không bằng hai ba năm trước. Việc xóa bỏ Quỹ tín dụng nông thôn khiến tài chính Trường Xuyên không ngừng phải bơm máu cho các quận, huyện. Hơn nữa mấy công ty lớn nhất của Hoài Khánh hai ba năm nay kinh doanh kém, kinh tế tư nhân lại phát triển chậm và ở trạng thái nửa sống nửa chết, không tạo được không khí thích hợp cho sự phát triển.

Đương nhiên điều này cũng có quan hệ đến cơn động đất chính trường vừa rồi. Hơn nữa hệ thống kinh tế Hoài Khánh những năm 90 vẫn xoay quanh năm công ty kia. Khi năm công ty làm ăn suy yếu thì động cơ phát triển kinh tế Hoài Khánh sẽ mất.

- Thị trưởng Triệu, mấy năm nay Hoài Khánh đúng là rất lạc hậu. Mấy Thị xã vốn xếp dưới Hoài Khánh chúng ta bây giờ đã tiến lên và vượt qua chúng ta, thậm chí ngay cả Ninh Lăng ngài làm trước đây cũng đã vượt qua Hoài Khánh. Bây giờ lãnh đạo mảng kinh tế Hoài Khánh lên tỉnh họp đều cúi gằm mặt xuống. Hoài Khánh chúng ta có vị trí địa lý và hoàn cảnh tự nhiên tốt như vậy, hơn nữa có trụ cột sản xuất công nghiệp, những năm 80, đầy 90 thì Hoài Khánh thậm chí chỉ kém mỗi An Đô. Bây giờ không ngờ thành một trong ba Thị xã xếp cuối cùng của tỉnh, đây là sỉ nhục.

Cáo Đan là cán bộ trưởng thành ở Hoài Khánh, mắt thấy Hoài Khánh huy hoàng một thời đến bây giờ xuống dốc, nhất là tình hình Hoài Khánh mấy năm nay suy yếu rất lớn. Điều này làm y rất đau lòng.

Chẳng qua thời gian này y tiếp xúc với Triệu Quốc Đống và thấy vị Phó thị trưởng thường trực này không phải tới để quá độ. Đây là người muốn làm ra một phen sự nghiệp ở Hoài Khánh. Chẳng qua Triệu Quốc Đống còn trẻ nên có thể làm được đến mức nào cũng là một vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.