Triệu Quốc Đống nằm trên giường nhàn nhã hưởng thụ thời gian rảnh rỗi. Cổ Tiểu Âu cùng Kiều San, Đồng Úc đi bơi còn chưa về, đã nói tối đi ăn đồ nước. Đồng Úc là người Kiềm Nam nên không sợ cay, Kiều San ở tỉnh An Nguyên vài năm nên cũng đã quen.
Trường đảng rất thoải mái, chiều được tự do hoạt động, thứ bảy, chủ nhật cũng được tự do, hầu hết học viên đều về nhà. Có lẽ cả lớp chỉ mình Triệu Quốc Đống là chưa có gia đình.
Chỉ cần điện thoại di động của hắn bật lên là không được yên tĩnh.
Một tuần qua nghe nói Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy chia làm hai tổ tới Ninh Lăng, bắt đầu điều tra. Chẳng qua tạm thời bọn họ cũng không lấy danh nghĩa Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy, có lẽ thấy việc khó xử lý. Bọn họ lấy danh nghĩa cơ quan Thuế nhận được đơn tố cáo Công ty xây dựng Hoành Lâm và Công ty xây dựng Thái Hoa trốn thuế mà điều tra. Nghe nói cũng thu hoạch không ít.
Công ty xây dựng Cường Thịnh cũng bị theo dõi, Triệu Quốc Đống nghĩ vậy liền cười lạnh một tiếng, đám này đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Chẳng qua hắn phê duyệt hạng mục gia cố hệ thống đê điều đúng là hơi vội vàng, bỏ qua trình tự bình thường. Nhưng có những lúc phải dùng cách này.
Thời này không thể có công ty nào không trốn thuế. Hơn nữa Hoành Lâm cùng Thái Hoa có chỗ dựa sau lưng thì càng như vậy. Ngành thuế và Thống kê thực sự động tới thì nhất định có vấn đề.
Việc cải tạo huyện thành Hoa Lâm và khu Hà Đông, xây dựng cầu Quế Khê đều là công trình vài chục triệu, một miếng thịt to đưa tới trước miệng Triệu Quốc Đống, đó lại là lúc hắn một tay che trời, Triệu Quốc Đống có thể nhịn không cắn một miếng không? Đánh chết người của Ủy ban kỷ luật cũng không tin.
Cũng được, cứ để Ủy ban kỷ luật điều tra rõ ràng cũng không sao. Triệu Quốc Đống cho bọn họ không dám gán ghép vu tội cho hắn. Bọn họ càng tra rõ ràng, càng đánh mạnh vào Công ty Hoành Lâm cùng Công ty Thái Hoa thì càng tốt. Như vậy sẽ biết ai ở sau lưng giở trò, lúc ấy sẽ có người có hành động.
Về phần công ty Cường Thịnh thì để bọn họ nhận hai công trình làm đê là ngẫu nhiên, có lãnh đạo nói với hắn, nhưng hắn đã giao cho Ngụy Hiểu Lam phụ trách an bài.
Hừ, để đám người Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân đánh với Ủy ban kỷ luật đi. Người đứng tư cách pháp nhân của công ty này là Ủy viên của Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh, nghe nói là nhân vật thần thông quảng đại. Cho dù không thể làm Ủy ban kỷ luật ngã ngựa cũng khiến bọn họ mặt mày xám xịt.
Điện thoại vang lên, Triệu Quốc Đống mở ra thì thấy là bên Hoa Lâm. Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nghe. Nếu ra vẻ có tật giật mình thì lại làm có kẻ nghĩ trời lật.
Đây là do Vi Biểu gọi tới nói với giọng đầy tức giận. Nói ra cũng đúng, cải tạo thành cũ Hoa Lâm, khu Hà Đông và xây dựng cầu Quế Khê đều do y và Hoàng Thiết Thần phụ trách. Triệu Quốc Đống cũng chưa từng tham gia, vấn đề cuối cùng thì Triệu Quốc Đống chỉ hỏi một chút mà thôi. Chẳng qua khi hỏi Vi Biểu thì vấn đề đã thay đổi, đây là Ủy ban kỷ luật nhận định Triệu Quốc Đống có vấn đề.
Chẳng qua trong điện thoại Vi Biểu không phải nói Ủy ban kỷ luật tìm y hỏi rõ vấn đề, nhưng Hoàng Côn lại tìm y nói chuyện. Mặc dù không nói gì nhưng ý tứ rất rõ ràng nếu như thật sự có vấn đề gì thì sớm thừa dịp nói ra, không nên chịu tội thay người.
- Bí thư Triệu, tôi không rõ đây là việc gì? Mặc kệ là dính tới anh hay tôi, tôi tin Ủy ban kỷ luật nếu thật sự nhận định chúng ta có chuyện thì cứ bắt, còn nói ám chỉ như thế này là ý gì? Vi Biểu rất tức giận nói: - Tôi còn định tìm Ủy ban kỷ luật lý luận một phen nhưng lại không tìm được lý do thích hợp, dù sao cũng không ai nói rõ gì với tôi mà. Nói không chừng còn có người nói tôi hốt hoảng hoặc là chột dạ. Mẹ kiếp, gặp chuyện này chỉ mong mình không làm mà thôi.
Theo Triệu Quốc Đống nhớ thì Vi Biểu chưa bao giờ mắng chửi, lần này Vi Biểu nói như vậy lại làm Triệu Quốc Đống thấy thân thiết.
- Lão Vi, chúng ta không thẹn lương tâm là được, không thèm chấp bọn họ. Bọn họ thích làm gì thì làm. Tôi thật ra thấy đây là việc tốt. Đâm thẳng ra, nói rõ ràng, bày việc ra ánh sáng xem trong này có vấn đề gì không? Xem Triệu Quốc Đống tôi có phải ở giữa ăn bẩn hay không? Tôi đợi bọn họ có câu trả lời với tôi.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Vi Biểu là người tốt mà tức như vậy, qua đó có thể thấy đám kia không từ thủ đoạn. Không biết bọn chúng đang nghĩ như thế nào mà xác định hắn nhất định tham ô?
Triệu Quốc Đống vừa thầm than vừa cảm thấy có người đang gặp khó khăn.
Phải nói chọn công ty Hoàng Lâm, Thái Hoa và Cường Thịnh về việc trốn thuế để làm điểm đột phá là khá chính xác. Đồ Liên Cử trước đó đúng là đã dùng nhiều tâm trí điều động toàn tinh binh từ đội phòng chống tội phạm kinh tế ở Sở công an, nhân viên của Sở Thuế tỉnh, người của Sở Thống kê tỉnh, sau đó hai tổ công tác cùng ra tay. Mấy ngày cũng đạt thành tích khả quan. Cả ba công ty này đều ít nhiều có vấn đề, đều trốn thuế với số lượng không nhỏ.
Đồ Liên Cử tự mình đến Ninh Lăng, y hy vọng trong 10 ngày là có thể đạt tiến triển đáng kể. Nhưng y tuyệt đối không ngờ giai đoạn đầu thuận lợi như vậy chính là để rơi vào tuyệt vọng trong giai ddoanju sau.
Ba công ty này đều có vấn đề nhưng lại không hề có chút quan hệ gì với Triệu Quốc Đống. Cải tạo thành cũ và khai thác khu Hà Đông Hoa Lâm có sổ sách ghi chép đều được chuyên gia tìm hiểu nhiều ngày, các vấn đề đã xuất hiện, người đứng danh nghĩa pháp nhân của hai Công ty xây dựng đều được mời đi đến làm đủ công việc nhưng không có tiến triển.
Bên công ty Cường Thịnh càng phiền hơn. Do một nhân viên phá án nói nhầm nên đối phương túm được nhược điểm, thái độ của đối phương càng thêm cứng rắn, vấn đề phức tạp hơn nữa. Bọn họ luôn miệng nói nhân viên phá án ép người vu cáo, hơn nữa còn yêu cầu luật sư và truyền thông tham gia.
Cũng may Đồ Liên Cử là người có nhiều kinh nghiệm nên quyết đoán dừng mọi động tác ở công ty Cường Thịnh, nhưng chuyện cũng không được yên. Đối phương đã nhanh chóng thông qua một ít quan hệ trên tỉnh mà chuẩn bị mở rộng vấn đề. Cũng may Đồ Liên Cử phản ứng nhanh báo cáo với Liêu Vĩnh Đào, Liêu Vĩnh Đào kịp thời ra tay, thông qua đủ loại quan hệ mà ỉm chuyện này đi. Nhưng Đồ Liên Cử biết mình đã phạm vào tối kỵ, chuyện này nếu y không xử lý tốt thì sẽ phải trả giá đắt.
Đồ Liên Cử mặt sa sầm lại. Mặc dù y cố gắng muốn giữ phong thái siêu nhiên nhưng tình hình quá ác liệt làm y cũng nôn nóng.
- Lão Quan, với kinh nghiệm của anh, anh cảm thấy công ty Hoành Lâm cùng Thái Hoa sẽ không tìm được vấn đề nào sao?
- Chủ nhiệm Đồ, làm ngành xây dựng này thì sao có thể không có vấn đề? Nhận công trình đã không đơn giản, theo quy củ tôi biết thì thị trường xây dựng ở không ít nơi đang hỗn loạn. Ngoài vài công trình đặc biệt và trọng điểm ra, công trình bình thường đều dựa theo giá trị mà chia phần trăm. Bình thường là 5%, người tham là 8%, người hơi sạch sẽ chút cũng là 2, 3 %.
Quan Nghênh Phong là một thanh đao sắc bén nhất trong tay Đồ Liên Cử, mặt trắng không râu nhưng khi làm việc đều luôn cố sức.
- Vậy anh cảm thấy tại sao thái độ của bọn họ lại cứng rắn như vậy? Đồ Liên Cử đương nhiên biết quy tắc ngầm kia, rất nhiều nơi đều phản ánh, hơn nữa những năm qua việc điều tra mảng xây dựng cũng chứng minh điểm này.
- Tôi phân tích thì thấy có mấy nguyên nhân. Thứ nhất có thể đám này có tin tức nên sớm biết ý đồ của ta mà chuẩn bị. Quan Nghênh Phong suy nghĩ một chút rồi nói.
- Ừ, đây là nhất định, thời buổi này không gì có thể giữ bí mật. Đồ Liên Cử gật đầu nói.
- Thứ hai là ở công trình này mục tiêu của chúng ta không dính vào, cho nên bọn họ không sợ. Quan Nghênh Phong nói.
- Có thể không? Đồ Liên Cử nhíu mày.
- Khó nói, tôi đã tiếp xúc mấy nhân vật quan trọng bên kia, bọn họ rất kiêu căng, hơn nữa tôi thấy bọn họ rất tự tin. Mặc dù biết trốn thuế khá nghiêm trọng, nhưng nếu bọn họ biết chúng ta muốn dùng việc này đạt mục đích của mình, như vậy bọn họ tất nhiên không dễ nhận.
- Còn gì nữa? Đồ Liên Cử trầm ngâm một chút rồi nói.
- Còn có điểm quan trọng nhất là tôi lo bọn họ nhận được ám chỉ từ trên, cho rằng lần này chúng ta sẽ không đánh ngã đối phương nên mới cứng rắn như vậy. Quan Nghênh Phong đã nói ra điều mà Đồ Liên Cử lo nhất.