Lộng Triều

Quyển 11 - Chương 65



Sau sinh nhật Đảng ngày 1 tháng 7, trong Thị ủy, Ủy ban Hoài Khánh bắt đầu xuất hiện lời đồn.

Không thể nói đây chỉ là lời đồn vì nó không phải là vu vơ.

Thị trưởng Hà Chiếu Thành trung tuần tháng bảy sẽ lên tỉnh tập huấn ba tháng, tin này cũng không phải tin tức. Mặc dù Trần Anh Lộc và Hà Chiếu Thành, thậm chí không có lãnh đạo nào tuyên bố công khai Hà Chiếu Thành sẽ lên tỉnh học, nhưng cán bộ đều biết Hà Chiếu Thành sẽ đi, hơn nữa đi không trở lại.

Ai chủ trì công việc chính quyền Thị xã?

Lời đồn rất nhiều, có người nói do giám đốc sở Lâm nghiệp tỉnh xuống làm Thị trưởng, có người nói là cán bộ từ tỉnh ngoài tới, đương nhiên không ít người nói tới Đàm Lập Phong và Triệu Quốc Đống.

Có chút người vô thức nói có phải ai đó lên làm Thị trưởng thì sẽ có khí thế bá vương? Hay là họ Triệu dạo này thấy ai đều có vẻ khiêm tốn, hào phóng, có phải là sắp lên chức nên cố tỏ vẻ như vậy?

Nói tóm lại anh tùy tiện có một động tác, vẻ mặt là đã mang tới nhiều lời đồn đãi.

Trong lúc nhất thời bên Ủy ban cũng trở nên vi diệu, ai có thể tiến lên sẽ thành đả kích không nhỏ đối với người khác. Dù anh thể hiện lạnh nhạt nhưng người ta đều đoán đây là giả vờ nếu ai đó lên thì sẽ xử lý anh vì từng có mâu thuẫn.

Triệu Quốc Đống cũng biết lúc này mình mỗi lần xuất hiện trước công chúng sẽ mang tới nhiều cảm tưởng, mà hắn tin Đàm Lập Phong cũng như vậy.

Nhưng hắn không thể vì thế mà không tới chính quyền Thị xã, vậ không phải trong lòng có ý đồ sao?

Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy cần điều chỉnh thời gian đi làm, đến sớm, về muộn. Đợi cán bộ về hết rồi về, như vậy sẽ tránh được việc gặp.

Ngay cả Quế Toàn Hữu cũng thấy biến hoá này của Triệu Quốc Đống, chẳng qua y nghĩ thấy cũng đúng, tình hình bây giờ có ai thích chứ? Không bằng thuận theo tự nhiên.

Hạng mục đầu tư của Công ty Hòa Tân cuối cùng đã ký kết, tổng giá trị đầu tư trên 1,6 tỷ USD, hơn nữa lĩnh vực điện tử thông tin là ngành đang rất bắt mắt nên lập tức thành ngôi sao chói mắt nhất trong Hội chợ thương mại. Bên An Đô cũng không thua kém. Ủy ban nhân dân thành phố An Đô ký kết với liên doanh ba nhà công ty đầu tư Trung Hoa, Tập đoàn Thương Lãng, Tập đoàn Thiên Phu về việc đầu tư trong sáu năm với số tiền trên 15 tỷ Nhân dân tệ, cùng khai thác khu vực trung tâm phía nam thành phố - Hồ Lô Châu, biến đây là một bộ phận trong quy hoạch thành phố.

Mà Thị xã Ninh Lăng cũng không thua kém. Một công ty điện Nhật Bản đến đầu tư 12 triệu USD vào Khu Khai Phát Ninh Lăng, thành lập công ty thiết bị điện Hùng Điền Ninh Lăng. Mà liên doanh của ba công ty thiết bị ngành điện Thiên Tân và một công ty Nhật Bản cũng đầu tư 50 triệu thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn ngành đện Tam Hòa Ninh Lăng, sản xuất ắc quy và điện trở. Hai hạng mục này khiến ngành sản xuất thiết bị ngành điện của Ninh Lăng tiến thêm bước nữa.

An Đô, Hoài Khánh cùng Ninh Lăng trở thành ba ngôi sao sáng nhất của Hội chợ thương mại lần này. Nhất là hạng mục của Hoài Khánh càng thành tâm điểm. Có không ít câu hỏi có phải Hoài Khánh ra vẻ như vậy không? Cũng may động tác của Công ty Hòa Tân khá nhanh, rất nhanh tuyên bố đã xác định khu vực xây dựng ở Khu Khai Phát Hoài Khánh, trong tháng bảy sẽ động thổ.



Triệu Quốc Đống hăng hái nhìn tình hình kinh doanh của công ty, cẩn thận quan sát.

Người đàn ông khôn khéo trước mặt cũng có chút kinh ngạc vì lãnh đạo Thị xã lại cẩn thận tìm hiểu hoạt động kinh doanh và tiêu thụ của cyt mình như vậy. Y cảm thấy công ty của mình đầu tư chẳng quá trên triệu, có tầm 50 công nhân làm việc mà thôi, coi như là công ty nhỏ thì sao có thể lọt vào mắt lãnh đạo. Vậy mà vị Phó thị trưởng này lại có hứng thú đến thế.

Chẳng qua lãnh đạo có hứng thú thì giám đốc công ty nhất định vui vẻ. Nhất là bên cạnh còn có phóng viên mang máy quay đi theo, hơn nữa còn có cô gái cầm mic và sổ ghi chép.

Không cần biết đó là đài truyền hình cấp nào, chỉ cần lên sóng thì ít nhất là quảng cáo cho công ty. Y đương nhiên muốn tìm còn không được. Vì thế y càng muốn phóng viên ghi lại rõ về tấm biển của công ty, bây giờ cũng gần 12h, nếu mời lãnh đạo Thị xã ở lại ăn cơm thì quá tốt.

- Thị trưởng Triệu, Chủ tịch Vương, công ty nhà tôi có hai năm lịch sử, năm ngoái và năm trước hơi kém, năm nay thị trường Quảng Đông chuyển biến tốt, tiêu thụ tăng. Tôi bây giờ hàng tháng chuyển hàng hai lần. Xung quanh đây cũng có hai công ty quy mô tương đương chỗ tôi, tình hình cũng thế, hàng tháng xuất hàng hai ba lần.
Người đàn ông lấy bao thuốc mời Triệu Quốc Đống.
- Về phần tình hình kinh doanh thì chỉ có thể nói cũng tạm được. Dù sao quy mô công ty hơi nhỏ, ngài cũng biết công ty như thế này cần chính là quy mô, chúng tôi cũng muốn mở rộng quy mô nhưng mà tài chính có chút khó khăn. Tôi đã huy động hết tiền bạn bè bà con mới mua đủ thiết bị, không thể có sai lầm.

Triệu Quốc Đống cười cười cầm lấy điếu thuốc hút một hơi, sau đó cầm ở tay và nghe đối phương giới thiệu.

Công ty giày Hoài Châu là công ty có quy mô nhỏ ở lĩnh vực này, thị trường chủ yếu bên Quảng Đông, chính xác mà nói chính là công ty gia công cho mấy công ty giày bên Quảng Đông. Ngành này lợi nhuận không cao nhưng lại ấp thu được không ít sức lao động dư thừa ở bên huyện Tĩnh, Vũ Xuyên, Lâm Giang xung quanh. Bây giờ Hoài Châu có trên 30 công ty như thế này, thu hút trên 5000 công nhân, còn đang tiếp tục mở rộng, đây cũng là nguyên nhân mà Triệu Quốc Đống đến khảo sát.

Công ty trông khá bề bộn nhưng công nhân khá bận, công ty làm theo dây chuyền nên cường độ lớn. Triệu Quốc Đống cẩn thận quan sát thấy được vị giám đốc khá khôn khéo, cơm trưa cũng mời mọi người ăn tại công ty, đồ uống cũng sớm hâm nóng, mặc dù đơn sơ nhưng coi như đủ.

- Giám đốc Tạ, anh bây giờ cảm thấy vấn đề khó khăn nhất của công ty là gì? Hay là nói anh hy vọng chính quyền có thể giải quyết vấn đề gì cho mình?
Triệu Quốc Đống ngồi xuống và nói.

- Thị trưởng Triệu, tài chính, vẫn chỉ là tài chính.
Người đàn ông sáng mắt lên nói:
- Thị trưởng Triệu, không phải tôi khoe, tôi làm ở Quảng Đông mười năm, coi như lang bạt các nơi. Thâm Quyến, Quảng Đông, Phật Sơn, Đông Hoàn tôi đều tới. Các công ty, nhà máy quy mô này ở bên đó có ở khắp nơi, hơn nữa phát triển rất nhanh. Tại sao bọn họ có thể phát triển nhanh như vậy thì tôi thấy ngoài bọn họ có đơn hàng ra thì còn có nhiều tài chính, có thể mở rộng quy mô dễ dàng.

- Ồ, bọn họ có gì khác chúng ta?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò nói.

- Hệ thống ngân hàng bên họ cho vay công ty nhỏ có hạn chế, nhưng giám đốc các công ty này có thể tìm được tiền, người bên đó có tiền, hơn nữa đều vay bạn bè, người quen nên làm lớn không khó. Nhưng bên chúng ta khác, họ hàng tôi đều nghèo, muốn vay cũng không tìm được cửa vào.
Người đàn ông bất đắc dĩ nói:
- Nếu cần tiền quá thì phải vay lãi cao, nếu không đến đường cùng tôi sẽ không đi con đường đó. Chẳng may có gì không ổn thì chút tài sản của tôi sẽ mất sạch.

Triệu Quốc Đống gật đầu, hắn biết tài chính của các công ty như thế này là rất khó khăn. Ngân hàng nhà nước, thương mại đều không tin mấy công ty nhỏ này.

- Chủ tịch Vương, quận Hoài Châu có lẽ phải có động tác. Tôi đến nhiều công ty như vậy và phát hiện một đặc điểm đó là quy mô các công ty ở Hoài Châu không lớn, nhưng số lượng không ít. Khó khăn về tài chính là vấn đề phổ biến. Chính quyền quận chẳng lẽ không suy nghĩ giải quyết vấn đề này như thế nào sao?
Triệu Quốc Đống xoay người nói với Vương Lệ Quyên.

Vương Lệ Quyên mặc váy ngắn nên khi ngồi phải đặt tay trên bụng cố gắng kéo váy xuống để đỡ lộ.

Chẳng qua Thị trưởng ngồi xuống cô không thể không ngồi, xung quanh không có ghế riêng mà chỉ có ghế dài. Hai chân mặc dù kẹp chặt nhưng vẫn có thể dễ lộ.

Vương Lệ Quyên đang cố điều chỉnh vị trí thì nghe Triệu Quốc Đống nói, cô vội vàng nói:
- Thị trưởng Triệu, các công ty như bọn họ thì đất đều là thuê, thiết bị phần lớn đều cũ, lại là công ty mới thành lập nên uy tín không cao. Chúng tôi cũng đã trao đổi với ngân hàng nhưng ngân hàng lấy quy định mà đùn đẩy. Ngài cũng biết quyền lực của chính quyền quận có hạn, lãnh đạo ngân hàng không nể mặt. Hơn nữa bây giờ Quỹ tín dụng nông thôn bị xóa bỏ nên càng khó khăn hơn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.