La Duệ lạnh lùng nhìn đối phương như muốn xem đó là kẻ đó đến từ đâu mà dám lớn tiếng nói như vậy.
Làm Phó chánh văn phòng phụ trách tiếp đón của Khu Khai Phát công nghệ cao An Đô, La Duệ bình thường hay chạy ở ngoài nên gặp không ít người, cũng gặp quan chức cao. Tên trước mặt khoảng 30, tuổi tương đương Tiểu Băng, khuy áo ngực được cởi bớt, mặc dù vẻ mặt bình thường nhưng vẫn lộ ra mùi rượu chứng tỏ uống không ít.
La Duệ không thèm để ý đến người này, vừa nhìn sẽ biết đó là thằng con nhà quan lớn. Chiếc áo sơ mi của Ý hiếm khi xuất hiện ở trong nước, giày dưới chân cũng không phải loại bình thường, không có nhãn mác nên La Duệ trong lúc nhất thời không nhận ra thương hiệu, nhưng nhìn là biết không rẻ, thêm đồng hồ đeo tay cũng là loại rất đắt.
Y tiếp đón hầu hết đều là lãnh đạo các ngành và các nhà đầu tư. Có không ít nhà đầu tư đến từ nước ngoài nên ánh mắt đương nhiên là cao. Tiếp xúc với khách phải biết khách thích ăn mặc gì, thích điểm gì để phân tích khách. Ở điểm này La Duệ cho rằng ánh mắt mình không kém.
Tên trước mặt không giống cán bộ nhà nước, nhưng mỗi động tác lại thể hiện khí thế không bình thường. La Duệ đoán hơn phân nửa là kẻ ăn chơi trác táng dựa vào bố mẹ, chẳng qua chơi cũng khá giỏi. Chỉ là Tiểu Băng sao lại đi lại với loại người này?
- Tôi đây không đại biểu ai cả, tôi chỉ nhắc nhở mọi người chú ý lời nói và hành động mà thôi. La Duệ không muốn tranh cãi với loại người này, nó là làm giảm thân phận của y.
Triệu Quốc Đống thấy La Duệ như vậy không khỏi có chút buồn cười. Mình không ngờ biến thành kẻ không được đối phương để ý, đây là lần đầu tiên hắn gặp cảnh này.
- Tôi thật ra không biết chúng tôi làm gì mà bị người sỉ nhục. Nhược Lâm, có việc gì vậy? Có phải không đúng mật khẩu không? Triệu Quốc Đống hừ một tiếng, người này xem ra là kẻ thích xen vào việc người khác. - Không phải chỉ là cầm nhầm thể sao? Sao, chẳng lẽ cảm thấy chúng tôi không trả nổi tiền, hay là cảm thấy là kẻ lừa gạt?
- Hừ, người ta không coi anh là tên lừa, mà là coi em và Băng tỷ là tên lừa chứ. Trình Nhược Lâm thấy Triệu Quốc Đống ra mặt liền giao trả cho hắn. - Nhìn đi, cái thẻ này của anh gây tội đó.
- Anh là quản lý nhà hàng? Nửa năm không đến mà đã đổi người rồi sao. Tiểu Trương đâu? Triệu Quốc Đống nhớ quản lý nhà hàng Văn Hoa này trước đây họ Trương. Nơi này là nơi tiếp khách cao cấp. Triệu Quốc Đống lúc ở An Đô thì hay cùng Trịnh Kiện tới đây ăn. Sau đó hắn tới Ninh Lăng và Hoài Khánh công tác, lúc về gặp Trịnh Kiện thì cũng chọn ở đây.
Quản lý nhà hàng là thay ca nhau, hôm nay là một người mới tới không lâu cho nên y rất coi trọng vị trí của mình. Nghe thấy bên chỗ thu ngân có tiếng ồn ào liền tới, vốn nghĩ rằng có thể ngăn được tổn thất của nhà hàng sẽ được ông chủ khen, không ngờ lại chọc vào việc này.
Nghe đối phương dễ dàng gọi tên quản lý Trương, tên này hơi run lên.
Thực ra khi La Duệ xuất hiện trả tiền thay hai người phụ nữ kia, y biết hai người này không phải kẻ lừa, có thể trong lúc nhất thời không đủ tiền mà thôi. Nếu như nói lúc ấy còn có chút lý lẽ, nhưng bây giờ y đúng là rất lo lắng.
Y vội vàng cười cười lấy lòng. - Quản lý Trương bây giờ không có ở đây, hôm nay tôi phụ trách sảnh. Xin lỗi, có thể là hiểu lầm. Thẻ tín dụng hai quý cô đây dùng có thể bị lỗi kỹ thuật.
- Tôi thấy thái độ phục vụ của nhà hàng này có chuyện. Chẳng lẽ nói cầm nhầm thẻ rồi sẽ khiến các người suy nghĩ miên man ư? Vậy đúng là khả năng suy nghĩ quá phong phú. Tôi không biết nhà hàng này còn biết cái gì khách hàng là thượng đế không? Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói: - Nếu thật sự có vấn đề thì cũng có thể kiên nhẫn hỏi chứ, mà không phải nghi ngờ khách. Về phần trả được hay không thì chẳng lẽ các người không nghĩ tới sao? Không trả nổi tiền mà dám đến đây ăn uống ư? Đây đâu phải nơi từ thiện.
Triệu Quốc Đống cũng không lấy khí thế ép người mà chỉ bình tỉnh chỉ ra vấn đề thái độ của đối phương, điều này làm tên quản lý đổ mồ hôi. Khách càng như vậy càng không bình thường. Lúc này y mới thấy lúc trước mình quá ngũ. Bây giờ nhìn lại thì hai người kia có điểm gì giống kẻ lừa chứ? Chỉ tự trách mình lúc ấy bị con ả thu ngân làm ảnh hưởng, may còn chưa xảy ra chuyện gì lớn.
La Duệ đứng bên nhìn đối phương biểu diễn. Y nhìn Triệu Quốc Đống châm chọc quản lý nhà hàng mà rất khó chịu, đây là chỉ vào hòa thượng mắng lừa trọc mù, không ngờ còn ám chỉ vào mình.
- Cậu thanh niên kia, đừng có học cách nói chua ngoa như vậy. Nếu muốn học cách ra vẻ trước phụ nữ thì có thể học chút cấp độ cao được không? Hàm dưỡng, khí độ, không phải có chút tiền thối là sẽ cao hơn người, muốn làm gì thì làm. La Duệ rất tức giận nói. Y cũng lo cho La Băng sao lại quan hệ với người đàn ông như thế này. La Băng dù như thế nào cũng là em gái mình, có quan hệ với người như vậy, La Duệ sợ La Băng sẽ đi vào con đường xấu. - Mắt sáng lên một chút, thời buổi này có đầy người bên ngoài là vàng nhưng bên trong rất thối nát.
Triệu Quốc Đống có thể nghe ra tên kia đang cảm thấy uất ức cho hai người phụ nữ. Chẳng lẽ mình kém như vậy, sợ hai người Trình Nhược Lâm là hoa nhài cắm bãi phân trâu? Triệu Quốc Đống có chút buồn cười.
- Ồ, đúng là không ngờ ở đây có một vị hoàng tử ở đây đó. Tôi đúng là kém mắt, không biết có thể hỏi đại danh của ngài không? Triệu Quốc Đống hừ lạnh một tiếng nhìn đối phương.
- Tôi không cần phải giới thiệu mình là ai với anh, giống như anh không cần ra vẻ ta đây với tôi. Chúng ta không chung đường. La Duệ lạnh lùng nói.
Triệu Quốc Đống nghe thấy lời nói kiêu căng này không khỏi á khẩu. Hắn đã gặp qua kẻ kiêu căng nhưng chưa thấy ai như thế này.
- Quốc Đống, bỏ đi, không cần phải tranh cãi với loại người này làm gì. Trình Nhược Lâm thấy có không ít người nhìn về phía này, cũng may đã qua lúc thanh toán nhiều, nếu không đã có quá nhiều người chú ý. Cô đi tới nhỏ giọng nói với Triệu Quốc Đống: - Y hình như biết Băng tỷ. Anh xem y có phải hơi giống Băng tỷ không?
Triệu Quốc Đống vốn đang không nuốt trôi cơn tức này vì bị đối phương khinh bỉ, nhưng nghe Trình Nhược Lâm nói như vậy hắn mới thấy vẻ mặt La Băng đang rất buồn.
Lại cẩn thận nhìn, hắn lập tức khẳng định người này có quan hệ huyết thống với La Băng. Triệu Quốc Đống nghe La Băng nói cô có anh và em trai ở An Đô. Chẳng qua La Băng đã nhiều năm không qua lại với bọn họ, xem ra người trước mặt là anh của La Băng.
Nhớ tới bởi vì La Băng tham gia biểu tình nên bị gia đình xa lánh, Triệu Quốc Đống không khỏi có chút tức giận. Nhưng hắn chưa lên tiếng đối phương đã lạnh lùng nói với La Băng: - Tự trọng một chút, quan hệ với loại người này không sợ làm nhục gia phong sao?
- Gia phong? Tôi có nhà ư? La Băng cũng cảm thấy nhói lòng vì câu này. - Không biết anh quên hay là tôi mất trí nhớ, tôi còn có nhà sao?
La Băng nói như vậy làm mặt La Duệ sa sầm lại. - Hừ, không biết tốt xấu.
Triệu Quốc Đống tai rất thính, cái câu vừa rồi làm hắn bị đả kích không nhẹ? Đi ăn với mình, Trang Quyền, Bối Thiết Lâm là làm nhục gia phong ư? Nếu như vậy thì đúng là quá lạ.
Triệu Quốc Đống không biết anh của La Băng nghĩ như thế nào mà lại coi thường mình như vậy, giống như y cao hơn hẳn người khác vậy.
- Anh là gì mà dám tự cao dương oai diễu võ trước mặt chúng tôi? Triệu Quốc Đống không thể kiềm chế được nữa. - Triệu mỗ lớn như vậy đã gặp không ít người nhưng đúng là chưa gặp kẻ vô sỉ như thế này. Mẹ nó chứ, con cóc đi đường lại nghĩ mình là thiên nga. Anh nghĩ mình là ai mà dám ra vẻ với tôi?