La Duệ trơ mắt nhìn mấy người nói chuyện với nhau. Làm La Duệ rất tức giận đó là thằng Triệu Quốc Đống kia trước đó không ngừng khiêu khích mình, nhưng sau khi lãnh đạo xuất hiện hắn không thèm nhìn mình một cái. Điều này làm La Duệ rất nhục nhã.
Hắn lúc này dù tức giận mắng hoặc nói xấu mình vài câu trước mặt lãnh đạo cũng được. Ít nhất để lãnh đạo cảm nhận được sự tồn tại của mình. Nhưng hắn quá ghê tởm, không cho mình chút cơ hội nào, cứ như vậy nghênh ngang rời đi. La Duệ đúng là muốn vung tay đấm Triệu Quốc Đống.
Trên đường về nhà La Duệ vẫn suy nghĩ sao La Băng lại xuất hiện ở đó.
Không thể nghi ngờ Trưởng ban Trang kia có quan hệ không bình thường với họ Triệu, từ cách xưng hô có thể nghe ra. Mặc dù thị trưởng Diêu cùng Bí thư Lô cũng gọi tên họ Triệu như vậy, nhưng Trưởng ban Trang gọi tên Quốc Đống rõ ràng là khác.
Giám đốc Sở Thông tin truyền thông có vẻ không thân thiết với họ Triệu bằng Trưởng ban Trang, có lẽ bọn họ tiếp xúc chưa lâu. Nhưng cũng có thể cảm nhận được bọn họ có duyên, ngay cả trước mặt người ngoài cũng không e ngại.
Trang Quyền là người gì, đó là người mà ngay cả thị trưởng Diêu cùng Bí thư Lô dều phải tôn trọng. Phó trưởng ban thường trực – Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mặc dù không ảnh hưởng tới tiền đồ của cán bộ cấp phó tỉnh như thị trưởng Diêu, nhưng với cán bộ cấp sở như Bí thư Lô thì lại có sức ảnh hưởng khác. Điều này bảo sao Bí thư Lô nắm chặt tay Trưởng ban Trang không bỏ.
Quan trọng nhất là sao La Băng lại có tham gia cuộc gặp này.
La Băng bị cơn phong ba đó mà đi đầy tới Huyện Hoa Lâm Thị xã Ninh Lăng, bởi vì nó mà bố mình vốn là người tranh chức Chủ tịch quận cũng bị ảnh hưởng, cuối cùng đi trên con đường chính trị rất khó khăn, dừng lại ở chức Thường vụ quận ủy, Phó chủ tịch quận, cuối cùng sang làm Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân quận, điểm này làm cả nhà rất nuối tiếc. Nếu không phải vì chuyện của La Băng thì bố mình đã đi xa hơn. Đây là nguyên nhân để nhà cắt đứt với La Băng.
Nhiều năm như vậy La Băng có vẻ vẫn hận việc gia đình xa lánh, sau đó mình cũng liên lạc nhưng nó vẫn không thèm để ý. Nhiều lần liên lạc không có kết quả, cuối cùng nhà không còn hứng thú liên lạc với La Băng. Mà sau đó La Băng vừa kết hôn đã ly hôn càng làm gia đình buồn chán, vì nhà vốn nghĩ La Băng lấy chồng sẽ thay đổi nhưng cuối cùng không thể thực hiện.
La Duệ không nghĩ ra là La Băng làm ở phòng thông tin Huyện Hoa Lâm xa xôi thì sao có tư cách ngồi cùng bàn với người như Trang Quyền? Chẳng lẽ là do làm tốt ở mảng thông tin truyền thông nên Bối Thiết Lâm giới thiệu với Trang Quyền để sau này đề bạt? La Duệ lắc đầu, quan điểm này quá hoang đường.
Điều này không quan trọng, La Duệ đang nghĩ xem La Băng sẽ ảnh hưởng như thế nào đến mình.
Mình đã 35 mà vẫn đang vất vả ở cấp phó huyện. Mình vốn nghĩ từng này tuổi đến vị trí kia đã là đáng khen. Nhưng thằng Triệu Quốc Đống kia làm cho mình thấy quá mất mát.
La Duệ không phải không có bản lĩnh, thiếu là cơ hội và quan hệ. La Băng xuất hiện chính là một cơ hội cho y.
Nghĩ vậy La Duệ có chút hưng phấn và xúc động. Chánh văn phòng Khu Khai Phát sẽ tới Quận Bích Trì nhận chức, bây giờ có không ít người nhìn chằm chằm vào vị trí này. Có hai người cạnh tranh có kinh nghiệm đều hơn mình, năng lực không kém. La Duệ tự nhận mình đứng thứ ba trong ba người. Nhưng nếu được Lô Vệ Hồng ưu ái thì đoạt vào tay là quá đơn giản, không chừng ngồi ổn sẽ vào bộ máy Đảng ủy Ban quản lý.
Chỉ là ai tới đả thông tư tưởng Bí thư Lô?
Nhớ tới Trang Quyền và Lô Vệ Hồng nói chuyện vui vẻ, nhớ tới họ Triệu nói cười với Lô Vệ Hồng, tim La Duệ đập mạnh. La Băng có thể ngồi ăn với hai người này thì nhất định có quan hệ khá thân thiết, nếu mình nắm bắt cơ hội tốt thì chuyện không phải không thể.
Về phần xung đột tối nay La Duệ không để trong lòng. Nếu Triệu Quốc Đống có thể giúp mình, mình nhận sai có gì chứ?
La Duệ cho đến bây giờ đều tâm niệm người thức thời mới thành công.
Người vào chính trị không quá coi trọng thể diện, nếu không đó là tự chuốc phiền toán. La Duệ vẫn luôn có quan điểm chính là cần cúi đầu sẽ không do dự cúi đầu, nếu không khi đầu rơi máu chảy thì vẫn phải cúi đầu.
La Duệ về nhà với vẻ mặt đầy tâm trạng không thể giấu được vợ.
- Sao thế anh? Có chuyện gì à?
La Duệ cầm chén nước mật ong vợ đưa cho nhấp một ngụm và nói: - Không có gì, nhớ em gái anh không?
- Em gái anh? La Băng? Có phải đang ở Huyện Hoa Lâm, huyện nghèo của Ninh Lăng?
- Ừ, tối nay anh gặp ở nhà hàng Văn Hoa. La Duệ nhìn chằm chằm chén nước như muốn xem thành phần cấu tạo của nó.
- Nhà hàng Văn Hoa? Hả? Anh nói La Băng đến đó ư? Người vợ khinh thường nói: - Có thể sao?
- Em nghĩ gì thế? La Duệ có chút tức giận nói: - La Băng dù kém đến đâu cũng không làm việc đó. Em nghĩ gì vậy hả?
- Hả? Vậy nó đến đó làm gì? Người vợ có chút xấu hổ vì suy nghĩ đen tối của mình.
- Ăn cơm, lúc thanh toán tiền thì anh gặp phải. La Duệ thở dài một tiếng: - Em sợ rằng không thể tưởng tượng nổi nó đến ăn cùng ai đâu.
- Cùng ai. Người vợ bắt đầu tò mò. Ánh mắt chồng mình rất cao. 35 tuổi đã là cán bộ cấp phó huyện, hơn nữa rất có thể thành Chánh văn phòng Ban quản lý Khu Khai Phát, tuổi này có thể đi đến bước dó thì mấy người làm được.
- Hừ, Phó trưởng ban thường trực –Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, giám đốc Sở Thông tin truyền thông, còn có Phó bí thư Thị ủy, Phó thị trưởng thường trực Hoài Khánh. Ngoài ra còn một người phụ nữ khác, anh nhớ ra rồi, là nữ Mc chương trình Cuộc sống trên đài truyền hình An Nguyên.
- Hả? Sao có thể? La Băng không phải ở Hoa Lâm sao? Sao đột nhiên lại lên tỉnh thành chứ? Còn ăn cơm với những người đó sao?
Người vợ không thể tin vào tai mình. La Duệ có em gái thì ả biết, cụ thể vì sao không qua lại ả không rõ. Ả chỉ biết khi mình và La Duệ kết hôn thì La Băng không đến mà chỉ nhờ người gửi quà. Em trai chồng lấy vợ cũng không thấy La Băng.
Lúc ấy mình nghĩ ở Hoa Lâm làm không tốt thì cũng nên về dự đám cưới anh, em chứ? Sau mình mới mơ hồi biết vì việc gì đó mà cãi nhau với gia đình nên cắt đứt quan hệ.
- Ai có thể nói trước sự đời. Nghe nói người Ninh Lăng tụ tập với nhau. Trưởng ban Trang và giám đốc Bối đều là người Ninh Lăng. Mà mấy người La Băng đều làm việc ở Ninh Lăng. Xem ra mấy năm nay La Băng gặp không ít việc. La Duệ thở dài nói.
- Vị Trưởng ban Trang kia rất có tác dụng sao? Người vợ hiểu rõ tâm tính của chồng. Chồng mình không thích công danh lợi lộc, chỉ thích tiến lên trong chính trị. La Duệ nhắc tới Trưởng ban Trang tất nhiên là có lý do.
- Hừ, em nói xem. Phó trưởng ban thường trực – Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đó, đề bạt cán bộ từ cấp phó tỉnh trở xuống đều trong phạm vi quyền lực của y. Có đôi khi một câu của y sẽ quyết định vận mệnh chính trị cả đời của một người. La Duệ lạnh nhạt nói: - Nhân vật này thì cán bộ cấp phó huyện như anh không có cơ hội quen biết.
- Vậy sao anh không nắm bắt cơ hội? Người vợ vội vàng nói.
- Hừ, ở đó đến lượt anh lên tiếng sao? Thị trưởng Diêu, Bí thư Lô đều ở đó. Anh không ngờ La Băng có bản lĩnh với cao như vậy, không ngờ có thể đứng chung nói chuyện với thị trưởng Diêu cùng Bí thư Lô.
- Vậy bảo La Băng giúp anh đi. Người vợ nói với giọng như rất đương nhiên. - Đều là anh em, dù trước kia có gì mâu thuẫn thì chẳng lẽ nhớ thù cả đời sao? Ông xã, anh không phải nói chức Chánh văn phòng đang cạnh tranh rất mạnh sao, bây giờ là rất quan trọng đó.
La Duệ trầm ngâm một chút và khẽ gật đầu. Vợ mình mặc dù suy nghĩ không phức tạp nhưng lời nói rất chính xác. - Nhưng anh và nó nhiều năm không liên lạc, bây giờ mà mất mặt thì. Ôi, còn có cả bố mẹ nữa chứ, bố mẹ vẫn không hiểu cho nó. Chẳng qua nhiều năm như vậy thì cơn tức cũng đã tiêu tan rồi.
- Hay là như vậy, anh cho em cách liên lạc với Tiểu Băng, em liên lạc với cô ấy trước, hỏi ý cô ấy xem sao? Người vợ nghe ngay ra ý của chồng muốn mình ra mặt trước. - Bên phía bố mẹ để em nói. Việc này liên quan tới tương lai của anh, bố mẹ đã không thể giúp anh, cũng không thể làm chậm trễ anh mà.