Lộng Triều

Quyển 11 - Chương 92



- Chào mừng, Thiên ca ngồi đi.
Triệu Quốc Đống tự mình đứng lên rót trà cho Phó Thiên.

- Thiên ca, đến Hoài Khánh nửa tháng rồi, anh thấy sao?
Triệu Quốc Đống hai tay đưa chén trà đến cho Phó Thiên.

- Quốc Đống, cách xưng hô này chỉ khi chúng ta gặp riêng mới được nói như vậy. Khi có người khác không được gọi thế, nếu không người ta lại hiểu lầm về quan hệ của chúng ta đó.
Phó Thiên cười nói:
- Lúc nên gọi Thị trưởng Triệu thì phải gọi Thị trưởng Triệu, cần gọi Phó bí thư thì phải gọi là Phó bí thư.

- Ha ha, Thiên ca bây giờ trở nên cẩn thận như vậy sao?
Triệu Quốc Đống cười phá lên:
- Anh ở sở đâu có sợ đầu sợ đuôi như vậy?

- Được rồi, sở có bao người, quanh đi quẩn lại chỉ từng đó, đều biết nhau mà, ai có thể làm gì ai?
Phó Thiên xua tay nói:
- Ở địa phương lại khác, tính toán qua cán bộ cấp phó giám đốc sở cũng là mười mấy người. Tôi mới tới, hai mắt vẫn còn tối, không rõ gì cả nên phải cẩn thận nếu không lại đắc tội với người.

Triệu Quốc Đống cười cười không nói.

- Quốc Đống, cậu tới Hoài Khánh cũng gần hai năm, thời gian như thoi đưa. Ninh Lăng hơn bốn năm, Hoài Khánh gần hai năm, thoáng cái cậu đã rời khỏi Sở Giao thông sáu năm.
Phó Thiên thở dài nói:
- Chúng ta trước đó mỗi ngày gặp vài lần chuyển thành một năm gặp vài lần.

- Đúng thế. Tôi lúc ấy nghĩ mình tới Ninh Lăng ba năm là về sở, không ngờ lại đi bốn năm, sau đó bị đưa tới Hoài Khánh. Không phải có câu nói tôi là Đảng viên, nơi nào cũng là công tác sao?

- Ừ, lời này rất kinh điển.
Phó Thiên nói.

Triệu Quốc Đống cảm thấy Phó Thiên đến là có việc. Chẳng qua đối phương đang trong giai đoạn quen thuộc công việc nên cũng không giao tiếp mấy với bên Ủy ban.

- Thiên ca, có phải có việc gì không, hai anh em ta cũng không cần vòng vo làm gì.
Triệu Quốc Đống nói thẳng.

- Cái này… đúng là có chút chuyện. Thời gian này có phải là cậu cùng Thu Thần có chút không thoải mái không?
Phó Thiên tùy ý nói:
- Bây giờ bộ máy Ủy ban đã kiện toàn, là lúc đồng tâm hợp lực làm việc. Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh kỳ vọng rất cao vào Hoài Khánh chúng ta, Quốc Đống, cậu làm Thị trưởng thì phải có tác dụng dẫn đầu.

- Thiên ca, thực ra cũng không có gì, là Bí thư Trần bảo anh tới sao?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Xem ra chút hiểu lầm của tôi và Thu Thần đã đồn loạn khắp nơi. Thực ra cũng không có gì, chỉ là hiểu lầm trong phân công công việc mà thôi.

- Bên Khu Khai Phát đáng lẽ do Thu Thần phụ trách, nhưng khi đó trên tỉnh chưa có quyết định. Hơn nữa anh cũng biết Công ty Hòa Tân đã dần theo mấy công ty đến khảo sát, Hoài Khánh vẫn đang tranh thủ, không thể không có người chỉ huy. Vì thế tôi bàn với Bí thư Trần, Bí thư Trần cũng đồng ý để lão Đặng phụ trách làm xong mấy hạng mục kia. Dù sao cũng không thể vì phân công công việc của Ủy ban mà ảnh hưởng đến thu hút đầu tư mà. Không ngờ Thu Thần lại cảm thấy tôi nhằm vào y, kết quả nên thành thế.

Phó Thiên lạnh nhạt nhìn Triệu Quốc Đống kể nể. Không thể không nói hắn giỏi lừa người, chỉ vài câu hời hợt là qua chuyện. Bây giờ Lữ Thu Thần làm Phó thị trưởng thường trực mà không làm được gì, ngay cả Phó Thiên thấy cũng thương thay cho đối phương.

Tám Phó thị trưởng ngoài Lữ Thu Thần ra thì bảy Phó thị trưởng khác đều được phân công công việc cụ thể.

Lữ Thu Thần là Phó thị trưởng thường trực trên danh nghĩa phụ trách Ủy ban kế hoạch phát triển, tài chính, nhân sự, đây đều là công việc chính của Ủy ban. Nhưng Triệu Quốc Đống là Thị trưởng lại nhìn chằm chằm làm cho Lữ Thu Thần là thường trực mất đi ý nghĩa. Bên mảng thống kê thì không có việc gì mấy, chỉ là con số trò chơi, thanh tra lại nghe theo ý lãnh đạo. Như vậy Lữ Thu Thần không khác gì bù nhìn.

Mới đầu Trần Anh Lộc không quá để ý, nhưng sau đó Phó Thiên thấy như vậy không hay nên mới nói với Trần Anh Lộc, Trần Anh Lộc cũng hiểu chuyện này xử lý không quá tốt, bây giờ thấy không đành lòng cho Lữ Thu Thần nên mới bảo Phó Thiên sang trao đổi với Triệu Quốc Đống.

- Quốc Đống, hai chúng ta nói thẳng đi. Thu Thần lúc trước có hơi nóng, chẳng qua cậu chủ trì công việc toàn diện của Ủy ban Thị xã, Thu Thần là phó thứ nhất thì cũng cần có công việc cụ thể nào đó chứ. Cậu cũng nên thông cảm cho y một chút, nhìn ưu điểm của người ta.

Triệu Quốc Đống cũng biết Phó Thiên không chỉ đại biểu y, mà còn đại biểu Trần Anh Lộc. Hơn nữa một tuần này cũng đủ làm Lữ Thu Thần thấy được vấn đề. Triệu Quốc Đống cũng không có ý định vứt xó Lữ Thu Thần mãi như vậy. Nếu Phó Thiên tới thì hắn cũng tiện thế xuống ngựa, tin rằng Lữ Thu Thần bị lần này cũng hiểu thêm.

- Ừ Thiên ca nói đúng. Tôi còn trẻ nên nhiều lúc hành động theo cảm tính.
Triệu Quốc Đống gật đầu:
- Như vậy đi, tôi sẽ dành thời gian nói chuyện với Thu Thần. Tôi nghĩ trước đó có hiểu lầm nên cần trao đổi, tâm trạng của Thu Thần thì tôi có thể hiểu, tôi biết làm như thế nào.

Phó Thiên thở dài một tiếng. Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã khác, câu này quá chính xác với Triệu Quốc Đống. Chỉ vài năm ngắn ngủi Triệu Quốc Đống đã trưởng thành làm người ta thán phục. Câu nói không nặng không nhẹ này nghe thì là theo ý mình, nhưng thực tế là phải xem Lữ Thu Thần có biết điều hay không?

- Quốc Đống, tôi tin cậu có thể xử lý tốt quan hệ giữa các thành viên trong bộ máy Ủy ban Thị xã, đoàn kết đồng tâm hợp lực, nắm bắt cơ hội mà phát triển.

Phó Thiên cũng không nói nhiều, mọi người đều thông minh, hơi ám chỉ một chút là đủ.

Hai người liền nói chuyện về tình hình trên tỉnh, chẳng qua cả hai đều cố ý tránh không nhắc tới Thái Chánh Dương.

Triệu Quốc Đống thực ra cũng không cố ý nhằm vào Lữ Thu Thần. Dù sao có tám Phó thị trưởng, mỗi người phụ trách một mảng. Lữ Thu Thần mới sang làm việc bên Ủy ban nên chưa hòa nhập nên khó tránh khỏi vẫn còn vẻ cao ngạo trước đây, mấy vị Phó thị trưởng đều có ý tránh xa một chút.

Mấy mảng công việc Lữ Thu Thần phụ trách có vẻ không ổn, Triệu Quốc Đống bắt đầu chú ý làm cho lãnh đạo mấy cơ quan này biết ý đến báo cáo nhiều hơn với hắn. Điều này làm cả tuần qua khiến Lữ Thu Thần rất mất mát.

Chẳng qua lúc này y không dám tìm Trần Anh Lộc. Y tự chuốc khổ nên phải lặng lẽ cố gắng.

Ngay khi y cảm thấy chua xót thì Triệu Quốc Đống lại gọi y tới.

Lệnh Hồ Triều nhìn trận địa hôm nay là biết ông chủ muốn nói chuyện lâu với Thị trưởng Lữ vì đã sớm đưa điện thoại di động cho mình, hơn nữa bảo mình pha ấm trà. Xem ra không có hai ba tiếng là không xong.

Nhiệm vụ của Lệnh Hồ Triều chính là việc không cần thiết sẽ không làm phiền, việc khẩn cấp thì mới vào báo.

Ông chủ rất tin mình nên mới đưa điện thoại di động cho mình. Điện thoại này có nhiều người từ bên ngoài gọi. Lệnh Hồ Triều đầu tiên là xin lỗi, nói ông chủ đang bận, xin chờ một chút, sau đó nghĩ xem đối phương là thần thánh phương nào, nếu như quá gấp thì mới có thể vào đưa máy cho ông chủ.

Lệnh Hồ Triều canh cửa ba tiếng từ 3h đến 6h chiều mới thấy ông chủ và Thị trưởng Lữ có vẻ thân thiết đi ra. Thị trưởng Lữ trông bình tĩnh hơn, ông chủ vẫn như bình thường, giống hai người mới nói chuyện có chục phút vậy, nói chuyện không hề quan trọng. Lệnh Hồ Triều không khỏi phục hai vị lãnh đạo.

Chẳng qua Lệnh Hồ Triều cảm thấy sau hôm nói chuyện đó khiến Thị trưởng Lữ trở nên tích cực hơn, cũng đến văn phòng ông chủ nhiều hơn. Mà ông chủ cũng ít khi ký tên vào văn bản của Ủy ban kế hoạch phát triển, tài chính, nhân sự, chuyển hết sang cho Thị trưởng Lữ phụ trách.

Mà thời gian Lệnh Hồ Triều cùng ông chủ đi cùng vị Phó thị trưởng nào đó xuống quận, huyện hoặc lên tỉnh thành cũng nhiều lên. Nhất là công việc của Thị trưởng Hứa, Thị trưởng Tiền rất được ông chủ chú trọng. Mấy huyện như Thanh Bình, Quy Ninh và quận Hoài Châu đã được ông chủ đến mấy lần, phong cách của ông chủ dần thay đổi, hầu hết là nghe các Phó thị trưởng đưa ra ý kiến, nghe lãnh đạo các quận, huyện, các ngành nói chuyện, ít khi trực tiếp nói ra cái nhìn của bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.