Lộng Triều

Quyển 12 - Chương 2



Sau khi bàn bạc, Dương Thiên Bồi rời đi.

Triệu Quốc Đống cũng không đưa ra diệu kế gì, tất cả đều phải xem Tập đoàn Thiên Phu có năng lực tiêu hóa hay không? Hoặc là nói điều kiện của tỉnh là như thế nào?

Tập đoàn Hoa Mậu nắm giữ tài nguyên đất khổng lồ, đây là thứ mà Tập đoàn Hoa Mậu cảm thấy có thể đưa ra làm giá cả lớn nhất. Đất có thể tăng giá rất nhiều, đương nhiên điều này cần xây dựng và thời gian. Mà bản thân Tập đoàn Hoa Mậu lại không thể khai thác, xây dựng, cũng không có thời gian để đợi đến khi đất đắt hẳn lên.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng nhắc với Dương Thiên Bồi về tài nguyên không ai nghĩ tới của Tập đoàn Hoa Mậu. Đó chính là tài nguyên nhân lực của Hoa Mậu. Hoa Mậu có kinh nghiệm rất lâu năm trong làm việc xây dựng, bất động sản, tài nguyên nhân lực của bọn họ phong phú tới mức các công ty bình thường không thể so sánh. Mà khi khai thác thị trường bất động sản, xây dựng thì tài nguyên nhân lực có ý nghĩa rất to lớn. Không chỉ là thiết kế, thi công, khai thác, kinh doanh, ngoài ra còn có một danh từ ẩn dấu đó là tài nguyên mạng lưới quan hệ.

Triệu Quốc Đống cũng đưa ra đủ thứ mạo hiểm nếu mua lại Hoa Mậu, cùng với lợi ích có thể mang lại. Mặc dù Dương Thiên Bồi hy vọng Triệu Quốc Đống có thể đưa ra một câu trả lời thuyết phục nhưng Triệu Quốc Đống từ chối. Giống hắn nói bất cứ ai cũng không thể hiểu được chính tập đoàn của mình bằng bản thân tập đoàn đó. Có thể mua lại Hoa Mậu hay không là do Dương Thiên Bồi và Kiều Huy quyết định.

Hắn cũng trêu đùa nói mình đã không còn là đại biểu của cổ đông lớn nhất. 5% của hắn đã được chuyển sang cho Cù Vận Bạch, Triệu Phu Vọng bây giờ chỉ còn 25%, mà Dương Thiên Bồi lại có 28%, trở thành cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Thiên Phu. Triệu Phu Vọng xuống thứ hai, mà Kiều Huy có 18% cổ phần xếp thứ ba.

- Quốc Đống ca, anh nói là Thiên Phu nếu mua lại Hoa Mậu thì khu nghỉ dưỡng Hồ Vân Loa sẽ thành tài sản của Thiên Phu?

Cổ Tiểu Âu không còn là cô gái không lo việc đời như trước nữa. Mặc dù cô không rõ con số cổ phần của bố mình tại Thiên Phu, nhưng từ cử chỉ và lời nói của bố cô, cùng với khoản chi tiêu bố cô giao cô cô, Cổ Tiểu Âu biết bố mình nhất định là cổ đông không nhỏ ở Thiên Phu.

- Theo lý thuyết là như vậy, chẳng qua hình như nơi đây đã bị thế chấp cho Ngân hàng trung ương tỉnh, nếu Thiên Phu muốn giữ lại khu nghỉ dưỡng này thì không thể không trả tiền nợ cho Ngân hàng trung ương tỉnh.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Sao, em thích nơi này à?

- Không hẳn vậy ạ, nếu như nơi này thành tài sản của Thiên Phu thì có phải là em lúc nào cũng có thể đặt phòng mà không phải lo không có không?

Cổ Tiểu Âu nói. Cô vì có thể ở bên Triệu Quốc Đống, muốn có không gian riêng nên mới đến đây thuê vài ngày, nhưng không ngờ đến quốc khánh là thời gian khu nghỉ dưỡng kinh doanh phát đạt, bây giờ rất nhiều người có tiền. Giá mỗi căn biệt thự nhỏ ở đây mỗi ngày thấp nhất cũng là thu 2000 tệ, mà biệt thự lớn thậm chí lên 10 ngàn. Dù cô có tiền nhưng cuối cùng vẫn phải thông qua Triệu Quốc Đống dùng không ít quan hệ mới có thể thuê được.

- Có cần như vậy không? Em cảm thấy nơi này tốt như vậy sao?
Triệu Quốc Đống nói.

- Không phải, em chỉ muốn có không gian riêng không bị người quấy nhiễu khi ở bên anh thôi. Yêu cầu này không cao mà, phải không?

Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi cười khổ nói:
- Đây chỉ sợ không phải là vấn đề không gian hay không, mà là do thân phận của anh. Anh làm chính trị sẽ như có một dây trói vô hình, không bao giờ được tự do, hoặc là thời gian và trình độ của sự tự do là có hạn, đây là cái giá khi làm chính trị. Chẳng qua nếu em thật muốn có cơ hội này thì anh nghĩ có thể có thể không ở tỉnh An Nguyên, có thể sang tỉnh khác, ví dụ như Hải Nam, thậm chí có thể sang nước ngoài.

- Anh bây giờ đã có thể thoải mái ra nước ngoài?
Cổ Tiểu Âu vui vẻ nói.

- Đương nhiên là không rồi, phải được phê chuẩn, chẳng qua ở trong nước sẽ không có hạn chế.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Trung Quốc lớn như vậy, chẳng lẽ không có không gian riêng tư cho hai chúng ta sao?

Nhìn Cổ Tiểu Âu lên xe rời đi, Triệu Quốc Đống không khỏi có chút cảm động. Dựa vào gì mà Cổ Tiểu Âu lại không hề hối hận đi theo mình. Cô phải có cuộc sống của cô, có con đường của cô, bây giờ cô lại làm tình nhân của mình, không thể nào sống cuộc sống minh bạch.

Đến gần trưa, xe hơi lục tục tới, khách đến là những người quen của Triệu Quốc Đống ở Ninh Lăng.

Ở khu nghỉ dưỡng có thể chơi golf, tennis, bơi, đồng thời cũng có đầy đủ phục vụ ăn uống, ca hát, còn có cả xe đưa đón. Mặc dù người tới đây đều có thể lái xe tới.

Đây thực ra là do Triệu Quốc Đống tạo nơi để mọi người tụ tập, trao đổi.

Nguyên nhân là do một cuộc điện thoại gây lên, Hoắc Vân Đạt nói đợt này được nghỉ khá dài ngày, tận bảy ngày, ở nhà cũng khó chịu, đi chơi mãi ở Hoa Lâm cũng chán. Vì thế Triệu Quốc Đống trêu đối phương sao không lên An Đô, mấy ngày có thể tụ tập bạn bè chơi.

Đề nghị này lập tức được Hoắc Vân Đạt đồng ý, kết quả Tiếu Triêu Quý, Mạc Vinh cùng Bành Nguyên Hậu cũng muốn tham gia. Mà Vương Lệ Mai thông qua chị cô mà biết, lại biết Ngụy Hiểu Lam cũng tới nên đi theo cùng Ngụy Hiểu Lam.

Tiếu Triêu Quý, Hoắc Vân Đạt, Mạc Vinh, Bành Nguyên Hậu đi hai xe tới, mà Ngụy Hiểu Lam lại đến rủ Vương Lệ Mai.

Bạn bè lâu không gặp không tránh khỏi việc vui mừng. Tâm trạng Triệu Quốc Đống cũng đang khá vui. Sau khi Ninh Pháp đi trong hài lòng, Triệu Quốc Đống đã xin nghỉ phép với Trần Anh Lộc, nói muốn nghỉ một tuần đợt quốc khánh. Trần Anh Lộc vui vẻ đồng ý.

Hắn đã hơn nửa năm không gặp Hoắc Vân Đạt. Hoắc Vân Đạt trông trầm tĩnh hơn, chỉ là nghiên cứu vẫn như xưa. Tiếu Triêu Quý vẫn lộ vẻ chững chạc, y đã rất thỏa mãn khi lên làm Phó bí thư, đúng vì có y nên Bành Nguyên Hậu, Hoắc Vân Đạt và Mạc Vinh mới có thể tạo thành một đoàn thể ổn định, cũng nhờ có bọn họ vẫn hết lòng ủng hộ Tằng Lệnh Thuần nên mới khiến công tác Tây Giang hai năm nay phát triển rất nhanh.

Mạc Vinh có vẻ già đi không ít, có lẽ áp lực do kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm Khu công nghiệp Lâm Cảng và tân khu Hà Nam. Tân khu Hà Nam đang tiến hành xây dựng, Khu công nghiệp Lâm Cảng cũng đã trở thành động lực phát triển kinh tế của Tây Giang. Bây giờ có rất nhiều công ty tiến vào Khu công nghiệp này khiến quỹ đất giai đoạn một dùng gần hết, giai đoạn hai chuẩn bị tiến hành xây dựng.

Nơi này không có thay đổi gì có lẽ là Bành Nguyên Hậu. Lên làm Trưởng ban tổ chức cán bộ đã làm y rất hài lòng. Y cũng nắm chắc một điều là theo sát Bí thư Quận ủy khiến địa vị của y ở Tây Giang vững như thái sơn.

- Trưởng ban Vưu và Trưởng ban thư ký Giản còn chưa đến sao?
Tiếu Triêu Quý hít sâu một hơi, ngồi xe mấy tiếng đúng là không thoải mái gì.
- Chúng tôi khi xuất phát đã liên lạc với hai người này, bọn họ nói lập tức sẽ đi mà.

- Tôi vừa gọi điện, bọn họ nói sắp tới rồi.
Triệu Quốc Đống cười nói.

Người mấy nhà rất phấn khởi đi dạo xung quanh. Phong cảnh ở đây rất đẹp, đủ để thu hút bất cứ ai dù khó tính nhất.

- Chủ tịch Hiểu Lam và Vương Lệ Mai có lẽ tới một một chút. Chủ tịch Hiểu Lam đi từ Thương Hóa, sau đó lên Tây Giang đón Vương Lệ Mai rồi cùng đi, có lẽ phải 12h30 mới tới.
Hoắc Vân Đạt nói.

- Không sao, có mấy ngày cơ mà, chúng ta không vội vàng một bữa mà. Mọi người không dễ gì tụ hội lại như thế này, điều kiện ở đây rất tốt, thứ gì cũng có thể cung cấp.

Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.

- Lão Quế đâu? Lên làm Chủ tịch huyện chắc bận đến độ không có thời gian tới gặp bạn cũ sao?
Bành Nguyên Hậu nhìn quanh và nói.

- Anh đừng nói, tôi đang buồn bực đây vì có một mình đây. Có thể là đi gọi hai người nhà Lệnh Hồ Triều.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:
- Bạn gái Lệnh Hồ Triều tới, có lẽ là chưa dậy vì lâu mới gặp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.