- Bí thư Khuông, thằng Tang Khắc Minh quá láo. Ngài xem biểu hiện của hắn coi. Mới lên làm Phó chủ tịch thường trực quận mấy hôm mà đuôi đã vểnh lên đầu rồi. Địch Huy oán hận nói. - Không phải ỷ vào có Vương Lệ Quyên làm chỗ dựa sao? Tôi thấy ngài đúng là khách khí với Vương Lệ Quyên nên mới khiến ả thấy mình cứng cánh nên, cũng có thể dám chống đối ngài.
Khuông Dương không thèm để ý đến lời chia rẽ của Địch Huy, mặc dù lời đối phương nói không sai.
Vương Lệ Quyên càng lúc càng chững chạc, cũng tự tin, cẩn thận hơn, từng bước tạo được uy tín của cô. Đây là một quá trình không thể tránh khỏi. Người mới tới sẽ cẩn thận, sau đó dần đứng vững và tỏ được thái độ.
Khuông Dương cảm thấy mình trước đây cũng là như vậy, nhưng Vương Lệ Quyên chọn con đường khác của Khuông Dương. Vương Lệ Quyên dùng từng tiếng nói, hành động để mà tạo uy tín, điều này mặc dù chậm nhưng lại kiên cố và độc lập.
Nếu nhìn ở góc độ khác thì Khuông Dương sẽ khen ngợi cách làm của Vương Lệ Quyên. Nhưng bây giờ Khuông Dương không cho là như vậy vì y cảnh giác với Vương Lệ Quyên.
Nói thật mới đầu Khuông Dương không quá coi trọng Vương Lệ Quyên. Bởi vì theo y thấy người phụ nữ này không có kinh nghiệm chính trị mấy, hơn nữa xử lý công việc Ủy ban còn rất non nớt. Quan trọng nhất chính là Khuông Dương biết Vương Lệ Quyên không có quan hệ mật thiết với ai ở trên Thị xã. Mấy nhân vật quan trọng như Trần, Hà, Đàm, Lữ hình như không thể nào biết cô từ trước, chỉ coi cô là cán bộ kiêm nhiệm được phái xuống mà thôi. Đây cũng là nguyên nhân mà Vương Lệ Quyên khó có thể chính thức dung nhập vào nền chính trị Hoài Khánh.
Về phần trên tỉnh thì Khuông Dương hiểu đôi chút thì thấy cũng không có chỗ dựa mấy. Phải nói Vương Lệ Quyên là dựa vào đợt bồi dưỡng nữ cán bộ của Tỉnh ủy mà được điều tới Hoài Châu.
Nhưng dần dần Khuông Dương cảm thấy mình đã coi thường Vương Lệ Quyên. Người phụ nữ này rất giỏi học tập và nghiên cứu, những thứ không biết cũng nhẫn nhịn học tập người bên dưới. Vương Lệ Quyên là nữ cán bộ nên việc này không ảnh hưởng đến uy tín của cô, ngược lại còn khiến cho không ít người cam tâm làm việc cho cô. Ví dụ như Tang Khắc Minh là nhân vật điển hình trong đó.
Bởi vì dựa vào tác phong làm việc này khiến Vương Lệ Quyên dần đứng vững gót chân ở Hoài Châu. Mà bên Ủy ban quận cũng có một đám người theo cô. Xu thế này mặc dù không rõ ràng, bình thường cũng không nhìn ra có biến hoá gì nhiều, nhưng tích lũy dần dần đến lúc quan trọng sẽ lộ diện. Ví dụ như hôm nay.
Vương Lệ Quyên này không tầm thường. Trong đầu Khuông Dương đột nhiên đánh giá Vương Lệ Quyên như vậy.
Câu này không phải lần đầu hiện lên trong đầu Khuông Dương. Từ việc xóa bỏ Quỹ tín dụng nông thôn năm trước, Vương Lệ Quyên thể hiện rõ sự tự tin đã làm cho cho Khuông Dương đã nhận ra điểm này.
Lúc ấy bởi vì do nhiều nhân tố không xác định nhưng lại còn thiếu 10 triệu tiền mới đủ số. Nhưng Vương Lệ Quyên này lại rất tự tin nói mình đã liên lạc được một khoản tài chính, nếu cần thì bất cứ lúc nào cũng có thể kéo được khoản tài chính đó tới nơi. 10 triệu không phải con số nhỏ, hơn nữa Vương Lệ Quyên mới tới mà đã dám lớn lối nói như vậy, điều này làm Khuông Dương có chút kinh ngạc. Mặc dù khoản tài chính đó sau này không cần dùng nhưng cũng đủ nói lên năng lực của Vương Lệ Quyên không hề đơn giản.
Y lúc ấy rất nghi ngờ có phải Vương Lệ Quyên nhận được hứa hẹn của Phó thị trưởng thường trực Triệu Quốc Đống phụ trách mảng tài chính hay không? Nhưng miệng Triệu Quốc Đống rất chặt, chưa bao giờ mở miệng dù bất cứ quận, huyện nào xin xỏ. Cho nên y cũng loại bỏ khả năng này. Nhưng đủ loại dấu hiệu sau đó đã ám chỉ Vương Lệ Quyên và Triệu Quốc Đống có quan hệ đặc biệt nào đó.
Khuông Dương cũng cẩn thận tra cứu lai lịch của Triệu Quốc Đống và Vương Lệ Quyên nhưng không thấy đã từng công tác ở đâu. Khi Vương Lệ Quyên nhận chức ở Huyện Trường Tân, Triệu Quốc Đống mặc dù cũng công tác ở Thành phố An Đô nhưng vẫn là một tiểu tốt ở Huyện Giang Khẩu. Sau đó Triệu Quốc Đống rất nhanh lên Sở Giao thông quá độ vài tháng rồi điều xuống Ninh Lăng. Chính xác mà nói Triệu Quốc Đống phát triển từ Ninh Lăng, không có quan hệ gì với Vương Lệ Quyên. Nhưng trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể dùng lẽ thường mà phán đoán được.
Chẳng qua bây giờ Khuông Dương thật ra có thể khẳng định giữa Vương Lệ Quyên và Triệu Quốc Đống có quan hệ không bình thường. Mặc dù bề ngoài không nhìn ra vấn đề gì, nhưng đủ dấu hiệu cho thấy Vương Lệ Quyên và Triệu Quốc Đống đã có quan hệ. Có lẽ do hai người đều là cán bộ từ Thành phố An Đô điều tới Hoài Khánh nên nhanh chóng có quan hệ.
Sự bá đạo, cứng rắn của Triệu Quốc Đống thì Khuông Dương sớm biết. Địch Huy thua Tang Khắc Minh trong khi cạnh tranh chức Phó chủ tịch thường trực quận làm cho bản thân Khuông Dương cũng mất mặt. Điều này nhất định có quan hệ với Vương Lệ Quyên và Triệu Quốc Đống.
Chỉ là chuyện này lời nói của Lữ Thu Thần không bằng Triệu Quốc Đống, nhưng thật ra điều này đã nằm ngoài suy nghĩ của y. Theo y nghĩ một chức thường trực quận thì Lữ Thu Thần hoàn toàn có thể làm chủ, Trần Anh Lộc cũng không vì chuyện này mà làm cho Lữ Thu Thần mất mặt.
Sau đó Tiêu Triều chuyển lại ý của Bí thư Trần, bề ngoài là Bí thư Trần có cái nhìn với Địch Huy, nhưng đây không phải là biện pháp nói cho qua chuyện sao, cũng là nhắc nhở bản thân y. Đây cũng làm cho Khuông Dương thêm cảnh giác.
Phương án quy hoạch đô thị lần này thay đổi rất nhiều so với phương án quy hoạch đô thị lần trước, hơn nữa ở Hoài Châu dính tới càng nhiều hơn. Vấn đề giải phóng mặt bằng từ trước đến giờ vẫn rất khó khăn, nhất là theo cuộc sống của nông dân ngoại ô tăng lên, ý thức pháp luật được đề cao khiến muốn lừa dân chúng cũng không dễ như trước nữa.
Chính sách của Thị xã mặc dù kết hợp chính sách của tỉnh nhưng vẫn chỉ là chung chung, trong đó có không ít đường để sử dụng. Chỉ là trước đó cần phải tranh thủ được Thị xã hiểu, đây là thứ nhất, ngoài ra trên Thị xã nếu để cho Công ty khai thác đô thị phụ trách hết thì đâu đến lượt quận làm ăn gì.
Tuy nói quy hoạch đã có, căn cứ phân chia theo quyền hạn thì về lý thuyết sẽ do Thị xã phụ trách. Nhưng căn cứ kinh nghiệm thực tế khi áp dụng trước đây thì rất nhiều quyền lợi được đưa xuống cho cấp quận. Quan niệm lợi ích phải chia chác đã ăn sâu quá lâu, người ăn tham một mình sẽ bội thực mà chết. Khuông Dương không tin Triệu Quốc Đống cùng Hứa Kiều không hiểu cái lý này. Có lẽ mình phải dùng đủ phương thức để chống lại, để làm khó mới có thể để bọn họ hiểu điều này không thể bỏ qua.
Khuông Dương tin Vương Lệ Quyên cũng hiểu ý của mình. Cô ta nếu là người thông minh làm theo ý mình thì mọi người đều vui vẻ. Khuông Dương cũng hy vọng Vương Lệ Quyên có thể làm như vậy.
- Địch Huy, trong thời gian này anh an phận một chút cho tôi. Khuông Dương trầm ngâm một chút rồi nói.
Địch Huy há hốc mồm giống như không thể hiểu Khuông Dương luôn kiêu ngạo mà lại có thái độ như thế này. Đây không phải tác phong làm việc của Khuông Dương mà.
- Vương Lệ Quyên nói đúng, bây giờ còn không rõ ràng lắm tổ công tác của Thị xã xuống có tác dụng gì, không nên vội vàng kết luận, phải xem một chút rồi nói tiếp. Khuông Dương nhíu mày nói: - Thị trưởng Triệu khôn khéo như thế nào? Anh cho rằng hắn là kẻ ngu không biết gì sao, chỉ biết làm theo ý mình sao?
Địch Huy cũng dần cân nhắc ra vấn đề trong đó: - Bí thư Khuông, ý của ngài là tổ công tác lần này xuống có ý đồ không tốt?
- Hừ, cái gì là ý đồ không tốt? Khuông Dương trừng mắt nhìn Địch Huy rồi lạnh lùng nói: - Anh ăn nói cho cẩn thận, đừng để mà lấy trứng gà đấu với hòn đá.