- Vừa nãy chúng ta cũng nghe Ủy ban kỷ luật đưa ra kết luận điều tra. Tô Hiểu Xuân năm năm trước đã ly thân với vợ cũ, chứng minh tình cảm vợ chồng đã không còn. Hơn nữa năm trước đã ký đơn ly hôn nhưng do sợ tổn thương con gái, ảnh hưởng đến việc học của con gái nên chưa thực hiện thủ tục cuối cùng. Theo tôi biết Tô Hiểu Xuân dự định mong được con gái hiểu rồi mới chính thức ly hôn. Mọi người ngồi đây đều là bố mẹ, chẳng lẽ nói tình cha con như vậy lại vi phạm đạo đức sao?
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói tiếp: - Đương nhiên nếu nhìn từ góc độ pháp luật và đạo đức thì Tô Hiểu Xuân chưa chính thức ly hôn đã có quan hệ tình cảm với người phụ nữ khác, đây có lẽ là không ổn. Nhưng chúng ta tự hỏi lòng mình xem chút tỳ vết này thật sự có thể chối bỏ phẩm chất đạo đức một người sao? Hơn nữa Tô Hiểu Xuân đã lấy người phụ nữ kia, vàng không sợ lửa, tôi muốn hỏi mọi người ngồi đây, ngay cả là tôi, có ai trong chúng ta làm tốt hơn đối phương không? Có phải là các vị cảm thấy thực sự vì việc này mà Tô Hiểu Xuân không thể ngồi lên chức Viện trưởng Học viện dạy nghề An Nguyên không?
Liên tiếp các câu hỏi đưa ra làm các vị thường vụ phải suy nghĩ. Triệu Quốc Đống đã xảo diệu liên lạc tư đức của Tô Hiểu Xuân với tầm quan trọng của Học viện dạy nghề An Nguyên, đồng thời cũng đưa lên cao để mọi người phải phân tích. Hơn nữa câu cuối cùng mới là chính xác.
…
Triệu Quốc Đống lúc này có thể nói rất vui vẻ.
Trong cuộc tranh luận trong Hội nghị thường ủy thì hắn đã thắng lợi hoàn toàn. Lữ Thu Thần thậm chí còn không thể nói được một câu nào. Mặc dù kết thúc hội nghị Phó Thiên đã ám chỉ một chút nhưng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của Triệu Quốc Đống.
Qua Tĩnh và Trang Quyền nhắc nhở làm Triệu Quốc Đống đã hiểu rõ vài điều. Không trái lương tâm, không trái ý dân, đó chính là căn bản.
Việc giải phóng mặt bằng ở Khánh Châu dính tới xã hội đen là gánh nặng trong lòng Triệu Quốc Đống. Bây giờ nó cũng giảm đi nhiều. Hắn chỉ cần thản nhiên đối mặt, trách nhiệm của hắn sẽ là của hắn, gánh vác cũng có sao đâu?
Triệu Quốc Đống xuống xe cảm thấy rất thoải mái. Ánh mặt trời chói chang không làm mất nhiệt tình đi thị sát của hắn. Hắn đi thị sát Khu công nghiệp Hoài Châu hơn tiếng, hắn bước đi như bay làm lãnh đạo Hoài Châu và phóng viên đài truyền hình có phần không theo kịp.
- Lão Khuông, Lệ Quyên, ý tưởng của các vị là đúng, không mong lớn, không mong phức tạp, làm chính xác và phù hợp với mục tiêu đã đặt ra, kiên định đi theo con đường đã chọn mới là chính xác nhất. Triệu Quốc Đống từ một nhà máy đi ra và nói: - Trước mắt nước ta là thời kỳ phát triển kinh tế lâu dài, đây là cơ hội lớn đối với sự phát triển kinh tế của khu vực Trung Tây chúng ta. Nắm chắc được điểm này thì kinh tế Hoài Châu có thể nhảy vọt tới mức chưa từng có. Từ tình hình hiện tại có thể thấy biểu hiện của Hoài Châu là rất xuất sắc.
Khuông Dương cười cười đi theo sau Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống đi khá nhanh làm y không theo kịp. Chẳng qua Khuông Dương rất tự hào khi đối phương rất hài lòng với tình hình Khu công nghiệp Hoài Châu.
Tuy nói công việc cụ thể do Ủy ban quận làm, nhưng không có Quận ủy toàn lực ủng hộ thì công việc sao có thể triển khai thuận lợi được?
- Thị trưởng Triệu, ngài quá khen rồi. Hoài Châu có thể có chút thành tích cũng là dưới sự lãnh đạo của Thị ủy, Ủy ban Thị xã. Không có Thị ủy, Ủy ban Thị xã ủng hộ, Hoài Châu không thể thành công. Khuông Dương cười hì hì nói.
Triệu Quốc Đống nhướng mày nói: - Lão Khuông, trước mặt tôi còn cần khách sáo như vậy sao? Tốt là tốt, Khu công nghiệp Hoài Châu phát triển không được Thị xã ủng hộ bao nhiêu, chủ yếu do chính Hoài Châu tự tìm con đường mới. Với điểm này khi tôi đi khảo sát các quận, huyện khác không hề e ngại nói thẳng. Không thể đợi chờ người khác giúp mình, phải tự mình giúp mình. Ở điểm này Hoài Châu làm tốt nhất.
Quan hệ giữa Triệu Quốc Đống, Khuông Dương hai tháng nay đã cải thiện khá nhiều. Điều này cũng là do Trưởng ban thư ký Ủy ban Thị xã Kha Nam đứng giữa làm cầu nối.
Kha Nam mặc dù là cán bộ trưởng thành từ Quy Ninh, nhưng Kha Nam và Khuông Dương lại là người thị trấn Tiểu Trại, Cổ Lâu. Ngoài Khuông Dương cùng Kha Nam, Kha Chu, Tiền Nguyên Huy cũng là người thị trấn Tiểu Trại.
Kha Nam và Triệu Quốc Đống nói chuyện khá vui vẻ, ít nhất so sánh với Hứa Lộ Bình thì Triệu Quốc Đống thấy Kha Nam hợp ý mình hơn. Mà Kha Nam lại có quan hệ tốt với Khuông Dương. Có Kha Nam đứng giữa làm cầu nối, hơn nữa Khuông Dương cũng muốn hòa giải vì thế đợt tết ba người đã ngồi uống rượu với nhau.
- Có thể được Thị trưởng Triệu khen như vậy, cán bộ Hoài Châu chúng tôi ra ngoài cũng nở mày nở mặt. Khuông Dương khách sáo nói.
Triệu Quốc Đống có thay đổi về thái độ đối với Khuông Dương, nhưng đây là do Khuông Dương chủ động nhẫn nhịn và nhún nhường trong công việc. Ý tốt của Kha Nam, Khuông Dương không phải không hiểu. Nhưng khi liên quan tới lợi ích của quận, Khuông Dương cũng không dám dễ dàng lấy nó ra làm giao dịch.
Khánh Châu đã xảy ra chuyện, nghe nói tổ công tác của Sở công an đến và muốn tìm rõ nguyên nhân. Dù là kẻ ngu cũng ngửi ra mùi thuốc súng trong đó. Nhưng vị Thị trưởng Triệu này lại như không hề thấy áp lực.
Chẳng lẽ là hắn không cảm thấy một khi cán bộ lãnh đạo Khánh Châu bị liên quan thì hắn sẽ có trách nhiệm sao? Dù là hắn thoát thì các cán bộ Khánh Châu sẽ như thế nào? Một khi cán bộ Khánh Châu dính vào thì chẳng lẽ hắn không biết cách làm này sẽ khiến hắn mất lòng hết cán bộ Hoài Khánh sao?
Khuông Dương đúng là không nhìn thấu Triệu Quốc Đống. Nếu Triệu Quốc Đống thật sự có chỗ dựa rất lớn, có người bảo vệ thì cũng không đến mức khiến đám người Sở công an làm lớn như vậy chứ?
Triệu Quốc Đống thật ra không cần biết Khuông Dương đang nghĩ gì. Hắn tiếp tục nói: - Nhưng tôi phải nhắc anh, các ngành của Khu công nghiệp Hoài Châu đều liên quan lớn đến nền kinh tế quốc tế. Một khi thị trường quốc tế xảy ra chuyện thì mấy ngành này sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Cho nên tôi phải nhắc các anh không được kê cao gối ngủ, phải nghĩ cách làm sao cho các công ty tăng năng lực chống lại nguy hiểm của thị trường. Điểm này Ủy ban quận cần phải đứng ra gánh vác.
Khuông Dương, Vương Lệ Quyên và Tang Khắc Minh đều có cảm giác khác nhau khi Triệu Quốc Đống đưa ra vấn đề này. Nhất là khi Triệu Quốc Đống yêu cầu Ủy ban quận phụ trách càng làm bọn họ thêm kinh ngạc.
- Thị trưởng Triệu, bây giờ đang chủ trương chính quyền không liên quan tới việc kinh doanh cụ thể của các công ty, nhà máy, chúng tôi chỉ cung cấp hoàn cảnh tốt nhất để bọn họ phát triển mà thôi, ngài nói điều này là …? Tang Khắc Minh và Triệu Quốc Đống khá quen thuộc nên nói chuyện cũng không quá khách sáo.
- Lời tôi nói không liên quan đến việc can thiệp kinh doanh cụ thể của công ty. Ý của tôi là chính quyền phải đưa ra các chính sách để giúp đỡ, để dẫn nối cho các công ty. Như vậy vừa có thể tăng thêm hiệu quả kinh doanh cho công ty, vừa khiến công ty mạnh lên, bồi dưỡng công ty nghiên cứu các sản phẩm mới phù hợp biến đổi của thị trường.