Lộng Triều

Quyển 13 - Chương 107



Trên đường về Ninh Lăng, Chung Dược Quân rất hưng phấn nhưng Triệu Quốc Đống lại khá bình tĩnh.

Sau khi Ủy viên trưởng đi, tỉnh lập tức tổ chức hội nghị ngắn bao gồm lãnh đạo chủ yếu của bốn thành phố thị xã mà Ủy viên trưởng đã đến.

Trên hội nghị, Tần Hạo Nghiên tỏ vẻ chúc mừng vì chuyến đi khảo sát này của Ủy viên trưởng đến tỉnh An Nguyên coi như thành công tốt đẹp, cũng khen ngợi các nơi đạt thành tích trong công việc. Đương nhiên Bí thư tỉnh ủy Ứng Đông Lưu cũng phân tích và phê bình những thiếu sót trong đợt này.

Ứng Đông Lưu không hề nói một câu nào về thành tích của bốn nơi, chỉ nói về những thiếu sót ở các nơi này.

Khu khai phát công nghệ cao An Đô bị Ứng Đông Lưu phê bình đầu tiên. Ứng Đông Lưu cho rằng khu công nghệ cao An Đô không làm gương cho toàn tỉnh, hạng mục đưa vào đều là các hạng mục truyền thống, không có đặc sắc.

Công việc của Lam Sơn cũng bị Ứng Đông Lưu phê bình. Ứng Đông Lưu cho rằng Lam Sơn không có điểm sáng trong sản xuất nông nghiệp mấy, vẫn dừng lại ở trụ cột hai năm trước, không có đồ gì mới.

Lời phê bình của Ứng Đông Lưu đối với Hoài Khánh và Ninh Lăng nhẹ hơn. Ứng Đông Lưu chỉ yêu cầu Hoài Khánh không thể dừng lại ở ngành hệ thống mạch điện, mà phải cân nhắc đến biến hoá của thị trường, chấn hưng ngành cơ giới chế tạo của Hoài Khánh, đồng thời cũng phát huy vị trí địa lý, hoàn cảnh tự nhiên tốt đẹp của Hoài Khánh mà tạo thành tấm danh thiếp.

Ứng Đông Lưu phê bình Ninh Lăng chủ yếu do sự phát triển không cân bằng giữa các quận, huyện. Yêu cầu Ninh Lăng phải chú trọng phát triển kinh tế các nơi cho đồng đều, biến Ninh Lăng thành trung tâm kinh tế, thương mại, giao thông của khu vực An Đông.

Tổng thể mà nói mọi người đều có thể nhận ra lãnh đạo tỉnh khen Ninh Lăng, Hoài Khánh nhiều hơn. Còn về phần An Đô và Lam Sơn chủ yếu là bị phê bình.

- Bí thư Triệu, tôi thấy Bí thư Liên Bình có vẻ rất khó coi. Bí thư Ứng nói chuyện rất nặng nề.
Chung Dược Quân nghiêng người dựa lưng vào ghế nói.

- Thực ra điều này không có quan hệ gì mấy với Bí thư Liên Bình. Bí thư Liên Bình mới nhận chức vài tháng thì có bao trách nhiệm. Nhưng thật ra Diêu Văn Trí thì khác. Khu công nghệ cao An Đô là Khu khai phát cấp quốc gia, hơn nữa được xác định làm khu kiểu mẫu về ngành công nghệ cao của toàn khu vực đất liền, vậy mà bị đánh giá thế thì ai vui vẻ cho được.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng nói.

- Vậy cũng đúng, tôi cảm thấy Bí thư Ứng không chỉ nhằm vào khu công nghệ cao An Đô mà nhằm vào công việc của cả Thành phố An Đô. Tốc độ tăng trưởng kinh tế của An Đô năm 2001 chỉ đạt 8,4%, thấp hơn toàn tỉnh 4%. Năm ngoái còn trượt xuống còn 7,5%, thấp hơn toàn tỉnh 8,8%. Ha ha, An Đô có GDP chiếm trên 1/3 toàn tỉnh, nó hắt hơi là làm kinh tế cả tỉnh ta chịu ảnh hưởng lớn.

- An Đô hai năm qua gặp chướng ngại. So sánh với Khu khai phát các nơi thì bọn họ không có định vị rõ ràng. Nếu An Đô không tìm được điểm quan trọng để thay đổi thì tôi thấy Khu khai phát còn liên lụy đến sự phát triển kinh tế chung của cả An Đô.
Triệu Quốc Đống nói.

- Khu công nghệ cao liên lụy đến An Đô, An Đô lai liên lụy cả tỉnh, bảo sao lãnh đạo tỉnh lại bực mình.
Chung Dược Quân thở dài nói:
- Cũng may Vĩnh Lương, Hoài Khánh và Ninh Lăng chúng ta có tốc độ tăng trưởng nhanh. Nếu không tôi sợ cả tỉnh sẽ giảm 2%.

- Ha ha, anh đừng dát vàng lên mặt mình vậy chứ? Tốc độ tăng trưởng năm ngoái của chúng ta mặc dù cũng được nhưng tổng GDP quá thấp. Chúng ta chỉ chiếm chưa đầy 6% GDP toàn tỉnh nên có tác dụng quá nhỏ đối với kinh tế tỉnh. Nhưng thật ra Vĩnh Lương cùng Hoài Khánh mới là hai nơi kéo cho tốc độ tăng trưởng của tỉnh tăng lên. Chỉ hai nơi này đã kéo cho tỉnh tăng trên 4%, đó là chênh lệch.

Chung Dược Quân có chút xấu hổ nhưng lại không phục:
- Bí thư Triệu, năm ngoái chúng ta không nói. Nhưng phải so sánh năm nay, tôi thật ra muốn xem năm nay Ninh Lăng chúng ta phát triển như thế nào.

- Ha ha, tôi thấy anh hình như muốn đấu với Vĩnh Lương Hoài Khánh một phen thì phải?
Triệu Quốc Đống trêu chọc.

- Mấy hôm trước tôi tới xem mấy hạng mục lớn. Tiến triển của công ty chất bán dẫn Liên Hoa và tập đoàn Nam Pha khá nhanh. Trang thiết bị bọn họ đặt hàng ở Đức đang được chuyển tới, có lẽ vừa xây dựng xong là lập tức lắp thử thiết bị, trước tháng 10 nhất định sẽ đi vào sản xuất. Công ty Thần Phong có lẽ đến tháng 10 cũng hoàn thành lắp thiết bị, tiến hành chạy thử. Hai hạng mục của tập đoàn Quang Hoa cùng tập đoàn Dalits thì hừ hừ …. Nửa năm tới và đầu năm sau Ninh Lăng chúng ta sẽ có mấy hạng mục lớn này phát lực. Tôi muốn xem ai là người cười cuối cùng.

- Tôi đoán tốc độ tăng trưởng của Ninh Lăng chúng ta năm nay không thua bọn họ. Nhưng quan trọng nhất vẫn là GDP. Năm ngoái Vĩnh Lương là 55 tỷ, Hoài Khánh là hơn 43 tỷ, gần gấp đôi chúng ta. Chúng ta phải có tốc độ tăng trưởng gấp đôi bọn họ thì mới đảm bảo chênh lệch GDP không bị kéo dài ra. Nhưng GDP sẽ càng lúc càng lớn, càng về sau nếu muốn đuổi kịp cũng càng khó khăn.
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói:
- Nó giống như leo núi vậy, càng là về sau khi anh hết sức lực sẽ thấy mệt mỏi, khó khăn.

Chung Dược Quân đang suy nghĩ lời nói của Triệu Quốc Đống. Hôm nay trên tỉnh khen không làm cho hắn dao động, còn nhắc mình đừng đắc ý.

- Bí thư Triệu, tôi có một ý chính là Ninh Lăng chúng ta bây giờ chỉ đang nhìn chằm chằm vào ngành năng lượng mới. Nhưng trên thực tế ngoài vài hạng mục ra thì cũng không có gì dính líu tới. Tôi cảm thấy chúng ta có thể mượn cơ hội này mà chủ động thu hút đầu tư ở khu vực duyên hải, cổ vũ các công ty vừa và nhỏ đến Ninh Lăng chúng ta. Mặc dù công ty chất bán dẫn Liên Hoa muốn làm đủ một dây chuyền nhưng do yêu cầu tài chính quá lớn nên bọn họ không thể chịu nổi.

Thấy Triệu Quốc Đống chăm chú lắng nghe ý kiến của mình, Chung Dược Quân càng thêm tự tin.

- Nếu chúng ta có thể phát huy tính năng động, chủ động mời những người hợp tác tới thì tôi nghĩ mấy nhà này nhất định sẽ nhiệt liệt chào mừng.

- Ý kiến này rất hay. Tôi cũng đã thảo luận qua với công ty Liên Hoa, Phong Hoa. Bọn họ có lẽ trong thời gian này chỉ hoàn toàn chuyên tâm sản xuất nguyên liệu đa tinh thể Silicon, nhưng đối với các ngành liên quan thì không có tài chính để tiến vào. Bọn họ cũng hy vọng có các công ty khác đến hoàn thiện một dây chuyền.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Tôi thấy Ủy ban Thị xã có thể chú trọng vào việc này, yêu cầu cục Chiêu thương chủ động ra trận, tiến hành thu hút đầu tư một cách có mục đích.

- Bí thư Triệu, nhưng tôi thấy bây giờ cũng cần tính đến vấn đề thể chế của cục Chiêu thương. Ngài thật sự dự định công khai tuyển chọn chức cục trưởng cục Chiêu thương và cục xúc tiến phát triển công ty vừa và nhỏ?

Hai người đã tiến hành thảo luận nhiều lần về việc này. Chung Dược Quân đồng ý thành lập Cục phát triển công ty vừa và nhỏ, nhưng đối với việc công khai tuyển chọn hai chức cục trưởng trong cả nước thì có nghi ngờ, chủ yếu lo phản ứng của trên tỉnh. Nhưng Triệu Quốc Đống lại hết sức quyết tâm.

- Ừ, tôi đã trao đổi vài lần với Trưởng ban hàn, ý của Trưởng ban là muốn chúng ta đưa ra phương án rồi lên báo cáo. Sau đó báo cáo với Bí thư Miêu, tôi thấy Trưởng ban Hàn khá có hứng thú với việc này.
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút và nói:
- Đương nhiên trong đó cũng có chút khó khăn.

- Ngài sợ không thể thông qua ở chỗ Bí thư Miêu?

- Ừ, đây là một phần. Bí thư Miêu không dễ qua, ngoài ra tôi đang suy nghĩ việc để cục trưởng cục Chiêu thương kiêm chức trợ lý thị trưởng, chỉ sợ sẽ mang tới không ít phê bình.
Triệu Quốc Đống thở dài nói:
- Nhưng tôi đã quyết định thì dù như thế nào cũng phải thử một lần mà. Dù không thể kiêm chức trợ lý thị trưởng cũng phải thử chứ?

Chung Dược Quân biết Triệu Quốc Đống đã quyết định thì tuyệt đối không quay đầu lại. Làm Thị trưởng, y chỉ có thể lựa chọn nhất trí với đối phương. Dù y có chút không đồng ý nhưng chỉ cần không phải khác nhau về nguyên tắc, y cũng sẽ không muốn mâu thuẫn quá nhiều với Triệu Quốc Đống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.