- Anh nói San San và Tiểu Úc đang làm gì? Trong bóng tối Cổ Tiểu Âu ngẩng đầu lên, có chút buồn nói.
Triệu Quốc Đống cảnh giác nhìn Cổ Tiểu Âu: - Làm gì là sao? Ngoài ngủ còn có thể làm gì?
- Hì hì, chưa chắc, có lẽ đang trằn trọc. Cổ Tiểu Âu dán sát người mình vào người Triệu Quốc Đống hơn nữa.
- Tiểu Âu, em nếu thật sự suy nghĩ cho hai cô ấy thì phải khuyên bọn họ không nên để lỡ tuổi trẻ, tìm một bạn trai mới hạnh phúc. Triệu Quốc Đống không tìm ra lời nào thích hợp để khuyên vì hắn đâu có tư cách khuyên người.
- Em đi khuyên kiểu gì chứ? Chẳng lẽ không phải là em làm hai cô ấy xấu đi ư? Cổ Tiểu Âu có chút đắc ý nói: - Đều trưởng thành rồi, ai cũng có nhân sinh quan của mình, em không giống bọn họ. Miệng không thừa nhận nhưng trong lòng lại suy nghĩ, lừa mình dối người, lãng phí tuổi xuân, đến cuối cùng lại hối hận. Em chỉ sống cho mình, thích làm gì thì làm, không thích làm việc mình không thích.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Hắn không muốn tiếp tục nói đề tài này vì như vậy chỉ tự chuốc họa vào người. - Chẳng lẽ em cứ sống vô tri vô giác cả đời sao?
- Anh, lời này em không thích nghe? Có phải người giống anh suốt ngày làm việc vì mục tiêu nào đó mới là có làm việc, còn người tiêu sài là tầm thường không? Cổ Tiểu Âu nghiêng người khiến bộ ngực bật thẳng dậy, Triệu Quốc Đống nhìn thấy không khỏi động tâm.
- Sáng tạo chính là vì tiêu tốn, có người vừa sáng tạo vừa tiêu tốn, có người không sáng tạo mà chỉ tiêu tốn. Nhưng mục đích của sáng tạo là tiêu tốn. Em nghĩ em cũng đang cống hiến cho thế giới này. Cổ Tiểu Âu nói: - Chỉ cần có người cam tâm tình nguyện sáng tạo để em tiêu tốn, em làm được điểm này là thành công rồi.
- Biện bạch. Triệu Quốc Đống hung hăng vỗ mạnh vào mông Cổ Tiểu Âu.
- Anh, anh cũng phải thừa nhận cuộc sống này không phải chỉ có một hình thức sống mà. Giống như Trung Quốc phát triển nhưng Mỹ vẫn không suy thoát, Nhật Bản vẫn giàu, thế giới là phong phú, nhiều màu sắc, cuộc sống chúng ta cũng luôn thay đổi mà. Em dám nói số người theo đuổi chất lượng sống như em không hề ít. Cổ Tiểu Âu càng cố ý ưỡn mông đẻ Triệu Quốc Đống phải nhìn vào.
Triệu Quốc Đống không biết nói gì nữa, nhưng vẫn nói: - Chất lượng sống? Có gồm cả thế này không?
Cổ Tiểu Âu cười hì hì nói: - Anh, em thích anh nói như thế này. Đây cũng là một cách sống mà. Em thích nhất anh không còn vẻ nghiêm túc, ừ, nghĩ đến một người đàn ông luôn nghiêm túc với mọi người vậy mà lại điên cuồng khi bên em, em rất hưng phấn. Đó mới thật sự là anh, em chán ghét những kẻ đội mũ làm người.
- Anh hình như với em chưa bao giờ dùng mũ mà. Triệu Quốc Đống túm vú Cổ Tiểu Âu véo cho một cái.
Cổ Tiểu Âu hưng phấn cưỡi lên người Triệu Quốc Đống: - Anh, biểu hiện bây giờ của anh là lúc em thích nhất đó.
Triệu Quốc Đống cười khổ kéo Cổ Tiểu Âu xuống vỗ mạnh vài cái vào mông cô, làm Cổ Tiểu Âu kêu lên. Mấy ngón tay cấu vào sườn hắn.
,,,,
Một đêm điên cuồng làm Triệu Quốc Đống rất thoải mái. Cổ Tiểu Âu kia lúc quan hệ luôn nói mấy câu điên đảo bên tai hắn. GÌ mà Kiều San có vòng eo thon nhỏ, vành tai gợi cảm. Đồng Úc có đôi chân thon dài, bụng mềm như thế nào. Điều này làm Triệu Quốc Đống đã thấy qua cơ thể hai cô cũng thấy không khống chế được mình, thầm nghĩ muốn ấn hai cô xuống chà đạp một phen.
Khả năng điên cuồng của Cổ Tiểu Âu là điều không ai có thể so sánh, hắn không thể tưởng tượng nổi trong đầu Cổ Tiểu Âu nghĩ gì. Hắn không dám đoán vì nó quá đen tối.
6h30 sáng, Triệu Quốc Đống dậy rất đúng giờ.
Cổ Tiểu Âu vẫn ngủ say, tư thế ngủ luôn không đẹp. Một chân trong chăn, một chân ngoài chăn, hơn phân nửa bộ ngực và khoảng giữa hai chân lộ ra. Triệu Quốc Đống không khỏi thở dài một tiếng.
Ngay cả ngủ mà cũng lộ ra tư thế mê người như vậy, ngay cả Cổ Tiểu Âu cũng nói mình là trời sinh đã thế.
Xuống cầu thang, Triệu Quốc Đống thấy rất thoải mái. An Đô vào tháng sáu chỉ có lúc sáng sớm còn mát mẻ. Đến tầm 8h là mặt trời chói chang.
Phòng khách này đủ lớn, rộng 80 m2, Triệu Quốc Đống đi đến giữa phòng khách đi hai bài quyền rồi mới đi rửa mặt.
Ra khỏi phòng, Triệu Quốc Đống đi bộ một vòng trong vườn hoa. Hắn thấy một người đang đứng đó tưới hoa.
- Tiểu Úc, tưới hoa à? Triệu Quốc Đống đi đến gần nhỏ giọng nói.
- A. Đồng Úc có vẻ không ngờ đột nhiên lại có người xuất hiện bên cạnh mình nên run lên, thiếu chút nữa đánh rơi bình nước.
Căn biệt thự này có khu vườn hoa, cây cối rộng gần 100m vuông, có đủ loại hoa. Đây là nơi mà Đồng Úc thích nhất trong biệt thự.
- Sao thế Tiểu Úc, không phải là giọng của anh dọa người đến vậy chứ? Triệu Quốc Đống không khỏi động tâm. Đồng Úc này có phải học Cổ Tiểu Âu hay không mà mặc chiếc áo ngủ trong suốt hai gây, bộ ngực cứ phập phồng. Thêm chiếc áo ngủ màu trắng nửa trong suốt nên hai điểm đỏ hồng bên trong lộ vào mắt hắn, mà chiếc quần lót nhỏ màu đen bên dưới cũng lộ ra.
Đồng Úc cũng nhạy cảm nhận ra nên vội vàng dùng tay che trước ngực gắt giọng nói: - Ai bảo anh sớm như vậy đã ra đây? Em còn tưởng kẻ xấu chứ.
- Kẻ xấu? Nếu thật sự là kẻ xấu thì em thảm rồi. Em như thế nào thì dù là người quân tử cũng thành kẻ xấu. Ừ, thật sự trưởng thành rồi.
- Anh nói gì? Đồng Úc vừa xấu hổ vừa mừng lại có chút tức giận.
- Ừ, không nói gì mà, em đừng hiểu sai. Anh chỉ nói Tiểu Úc đã trưởng thành, cũng không dùng quần lót hình nhân vật hoạt hình nữa, đổi sang bộ đồ thích hợp với em. Triệu Quốc Đống nháy nháy mắt nhìn xuống dưới.
Đồng Úc cúi đầu rồi mới phát hiện ra tại sao hắn nói thế. Cô gằn giọng nói: - anh sao toàn nhìn mấy chỗ đó vậy?
- Ông trời chứng giám. Tiểu Úc, em nói anh đứng trước mặt em, anh không thể nhìn sang phía khác chứ? Chẳng qua quần lót này nhìn rất được, thật đó, rất phù hợp với em. Triệu Quốc Đống cười cười lắc đầu nói: - Em làm đi, anh tạm thời rời đi.
Nhìn Triệu Quốc Đống vội vàng chạy đi, Đồng Úc tức tối dậm chân. Tối qua cô có ngủ được đâu, chỉ nghe thấy con bé Cổ Tiểu Âu kêu gào đến 4, 5h sáng, có lẽ San San cũng thế. Tưởng rằng tên Triệu Quốc Đống làm cả đêm thì sẽ dậy muộn, ai ngờ sớm thế đã dạy.
Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ đi vào trong, hắn nghĩ đến phòng tập thể hình một chút. Hắn vào trong thì lại thấy cảnh xấu hổ khác. Kiều San mặc bộ đồ cực ngắn đang luyện tập Yoga, hắn có thể nhìn thấy hai hạt đậu lộ rõ ở đằng trước của Kiều San
- Hả? Kiều San kêu lên rồi đột nhiên nhớ ra gì đó nên vội vàng khoanh tay chắn ngang ngực: - Mau ra.
Triệu Quốc Đống chỉ có thể ôm đầu trốn như chuột. Sao sáng sớm đã gặp mấy việc này, không phải hại hắn đó chứ?