Y vẫn suy nghĩ thái độ của Triệu Quốc Đống. Không có gì phải nghi ngờ, Triệu Quốc Đống và Toàn Lực Trí đã có dấu hiệu ác hóa. Nhưng Toàn Lực Trí lại có quan hệ mật thiết với Cao Dương, mà theo y biết ba năm trước Cao Dương và Triệu Quốc Đống có quan hệ tốt. Nhưng bây giờ xem ra mối quan hệ này đã có thay đổi.
Triệu Quốc Đống xem ra không chấp nhận nhường ở điểm này vì thế mới điều Lạc Dục Thành đến làm Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, lại điều Lý Chiêu tới làm Trưởng ban Giám sát Thị ủy.
Trên danh nghĩa là điều ngang nhau nhưng đây là chặt tay phải của Toàn Lực Trí, đưa xuống dưới sự lãnh đạo của Thị ủy. Chẳng những bị Tằng Lệnh Thuần lãnh đạo, còn bị Lục Kiếm Dân ước thúc, hơn nữa ban Giám sát thường khó có tác dụng chủ đạo, chiêu này quá cao.
Lạc Dục Thành là cấp dưới cũ của Triệu Quốc Đống, lại là người có nguyên tắc nhưng không thiếu tính linh hoạt, năng lực không hề kém Lý Chiêu. Nhưng người này vào Ủy ban kỷ luật nhất định sẽ kéo theo lực lượng của mình. Có Triệu Quốc Đống làm chỗ dựa kiên cường đủ để làm Toàn Lực Trí mất quyền lực tuyệt đối ở Ủy ban kỷ luật. Dù Vương Ích vẫn đang đứng về phía Toàn Lực Trí thì nếu Lạc Dục Thành kiêm chức Chánh thanh tra thì không khác gì Toàn Lực Trí bị chặt gãy thêm tay nữa.
Bên Viện kiểm sát cũng là vấn đề, thái độ của Cao Dương bây giờ không rõ. Lam Quang cũng sớm có ý động đến Viện kiểm sát nhưng vẫn không tìm được lý do thích hợp. Bây giờ Lạc Dục Thành đến Ủy ban kỷ luật đó là cơ hội tốt nên y ở lại.
- Bí thư Triệu, đồng chí Lạc Dục Thành đến Ủy ban kỷ luật, như vậy Viện kiểm sát chỉ sợ sẽ mất một phó, bây giờ kinh tế Ninh Lăng chúng ta đang phát triển nhanh nên nhất định có nhiều vấn đề phức tạp. Cho nên tôi đề nghị nên nhanh chóng xác định người vào vị trí đó, đảm bảo bộ máy Ủy ban kỷ luật ổn định, đảm bảo Thị ủy và Đảng ủy chính pháp có khả năng giám sát Viện kiểm sát.
Lam Quang và Triệu Quốc Đống bước chậm trên hành lang và trao đổi với nhau.
- Ừ, tôi cảm thấy Cao Dương có vẻ đang không quá tập trung, có lẽ anh nên dành thời gian nói chuyện với anh ta. Dù bên ngoài truyền tin gì thì ít nhất tôi chưa thấy lãnh đạo nào nói chuyện với mình. Nói cách khác trong thời gian ngắn Cao Dương vẫn chưa thể đi. Lực lượng Đảng ủy Viện kiểm sát tôi thấy cũng cần tăng cường.
Triệu Quốc Đống chắp tay nói.
- Viện kiểm sát ngoài Cao Dương còn có bốn phó, trong đó có hai vị phó tuổi khá cao. Dương Phúc Sinh chỉ tầm một năm nữa là tới tuổi, bây giờ y còn đảm nhiệm chức Phó bí thư Đảng ủy Viện kiểm sát. Tôi đề nghị đồng chí một chút, để Dương Phúc Sinh sang Đảng ủy chính pháp làm Phó bí thư, sau đó thêm dòng máu mới vào Viện kiểm sát. Lam Quang trầm ngâm một chút rồi nói.
- Ồ, anh có lựa chọn thích hợp thay Dương Phúc Sinh không? Triệu Quốc Đống đi chậm lại. Lam Quang vẫn duy trì một chút khoảng cách với hắn, tuy có tâm trạng vi diệu do từ lãnh đạo xuống làm cấp dưới nhưng Triệu Quốc Đống biết nguyên nhân chính là mình chưa chủ động kéo gần đối phương lại.
- Có là thành viên Đảng ủy Tòa án, trưởng phòng thanh tra Tất Đức Phương, đây là đồng chí có sự kiên định chính trị, nghiệp vụ giỏi, làm trưởng phòng thanh tra đã ba năm, hai lần được Đảng ủy chính pháp Tỉnh ủy cấp bằng khen. Lam Quang hít sâu một hơi rồi nói.
- Ừ, còn ai không? Triệu Quốc Đống muốn xem Lam Quang suy nghĩ gì.
- Đồng chí Thôi Tu Toàn – Chánh văn phòng Đảng ủy chính pháp Thị ủy vốn từng làm phó trưởng phòng thẩm tra Cục công an, là phó trưởng phòng – Phòng chống nhũng Viện kiểm sát, đến làm Chánh văn phòng Đảng ủy chính pháp đã được vài năm, kinh nghiệm phong phú. Tôi thấy anh ta có thể làm phó ở Viện kiểm sát. Lam Quang cắn răng nói. Biểu hiện của Triệu Quốc Đống nằm ngoài dự đoán của y. Y không rõ đối phương ném quả cầu tới là có nghĩa gì, là chuẩn bị làm gì? Chẳng lẽ nói chỉ vì thay máu Viện kiểm sát thôi sao? Chuyện này sợ không đơn giản như vậy. Chẳng những cần bên Đại hội đại biểu nhân dân thị xã phối hợp, hơn nữa còn phải trưng cầu ý kiến Vương Kiều Sinh tỉnh mới được.
- Như vậy đi lão Lam. Không chỉ có Viện kiểm sát, tôi cảm thấy được anh có thể tính ở cả trong hệ thống chính pháp, tiến hành điều chỉnh toàn cục. Tôi cảm thấy dù là cục Tư pháp hay Cục công an nếu như bộ máy cố định quá lâu thì dễ xảy ra tha hóa, thích hợp điều chỉnh cũng là đề phòng việc này, cũng phát huy tác dụng của việc xây dựng bộ máy có sức sống.
Triệu Quốc Đống cười nói: - Tôi mặc dù có chút mâu thuẫn cá nhân với Nghiêm Lập Dân nhưng tôi phải thừa nhận anh ta giỏi khi ngồi ở vị trí Bí thư Đảng ủy chính pháp. Anh ta nắm vững quyền ở hệ thống chính pháp, nhất là hệ thống công an. Mâu thuẫn giữa tôi và anh ta là vì việc chọn người làm trưởng phòng công an Hoa Lâm.
- Tôi mặc dù không đồng ý cách làm độc đoán của y nhưng tôi cũng đồng ý Đảng ủy chính pháp Thị ủy phải có sức khống chế nhất định đối với toàn bộ hệ thống chính pháp. Ở điểm này anh có thể cân nhắc một chút làm như thế nào để tăng tác dụng lãnh đạo của Đảng ủy chính pháp Thị ủy với hệ thống chính pháp. Triệu Quốc Đống nói tiếp.
Đề nghị này của Triệu Quốc Đống làm Lam Quang động tâm. Nếu có thể như vậy đương nhiên là rất tốt, nhưng rất nhanh Lam Quang đã tỉnh táo lại. Triệu Quốc Đống chỉ đưa ra đề nghị không có nghĩa là suy nghĩ của mình phù hợp suy nghĩ của hắn, tất cả phải bố trí sao cho hắn hài lòng.
- Bí thư Triệu, tôi sẽ suy nghĩ theo ý của ngài. Hệ thống chính pháp là công cụ chuyên trách của Đảng ủy, chính quyền, đúng là cần phải đảm bảo phương hướng chính trị không nằm ngoài quỹ đạo, đây là yêu cầu tối thiểu. Lam Quang nói.
- Lão Lam, tôi có thể hiểu suy nghĩ của lão Toàn, Ủy ban kỷ luật nóng lòng muốn làm ra chút thành tích chứng minh mình, điều này có thể hiểu. Nhưng Ủy ban kỷ luật là do Đảng ủy lãnh đạo, mà Đảng ủy đối đãi với vấn đề không thể ở từng mặt nhỏ hẹp, nhất là lãnh đạo càng cần có tầm nhìn cao, không thể chỉ phân tích lợi ích ở từng đơn vị cụ thể nào đó. Triệu Quốc Đống thở dài nói: - Nếu anh rơi vào một quần thể lợi ích, thậm chí có thể là vì lấy danh tiếng của mình nên mới làm vậy thì đó là sai lầm từ gốc, kết quả sẽ càng sai, mà sai sẽ cần phải sửa. …. Lưu Như Hoài cảm thấy mình rất đau đầu, mệt mỏi.
Y làm Bí thư Quận ủy chưa đầy tháng mà Chủ tịch quận đã bị bắt. Mặc dù y không có ấn tượng tốt gì với vị Chủ tịch đó nhưng Chủ tịch bị bắt thì sẽ mang tới chấn động không hề nhỏ, nhất là với việc thu hút đầu tư.
Y nhận được tin này mà không thể tin vào tai mình. Ngày hôm qua đối phương còn ngồi trong hội nghị khoe khoang, hôm nay lại vào tù.
Y biết bây giờ không phải là lúc mình than thở, có rất nhiều việc trước mắt mình. Không có Chủ tịch quận thì trái đất vẫn chuyển động, Tây Giang vẫn vận chuyển, thậm chí còn trót lọt hơn. Lưu Như Hoài không khỏi nghĩ như vậy.
Đây có lẽ là cơ hội, nếu có thể chọn một người thích hợp phối hợp với mình, như vậy sẽ thuận lợi cho việc mình khống chế Tây Giang.
Nhưng Tây Giang biết mình tạm thời còn chưa có quyền lên tiếng ai làm Chủ tịch quận. Một là mình làm Bí thư Quận ủy quá ngắn, thậm chí còn chưa rõ tình hình ở quận, làm như thế nào anh có thể chỉ trỏ ở việc ai làm Chủ tịch quận. Từ sau khi Tông Kiến bị bắt đã có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí Chủ tịch. Lưu Như Hoài liền không suy nghĩ nữa, dù sao không phải do mình quyết định.
Chủ tịch quận thì mình không thể ảnh hưởng nhưng việc trong quận y phải phụ trách. Hạ Đồng tạm thời chủ trì công việc hàng ngày của Ủy ban, chẳng qua Lưu Như Hoài mong nhất là nhanh chóng có quyết định về Chủ tịch quận.
Điện thoại di động vang lên, là Tiêu Phượng Minh gọi tới.
- Trưởng ban Tiêu, có gì chỉ thị vậy?
- Ha ha, anh phải mời khách đó. Văn bản đã gửi xuống, có lẽ mai diễn ra hội nghị tuyên bố, lát nữa Trưởng ban thư ký Lệnh Thuần sẽ gọi cho anh tham gia hội nghị. Tiêu Phượng Minh nói với giọng ẩn chứa tâm sự.
Lưu Như Hoài rất nhạy cảm nhận ra nên nói: - Trưởng ban Tiêu, vậy cảm ơn ngài đã quan tâm. Tôi thấy ngài hình như có tâm sự.
- Ừ, sợ là Hội nghị thường ủy ngày mai sẽ có việc khó giải quyết, tôi báo trước cho anh chuẩn bị. Tiêu Phượng Minh có chút do dự.
Lưu Như Hoài ngẩn ra, có thể làm cho Tiêu Phượng Minh không yên tâm đúng là không hiếm thấy. Chuyện gì vậy?
- Có chuyện gì sao Trưởng ban Tiêu?
- Ôi, đợi mai anh tới rồi nói. Ha ha, rất nhanh anh sẽ gặp sự tranh cãi ở Hội nghị thường ủy.