Lộng Triều

Quyển 13 - Chương 9



Triệu Quốc Đống mơ màng cầm máy lên, nhìn thời gian, lại nhìn số điện thoại gọi tới thì có chút khó hiểu. Mới bảy giờ sao Nhâm Vi Phong lại gọi tới? Chẳng lẽ Nhâm Vi Phong cũng ở khách sạn Ninh Thai?

Triệu Quốc Đống có chút giật mình nhưng lập tức lắc đầu. Nhâm Vi Phong sao có thể ở đây. Y mà ở nhất định là ở Ninh Uyển mới đúng. Nghe Trình Nhược Lâm nói thì trong khách hôm qua không có Nhâm Vi Phong, nhất định là về Ninh Lăng cùng Hoàng Lăng.

- Chủ tịch Vi Phong, ngài có phải quá chuyên nghiệp không vậy, sớm như vậy đã dậy rồi? Ngài đang ở đâu thế?
Không còn là cấp trên cấp dưới trực tiếp càng khiến quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Nhâm Vi Phong thêm thân mật. Hai người thường hay trao đổi với nhau.

- Cậu không ở Ninh Uyển mà chạy đi đâu thế?
Nhâm Vi Phong thực ra mới 46 tuổi, là tuổi đang đẹp nhất trong đời làm quan. Y không phải người hay trưởng thành từ An Nguyên, mà từ chức Phó thị trưởng thường trực thành phố Lam Đảo – tỉnh Lỗ điều tới tỉnh An Nguyên làm thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh.

- Ninh Uyển là nơi lãnh đạo ở. Phó bộ trưởng Lưu Nham tối qua chắc ở cùng chỗ của ngài. Bảy giờ Phó bộ trưởng Lưu Nham đến An Đô rồi mới tới Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói:
- Tôi sẽ không đến cho náo nhiệt làm gì.

- Hừ, 10h tôi mới từ An Đô xuất phát, 2h mới tới nơi đó.
Nhâm Vi Phong tức giận nói.

- Hả? Vậy ngài sao không nghỉ một lát. Sớm như vậy đã dậy rồi. Vì hội thảo làm ngài hưng phấn không ngủ được sao?
Triệu Quốc Đống cười nói.

Tối qua trên đường Ứng Đông Lưu đã gọi điện đến cho Nhâm Vi Phong, Ứng Đông Lưu hỏi ý kiến y về mấy ứng viên do Tần Hạo Nghiên, Yến Nhiên Thiên và Qua Tĩnh đề cử. Nhâm Vi Phong rất khách quan đưa ra quan điểm của mình. Về cơ bản ý kiến của Nhâm Vi Phong giống Qua Tĩnh. Chung Dược Quân quá non, thiếu kinh nghiệm. Nghiêm Lập Dân lại thiếu sự quyết đoán trong công việc, không có kinh nghiệm làm công tác kinh tế, nếu để ổn định thì đủ nhưng phát triển kinh tế thì không. Đàm Lập Phong và Triệu Quốc Đống thì khác thích hợp hơn. Nếu so sánh thì Nhâm Vi Phong coi trọng Triệu Quốc Đống hơn.

- Đừng nói linh tinh, cậu mau tới đây, tôi có việc nói chuyện với cậu.

Nhâm Vi Phong biết chuyện bây giờ chưa xác định. Nếu ngay cả Qua Tĩnh cũng không lộ tin thì có lẽ còn phải chờ hôm nay tiếp xúc với Bộ năng lượng mới quyết định. Nhâm Vi Phong cũng không muốn sớm lộ tin. Nhưng y biết chuyện này Qua Tĩnh và Ứng Đông Lưu đều có ý, nếu bên Bộ năng lượng không phản đối thì về cơ bản không có vấn đề gì lớn.

Làm Phó chủ tịch tỉnh phụ trách công nghiệp nhiều năm, Nhâm Vi Phong rất có tình cảm với phát triển sản xuất công nghiệp. Sau khi làm Phó chủ tịch thường trực, áp lực của y càng lớn hơn. Vì thế đối với việc điều Triệu Quốc Đống về Ninh Lăng, Nhâm Vi Phong càng nghĩ sâu hơn. Big Triệu Quốc Đống rất có thể sẽ thành btut Ninh Lăng, có lẽ trong một hai ngày tới Ứng Đông Lưu sẽ nói chuyện với Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu sao sớm như vậy mà Nhâm Vi Phong đã gọi mình tới làm gì. Mình và Nhâm Vi Phong còn có thể có việc gì gấp phải lập tức gặp mặt chứ? Hay là y nghĩ mình chán nên rủ mình ăn sáng?

- Được, vậy tôi tới xin bữa ăn sáng vậy. Đồ ăn sáng ở Ninh Uyển nổi tiếng khắp vùng mà.
Triệu Quốc Đống liền cười nói. Một bên đứng lên thu dọn chút đồ đạc rồi đi ra ngoài.

Xe Desert Prince dừng trước sảnh tiếp khách quý. Nhân viên lễ tân đang định chào, Triệu Quốc Đống đã ném chìa khóa xe cho đối phương ra hiệu đối phương cho người mang xe của mình ra bãi đỗ xe, sau đó hắn đi lên bậc thang.

- Xin lỗi quý khách, hôm nay khu vực vip này không kinh doanh với bên ngoài.
Nhân viên lễ tân vội vàng đi lên nói.

Mới đi vài hôm mà lễ tân cũng đã không nhận ra mình. Chẳng qua hắn nghĩ lại thấy cũng đúng, gần bốn năm rồi còn gì.

- Tôi tới tìm người.
Triệu Quốc Đống dừng lại và cười nói.

Nhân viên lễ tân đang định lên tiếng thì một người phụ nữ đã đi lên nói:
- Bí thư Triệu, là ngài?

Ồ, Hiểu Yến, sao chị ở đây? Ồ, chị phụ trách tiếp đón cuộc hội thảo?
Triệu Quốc Đống liền hiểu ra. Đây là nguyên Phó chánh văn phòng Ủy ban quận Tây Giang – Khúc Hiểu Yến, bây giờ làm Phó chánh văn phòng Ủy ban Thị xã. Việc tiếp đón của Ủy ban Thị xã bình thường đều do Phó trưởng ban thư ký làm, Khúc Hiểu Yến lên Ủy ban Thị xã làm Phó chánh văn phòng coi như lên một bậc.

- Là Trưởng ban Tiêu phụ trách tiếp đón chung, tôi phụ trách tiếp đón khách từ tỉnh tới.
Khúc Hiểu Yến có lẽ vừa rửa mặt chưa lâu, chiếc váy hơi nhăn có lẽ do đêm qua nằm cả váy đi ngủ.

Tiêu Phượng Minh mặc dù làm Trưởng ban tổ chức cán bộ nhưng vẫn kiêm chức Trưởng ban thư ký Thị ủy. Hội thảo lần này là rất quan trọng với Ninh Lăng, vì thế y là người phụ trách chung cuộc tiếp đón.

Các nơi tiếp đón khác nhau, có chỗ do Văn phòng ủy ban tiếp đón, có chỗ do văn phòng Thị ủy đón, có chỗ cả hai đón chung.

- Ha ha, Hiểu Yến lên chức vào thị xã là chuyện tốt.
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Khúc Hiểu Yến từ trên xuống dưới. Người phụ nữ này ba năm vẫn không thay đổi mấy.

- Ôi, Bí thư Triệu, nhìn ngài nói kìa. Chúng tôi đâu gọi là lên chức cơ chứ, đến đâu làm việc cũng là vận mệnh, sao có thể so sánh với ngài. Ngài bây giờ làm việc ở Bắc Kinh, nếu không phải về họp thì sợ khó đặt chân đến Ninh Lăng chúng tôi.
Khúc Hiểu Yến cười cười đầy quyến rũ.

- Ha ha, đây không phải là tôi về sao? Lúc rảnh rỗi chị lên Bắc Kinh thì gọi điện cho tôi.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chủ tịch Vi Phong có phải là dậy rồi không? Chủ tịch Vi Phong bảo tôi tới đây.

- Ồ, Chủ tịch Vi Phong vừa từ cửa sau xuống và đi vào vườn hoa. Hay là tôi cùng ngài đi tìm Chủ tịch Vi Phong?
Khúc Hiểu Yến cười nói.

- Được, vậy làm phiền chị.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

- Bí thư Triệu nói gì vậy, phục vụ ngài là điều tôi nên làm mà.
Khúc Hiểu Yến đi lên nói:
- Bí thư Triệu, mời đi bên này. Đúng, bây giờ phải gọi ngài là Cục trưởng Triệu mới đúng.

- Đây chỉ là một cách gọi mà thôi.
Triệu Quốc Đống đi theo phía sau Khúc Hiểu Yến. Dáng người Khúc Hiểu Yến này rất được, nhất là đôi tay thon dài trắng nõn kia, móng tay cũng được cắt tỉa tỷ mỉ, bên dưới đi đôi giày thủy tinh trong suốt, bảo sao lại làm tướng của bộ phận tiếp đón Ủy ban Thị xã.

Triệu Quốc Đống từ xa đã thấy Nhâm Vi Phong một mình đi trong vườn hoa. Khúc Hiểu Yến thấy Nhâm Vi Phong một mình đi trong vườn hoa thì hình như lãnh đạo đang nghĩ gì đó. Cô nhìn Triệu Quốc Đống ra hiệu có nên làm phiền Nhâm Vi Phong không?

Triệu Quốc Đống xua tay ra hiệu Khúc Hiểu Yến rời đi. Khúc Hiểu Yến cũng biết ý nên gật đầu lặng lẽ rời đi. Trong lòng Khúc Hiểu Yến lại thầm nghĩ sớm như vậy Chủ tịch Vi Phong đã gọi Bí thư Triệu tới thì xem ra quan hệ hai người không bình thường.

- Chủ tịch Vi Phong, vẻ mặt ngài có vẻ rất tốt. Tối qua 2h mới đi ngủ, 6h ngài đã dậy. Ngài có bí quyết dưỡng sinh gì có thể dạy mọi người không?
Triệu Quốc Đống cười cười đi tới nói.

- Tôi đâu có biện pháp dưỡng sinh gì chứ. Tuổi lớn rồi, quá giấc là không ngủ được.
Nhâm Vi Phong lắc đầu nói.

- Ngài nói gì vậy, ngài mới 46 tuổi, đang là tuổi vàng của đời người.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.

- Đừng có nói linh tinh với tôi. Cậu đã làm cán bộ lãnh đạo cấp giám đốc sở, vậy mà sao giống cán bộ cấp dưới vậy chứ?
Nhâm Vi Phong như ám chỉ một chút.

- Ôi, tôi là cán bộ cấp giám đốc sở mà chỉ quản có hơn 20 người, bình thường đều là ngồi một chỗ mà thôi, khó khăn lắm mới có thể ra ngoài một chuyến.

Nhâm Vi Phong dở khóc dở cười, tên này bây giờ trông càng tiêu sái hơn, nói chuyện cũng không kiêng kỵ như trước nữa.

- Đúng rồi Chủ tịch Vi Phong, sớm như vậy gọi tôi tới không phải vì muốn dạy bảo tôi gì đó chứ?
Triệu Quốc Đống cảm thấy đối phương không đơn giản chỉ gọi mình tới không như vậy.

- Sao, tôi không thể gọi cậu tới tâm sự sao?
Nhâm Vi Phong trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống nói.
- Lên bộ rồi chẳng lẽ tôi không gọi được cậu sao?

- Đâu có, tôi chỉ là thấy có phải quá sớm không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.