Lộng Triều

Quyển 13 - Chương 90



Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân về tới Ninh Lăng đã là 1h đêm, sau đó bọn họ bàn sang hôm sau tiến hành khởi động cơ chế tình trạng khẩn cấp rồi đi nghỉ.

Trên đường về Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân đã phân công. Việc xử lý bệnh dịch do Triệu Quốc Đống phụ trách, Chung Dược Quân tập trung vào việc thu hút đầu tư Khu khai phát, xây dựng khu Giang Đông.

Do công tác chuẩn bị trước khi xây cầu làm khá đầy đủ, do tập đoàn xây dựng Trung Quốc làm nên tiến độ khá nhanh, đây là tin tức tốt cho Ninh Lăng. Triệu Quốc Đống cũng hiểu không thể vì bệnh dịch mà ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của Ninh Lăng.

Chung Dược Quân cũng rất hài lòng. Theo y thấy Triệu Quốc Đống chủ động gánh vác việc xử lý bệnh dịch là việc không phải vì mục đích chính trị. Vì thế trên đường về y nói rõ sẽ toàn lực ủng hộ đối phương, qua đó cũng làm cho y yên tâm phụ trách hai công việc kia.

Do Triệu Quốc Đống phụ trách chính việc chống dịch bệnh cũng thể hiện Thị ủy Ninh Lăng rất coi trọng với việc này, đồng thời có thể giảm áp lực công việc của các lãnh đạo thị xã khác. Nếu như do lãnh đạo thị xã nào khác phụ trách thì tỉnh chưa chắc đã hài lòng, nếu ra vấn đề mà phải truy cứu trách nhiệm thì sẽ do ai?

Bệnh viện truyền nhiễm Ninh Lăng được chỉ định là bệnh viện chữa dịch bệnh trong toàn thị xã, một khi xác định ai bị nghi nhiễm liền chuyển tới đây và cách ly.

Do Bí thư thị ủy Triệu Quốc Đống chú trọng đến công việc của cục Y tế nên khoản kinh phí đã được đưa tới, Bệnh viện truyền nhiễm cũng được thêm mới trang thiết bị.

Chẳng những khu chữa bệnh của bệnh viện được chỉnh trang lại, hơn nữa càng quan trọng hơn là thiết bị như máy thở, quần áo bảo hộ đều là loại tốt nhất.

Hơn nữa nhân viên y tế của bệnh viện truyền nhiễm Ninh Lăng cũng được Triệu Quốc Đống yêu cầu tổ chức hai lần tập huấn phòng dịch bệnh, chẳng những toàn bộ nhân viên Bệnh viện truyền nhiễm phải tham gia, hơn nữa cục Y tế còn bố trí một số nhân viên của toàn bộ bệnh viện trong thị xã tham gia.

Phù Quyên và Mâu Kim Á vẫn cho rằng Triệu Quốc Đống quá mẫn cảm, nhưng khi dịch bệnh lan từ Nam Việt tới tỉnh An Nguyên, bọn họ mới thật sự sợ hãi vì năng lực phán đoán của Triệu Quốc Đống.

Phù Quyên cũng hỏi qua Triệu Quốc Đống là sao sớm biết việc này, Triệu Quốc Đống nói em mình làm ở trang web lớn bên Nam Việt, tháng 11, 12 đã phát hiện loại dịch bệnh này, thêm nữa hắn ở Bắc Kinh cũng thấy bệnh cảm đang là dịch nên khá mẫn cảm.

Sau khi được đầu tư thêm mới thiết bị, Bệnh viện truyền nhiễm đã thể hiện được hết năng lực của nó. Hai người nghi nhiễm được đưa vào bệnh viện, cả đợt chữa trị luôn theo yêu cầu nghiêm khắc của Thị ủy, Ủy ban.

Nhân viên bệnh viện Thổ Thành tiếp xúc với bệnh nhân và người thân của bọn họ đều được cách ly quan sát.

Sau khi khởi động cơ chế khẩn cấp, Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng liền chuẩn bị khu cách ly trong Bệnh viện nhân dân số 3 cách nội thành 5km, một khi Bệnh viện truyền nhiễm không đủ giường bệnh liền đưa tới nơi dự bị kia.

Tất cả đều diễn ra theo chuẩn bị từ trước khiến cho công việc bình thường của Ninh Lăng không bị ảnh hưởng nhiều. Đương nhiên các quận, huyện đều tiến hành theo yêu cầu của Thị ủy, Ủy ban mà tăng cường tuyên truyền.



Triệu Quốc Đống cảm thấy thần kinh mấy ngày nay của mình quá căng thẳng, thậm chí còn quá cơn bão năm 1998. Khi ấy hắn chỉ thấy mệt về người chứ không như bây giờ.

Cả ngày hắn chạy quanh thị sát. Tuy là trên xe cũng không mệt mấy nhưng thần kinh hắn rất căng thẳng, có một cuộc điện là làm hắn khẩn trương.

Trong ba ngày điều tra, trên xe bus từ Ninh Lăng đến Thổ Thành có hai người chưa tìm được, các hành khách khác cũng đã đến bệnh viện quận, huyện của mình tiến hành quan sát, nhưng chưa phát hiện ai bị cảm, sốt. Điều này làm Triệu Quốc Đống có thể thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng qua tình hình ở Ninh Lăng thì tốt nhưng các nơi khác thì không được như vậy. Trong ba ngày, Vĩnh Lương phát hiện hai người bị sốt, cảm, bị nghi ngờ giống dịch bệnh. Mà ở An Đô số người ghi nhiễm lên đến 11. Đồng thời bên Nam Hoa cũng tăng lên hai người. Thiên Châu, Hoài Khánh, Vinh Sơn cũng phân biệt phát hiện một người ghi nhiễm, cả tỉnh An Nguyên có gần 20 ca. Tốc độ tăng nhanh như vậy làm không khí của tỉnh An Nguyên trở nên khẩn trương.

Phù Quyên vội vàng vào văn phòng Triệu Quốc Đống mà tâm trạng rất nặng nề.

Hai bệnh nhân đưa vào Bệnh viện truyền nhiễm đã được tổ chuyên gia của tỉnh xác định bị dịch bệnh. Ở An Đô cũng có bốn người xác định bị dịch bệnh, các thành phố, thị xã khác cũng có trường hợp đầu tiên bị xác định. Làm Phù Quyên càng lo lắng chính là việc y mới nhận được báo cáo từ Thổ Thành, nói rằng Bệnh viện ở huyện sau khi cách ly quan sát thấy ba người nhà của hai bệnh nhân kia xuất hiện dấu hiệu sốt, bây giờ đang trên đường chuyển tới Bệnh viện truyền nhiễm thị xã.

Nghe xong Phù Quyên báo cáo, Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi, điều hắn lo nhất đã xuất hiện.

Hai bệnh nhân của Ninh Lăng một khi bị xác nhận thì ba người mà Phù Quyên vừa nói về cơ bản cũng bị. Như vậy tức là Ninh Lăng có năm bệnh nhân, mà số người đang cách ly quan sát cũng trên 10 người, khó có thể nói hơn 10 người này có ai bị bệnh không?

Nhất là còn hai hành khách trên chuyến xe bus đó vẫn chưa tìm được. Nếu hai người này bị bệnh và đi khắp nơi thì sẽ như thế nào?

Cũng may trước đó Ninh Lăng chuẩn bị khá tốt, nhân viên y tế tiến hành theo quy định chung.

Triệu Quốc Đống sợ nhất chính là chuyện đội ngũ y tế sợ hãi, điều này sẽ khiến cho công tác chống dịch bệnh có sơ sót.

- Tình hình các nơi khác thế nào rồi?
Triệu Quốc Đống cố làm cho mình tỉnh táo.

- Rất không tốt. Vĩnh Lương đã tăng số bệnh nhân nghi nhiễm. An Đô hôm qua trong 24 tiếng đã có thêm 5 bệnh nhân, số người cách ly trên 100. Hoài Khánh có thêm 3 bệnh nhân, Tân CHâu xuất hiện một bệnh nhân, Thông Thành 1 bệnh nhân….
Phù Quyên có chút mệt mỏi. Mấy ngày khẩn trương cao độ làm cho cô thấy rất mệt.

- Hừ, xem ra chúng ta bị bao vây rồi. Thông Thành, Tân Châu, Vĩnh Lương cũng xuất hiện bệnh nhân nghi nhiễm. Mà tỉnh Tương ở phía đông hình như cũng không ngừng xuất hiện bệnh nhân.
Triệu Quốc Đống thở dài nói.

- Bí thư Triệu, ngài cũng không nên quá bi quan. Công tác phòng chống dịch bệnh của Ninh Lăng chúng ta có thể nói là tốt nhất cả tỉnh, ít nhất mỗi hạng mục công việc chúng ta đều đi trước, hơn nữa cũng kịp thời bổ sung những thứ thiếu sót. Tôi cảm thấy đây là thành tích quá tốt khi không có nhân viên y tế nào bị lây bệnh khi chữa trị. Theo tôi biết An Đô đã có ba nhân viên y tế bị sốt.

Phù Quyên có chút đắc ý vì công việc chuẩn bị trước đó. Bây giờ bệnh nhân mới là người tiếp xúc với bệnh nhân cũ, điều này không quan hệ đến công việc trước đó. Công tác của Đảng ủy, chính quyền là có tác dụng.

Triệu Quốc Đống đứng lên đi lại và nói:
- Phù Quyên, chị nói đúng, sau khi cuộc chiến này kết thúc, chúng ta phải xin Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh khen thưởng ngành y tế. Đi, chị gọi lão Mâu, đài truyền hình tới, chúng ta đến bệnh viện truyền nhiễm xem một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.