Miêu Chấn Trung từ Vĩnh Lương rồi sang đây, điều này làm Triệu Quốc Đống có chút yên tâm.
So sánh với Vĩnh Lương không hề có chuẩn bị, Triệu Quốc Đống không hề e ngại.
- Ha ha, Bí thư Miêu, có tốt hay không thì chỉ dựa vào lời nói của giám đốc Vương, tôi hay Thị trưởng Chung thì ngài nhất định không tin. Không bằng ngài vào trong xem một chút. Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ừ, xem ra cậu rất tự tin. Miêu Chấn Trung nhìn Triệu Quốc Đống rồi hừ lạnh một tiếng: - Ánh mắt của tôi rất sắc đó, nếu không hài lòng thì đừng trách tôi không cho cậu mặt mũi.
- Ha ha, sao có thể chứ. Bí thư Miêu, ngài phê bình cũng chính là một loại xúc tiến công việc. Giám đốc Vương, Dược Quân, Kiếm Dân, mấy anh nói có đúng không? Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói: - Vậy Bí thư Miêu, tôi đi trước dẫn đường?
- Được. Miêu Chấn Trung gật đầu.
Từ ngoài cửa tiến vào, Miêu Chấn Trung đã thấy khác. Cảnh vệ mặc đồ bảo hộ đứng gác ở cổng, người vào lập tức được tẩy trùng, sau đó đến khu phòng bệnh. Đương nhiên mọi người không thể vào khu cách ly mà phải đứng ở ngoài nhìn qua tấm kính.
Thiết bị mới và hoàn cảnh ở bệnh viện truyền nhiễm làm Miêu Chấn Trung thấy sự khác lạ, bảo sao Vương Chí Hòa trên đường lại vỗ ngực nói công tác chuẩn bị của Ninh Lăng rất tốt. Chỉ bằng điều kiện này có thể xuất hiện ở Ninh Lăng có kinh tế không tốt thì đó chính là kỳ tích.
Miêu Chấn Trung cũng cảm thấy Vĩnh Lương không thể so sánh với Ninh Lăng. Ninh Lăng có đủ thiết bị, vật tư chứng tỏ bệnh viện truyền nhiễm này đã sớm được chuẩn bị chu đáo.
Mà càng làm cho Miêu Chấn Trung hài lòng chính là tố chất tốt đẹp của nhân viên y tế bệnh viện truyền nhiễm. Khi nói chuyện cùng bọn họ, Miêu Chấn Trung có thể cảm thấy bọn họ biết mình đang đối mặt thứ gì, hơn nữa các tổ trưởng đều là Đảng viên dẫn đầu.
Ra khỏi khu phòng bệnh, vẻ mặt Miêu Chấn Trung tốt hơn một chút. Ngay cả những người trên tỉnh đi cùng đều có thể nhìn ra được. Nhất là Vương Chí Hòa lúc này mới yên tâm hơn một chút. Y rất sợ Miêu Chấn Trung vạch lá tìm sâu, như vậy đó chính là nhằm vào mình.
Ai cũng nói vị Bí thư Miêu này còn khó quan hệ hơn Bí thư Yến. Bí thư Yến chỉ khiến người ta thấy nghiêm túc, mà Miêu Chấn Trung lại làm người ta thấy áp lực. Làm việc với lãnh đạo đó thậm chí lúc nào cũng phải đề phòng. Lúc Miêu Chấn Trung làm Bí thư thị ủy An Đô đã có không ít cán bộ phải rút lui vì làm Miêu Chấn Trung không hài lòng.
Bây giờ xem ra vị Bí thư Miêu này khá cầu thị. Từ vẻ mặt của y có thể nhìn ra được y hài lòng với công việc của Ninh Lăng. Đương nhiên anh muốn nói Ninh Lăng không có tỳ vết gì là không thể. Nhưng một thị xã có thể làm được như vậy, theo Vương Chí Hòa thấy là rất đáng khen.
Ra khỏi bệnh viện mọi người lại được tẩy độc một lần nữa. Sau đó đoàn người đứng ở cửa đợi Miêu Chấn Trung nói chuyện.
- Quốc Đống, Dược Quân, xem ra Ninh Lăng đã rất chú tâm trong công việc này. Điều kiện ở đây theo tôi thấy không kém gì so với bệnh viện tỉnh, tôi không nói về trang thiết bị mà là ý thức, quan niệm và tác dụng của thiết bị. Tôi rất hài lòng.
Miêu Chấn Trung cũng không tiếc tiếc lời khen. Theo y thấy tốt là tốt, được là được. Mặc dù trước đó y có ấn tượng không tốt với Triệu Quốc Đống, cảm thấy hắn còn trẻ như vậy mà làm btut là quá bốc đồng.
Lần này Miêu Chấn Trung cảm thấy mình đột nhiên tập kích thì nhất định sẽ thấy được bộ mặt thật trong công việc của đối phương. Nhưng điều thấy làm y rất sợ hãi. Ninh Lăng chuẩn bị rất đầy đủ để chống bệnh dịch, làm cho y cảm thấy trước đây mình đánh giá Triệu Quốc Đống không công bằng.
Khi thị sát bệnh viện, y chú ý thấy trong bệnh viện có không ít người khá quen với Triệu Quốc Đống. Nhất là Viện trưởng, phó Viện trưởng đều có thể nói chuyện khá tùy ý với Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống cũng có thể thuận miệng nói ra vài thuật ngữ y tế, qua đó có thể thấy hắn thường xuyên tới bệnh viện.
Điều này nói rõ hắn coi trọng việc này. Ngược lại Chung Dược Quân đi cùng mình lại không hiểu rõ việc này. Đương nhiên đây có lẽ có liên quan đến việc phân công công việc của Ninh Lăng, Miêu Chấn Trung không quá để ý.
Có thể phân biệt rõ sự nặng nhẹ, đầu óc tỉnh táo mới là người có thể đảm đương việc lớn. Mà có một số người lại không được như vậy, Triệu Quốc Đống tất nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của bệnh dịch.
- Cảm ơn Bí thư Miêu đã khen. Công việc chúng tôi vẫn có sơ sót, có thể là do chúng tôi trước đó có chuẩn bị nên đầy đủ hơn một chút mà thôi. Triệu Quốc Đống cũng không khiêm tốn, cũng không quá kiêu căng.
- Ừ, cậu biết tôi đánh giá đâu là công việc tốt nhất của Ninh Lăng không? Miêu Chấn Trung gật đầu rồi nói tiếp: - Không phải hoàn cảnh của bệnh viện, không phải trang thiết bị mà là sự chú trọng của lãnh đạo, là tốt chất của nhân viên y tế. Tố chất chuyên nghiệp và tác phong của nhân viên y tế là rất đáng khen. Tôi thấy dù là bệnh viện cấp tỉnh cũng không chắc đã có nhân viên y tế tốt hơn Ninh Lăng.
Câu này làm mặt Triệu Quốc Đống và Phù Quyên nóng lên, mà cục trưởng cục Y tế Mâu Kim Á lại nói nguy hiểm thật.
Trên thực tế ba tháng trước tình hình bệnh viện không quá tốt, ba tháng tốt lên như vậy đương nhiên là do lãnh đạo thị xã chú trọng.
Đúng là do Triệu Quốc Đống đích thân phê duyệt mới khiến cục Y tế không ngừng bổ sung nhân viên nòng cốt từ các bệnh viện khác đến Bệnh viện truyền nhiễm, sau đó còn liên tục tiến hành hai đợt tập huấn chuyên môn. Nếu như ở tình huống như vậy mà còn không làm người ta hài lòng thì chỉ sợ Mâu Kim Á cũng nên từ chức cho xong.
Bây giờ có thể được Miêu Chấn Trung khen thì đó là thành tích rõ ràng.
- Vương Chí Hòa, tôi thấy Bệnh viện truyền nhiễm các nơi trong tỉnh phải xây dựng theo tiêu chuẩn này. Tôi thấy cuộc chiến chống bệnh dịch này không phải hai ba tuần là kết thúc, chúng ta phải chuẩn bị chiến tranh lâu dài. Miêu Chấn Trung trầm ngâm một chút rồi nói: - Ninh Lăng có điều kiện kinh tế không phải là quá tốt có thể làm được như vậy, các thành phố, thị xã khác có lý do gì không làm được? Tôi thấy chủ yếu là quan niệm của lãnh đạo.
- Chí Kiên, sau khi về anh bố trí yêu cầu Ban giám sát Tỉnh ủy xuống giám sát việc triển khai công việc ở các nơi, toàn tỉnh đã khởi động cơ chế khẩn cấp nhưng có những nơi không quá chú trọng. Đây là không có trách nhiệm với an toàn tính mạng của dân chúng. Nếu có hậu quả thì Tỉnh ủy sẽ kiên quyết truy cứu trách nhiệm lãnh đạo chủ yếu của nơi đó. Đây là ý kiến của tôi, anh có thể gọi điện thông báo tới lãnh đạo các thành phố, thị xã.
Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy – Chánh văn phòng Tỉnh ủy - Viên Chí Kiên vội vàng gật đầu vâng dạ. Ai cũng nói tác phong làm việc của Bí thư Miêu rất cứng rắn, quyết đoán, yêu cầu công việc một cách nghiêm khắc.
- Quốc Đống, Dược Quân, hôm nay tôi tới đây kiểm tra công tác chống bệnh dịch ở Ninh Lăng. Bên Ninh Lăng làm tôi khá yên tâm, bảo sao Phó chủ tịch Cam Bình nói với tôi Ninh Lăng có thể không cần tới. Tôi mới đầu nghĩ chị ta có chút xem nhẹ, không ngờ chị ta đã tính trước. Miêu Chấn Trung hiếm khi nở nụ cười: - Ngoài ra cũng chính là có một việc muốn bàn với Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân nhìn nhau? Miêu Chấn Trung sao lại nói chuyện bằng giọng như vậy? Y là Phó bí thư Tỉnh ủy, chỉ nói một câu là Ninh Lăng phải nghe mà.
- Bí thư Miêu, ngài quá khách khí rồi. Ngài có việc gì xin cứ phân phó. Tôi và Thị trưởng Chung đâu dám để ngài nói như vậy? Triệu Quốc Đống vội vàng nói.
- Đúng thế, Bí thư Miêu ngài nói như vậy không phải muốn hại chúng tôi sao? Chung Dược Quân cũng vội vàng nói.
- Ha ha, là có chuyện như thế này, bây giờ Vĩnh Lương liên tục phát hiện vài người nghi nhiễm, nhưng tôi vừa từ Vĩnh Lương tới đây nên rất không hài lòng với công việc bên đó, cũng đã yêu cầu Long Ứng Hoa và Thôi Hồng An phải lập tức cải thiện. Nhưng nước xa không cứu được lửa gần, mà tình hình bên An Đô cũng rất nghiêm trọng. Tôi thấy điều kiện của Bệnh viện truyền nhiễm Ninh Lăng rất tốt, sức chiến đấu mạnh. Cho nên tôi muốn tạm thời yêu cầu bên Vĩnh Lương chuyển một số bệnh nhân sang đây. Cho nên tôi muốn hỏi ý hai người.