Lộng Triều

Quyển 14 - Chương 115



Triệu Quốc Đống không biết sau khi mình đi ở khách sạn lại xảy ra chuyện dở khóc dở cười như vậy. Lúc này hắn đang rất thoải mái ngồi ăn thịt vịt với Thái Chánh Dương.

- Năm trước lúc anh cùng Bí thư Ninh ăn ở Bắc Kinh, y đã nói tới chú.

Vết nhăn trên khóe mắt Thái Chánh Dương bây giờ đã rõ hơn trước. Mặc dù y 53 tuổi thành Bí thư tỉnh ủy một nơi, hơn nữa Điền Nam lại là tỉnh biên giới rất quan trọng của Trung Quốc, là đầu cầu giao lưu kinh tế với các nước Đông Nam Á, vị trí quan trọng như vậy để Thái Chánh Dương phụ trách chính là cơ hội và mang tính khiêu chiến không hề nhỏ.

Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên, Ninh Pháp nhắc đến mình? Đúng là lạ.

- Diêu Văn Trí điều tới Nam Việt, Bí thư Ninh hỏi y ai thích hợp nhất thay y, chú đoán xem Diêu Văn Trí nói như thế nào?
Thái Chánh Dương cười hì hì nhìn mặt hồ phía xa xa.

- Không phải là em đó chứ?
Triệu Quốc Đống đoán.

- Ừ, Diêu Văn Trí đúng là nói chú thích hợp nhất với tình hình khó khăn hiện nay của An Đô. Chỉ người quyết đoán, ghé con không sợ hổ như chú mới có thể phá vỡ cục diện trầm muộn ở An Đô, mới mang đến biến hoá mới cho An Đô.

Thái Chánh Dương và Ninh Pháp cũng đã thảo luận về vấn đề này. Dù là Ninh Pháp hay Thái Chánh Dương bây giờ đều đã rời xa An Đô, không còn ảnh hưởng nhiều đến chức Thị trưởng An Đô nhưng hai người đã từng công tác ở An Đô, có tình cảm nhất định với An Đô. Thấy An Đô cứ mãi chậm phát triển như vậy thì bọn họ cũng không vui mấy.

- Em là ghé con không sợ hổ?
Triệu Quốc Đống dở khóc dở cười. Làm tới Bí thư thị ủy, tuổi trên 30 mà còn bị so sánh là như vậy.

- Sao, đánh giá thấp chú ư?
Thái Chánh Dương cười cười nhìn Triệu Quốc Đống đang có chút buồn bực.

- Không, chỉ là nghe có chút không được tự nhiên mà thôi. Từ này đã nhiều năm không ai nói về em như vậy. Theo em nhớ hình như do Bí thư Uẩn Hoa đánh giá em lúc em còn làm chủ tịch Hoa Lâm thì phải.

- Ồ, còn dám ra vẻ nhớ về quá khứ trước mặt anh sao? Chú thấy lý lịch mình đủ dầy sao?
Thái Chánh Dương có chút tức giận trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống:
- Hừ, phải biết khi làm người cần khiêm tốn, làm việc phải quả quyết, lời đó thích hợp với chú đấy.

- Thái ca, làm người khiêm tốn, nhã nhặn theo em thấy không có gì sai. Làm việc quyết đoán, tạo tiếng tăm thì hình như không quá lưu hành, nhiều lãnh đạo không thích cấp dưới như vậy, mà thích cấp dưới làm xong rồi hãy tuyên truyền.
Triệu Quốc Đống cầm một miếng đất sét vân vê trong tay rồi cho nó rơi xuống tạo thành hình một cây chùy.

Trà Phổ nhị là đặc sản của Điền Nam nhưng Triệu Quốc Đống không thích mùi loại trà này. Nhưng Thái Chánh Dương uống trà này, hắn có thể thay đổi sao?

- Vậy phải xem là chuyện gì mới được. Liên quan đến hạng mục công nghiệp không cần khua chiêng gióng trống, dù là bản thân công ty cũng không hy vọng như vậy. Nhưng ví dụ đầu tư xây dựng cơ sở vật chất, các công trình dân sinh thì anh cảm thấy không ngại tuyên truyền một chút. Thứ nhất có thể khiến dân chúng chú ý, thứ hai cũng có thể kiến quần chúng thấy được Đảng ủy, chính quyền chú trọng đến bọn họ. Quốc Đống, chú có để ý là Trung ương bây giờ càng lúc càng chú ý các hạng mục dân sinh, đây là biến hoá mang tính tích cực.
Thái Chánh Dương hơi nghiêng người lên trước, hai tay chống đầu gối nhìn ra mặt hồ xa xa.

- Thái ca, hơn năm qua anh có thuận lợi không?

- Đâu cũng như vậy mà. Điền Nam là một tỉnh có nhiều thành phần dân tộc, nhất là khu vực biên giới có kinh tế khá lạc hậu nhưng ở đây có tài nguyên phong phú nhất là sinh vật. Phát triển kinh tế và bảo vệ hoàn cảnh tự nhiên có mâu thuẫn khá lớn. Trong và ngoài nước đều chú ý đến biến hoá của Điền Nam. Mỗi cử động của Điền Nam đều khiến cho truyền thông nước ngoài nhất là khu vực Đông Nam Á phóng đại.
Thái Chánh Dương cười khổ một tiếng nói:
- Làm quan đúng là khó khăn, không chỉ là việc triển khai công việc khó khăn, hơn nữa chính là muốn làm cho công việc của mình được quần chúng ủng hộ, cấp trên tán thành. Ở Điền Nam, anh còn phải chú ý tin tức truyền thông.

Triệu Quốc Đống cảm thấy tâm trạng Thái Chánh Dương có vẻ không quá tốt, có lẽ là do áp lực lớn làm y mệt mỏi. Nhưng hắn cũng biết năm qua Điền Nam phát triển không chậm. Nhưng đúng như Thái Chánh Dương nói bảo vệ hoàn cảnh tự nhiên và phát triển kinh tế có mâu thuẫn lớn. Cơ sở kinh tế của Điền Nam khá lạc hậu, nếu muốn phát triển vượt bậc, nâng cao cuộc sống dân chúng thì nhất định phải phát triển với tốc độ nhanh. Mà làm vậy đúng là không thể làm tốt được ở mảng bảo vệ môi trường.

Bây giờ Trung ương cũng đã dần chú ý việc bảo vệ môi trường, nhưng áp lực phát triển khiến cho Đảng ủy, chính quyền địa phương không thể không đánh giá cẩn thận tầm quan trọng giữa phát triển và môi trường. Làm như thế nào hài hòa được điểm này chính là thể hiện thành tích của lãnh đạo chủ yếu.

Mặc dù Triệu Quốc Đống làm tốt ở Ninh Lăng nhưng đối với một tỉnh mà nói thì hắn biết đề tài này mình tạm thời chưa thể nói được gì nhiều. Nhưng khi Thái Chánh Dương đã nhắc đến, hắn cũng không thể không nói ra quan điểm của mình.

- Thái ca, chiến lược phát triển của Điền Nam em không có quyền lên tiếng, nhưng em cảm thấy có một điều đó là anh nên lợi dụng tốt tác dụng đầu mối giao thương giữa Điền Nam với khu vực Đông Nam Á, lợi dụng cơ hội Trung Quốc càng lúc càng coi trọng quan hệ chiến lược với Đông Nam Á mà dùng cách của quốc gia đã đầu tư xây dựng cơ sở vật chất cho Vân Nam áp dụng vào Điền Nam, đồng thời thúc đẩy mấy nước Đông Nam Á có đường biên giới chung với Điền Nam tạo hành lang kinh tế chung.
Triệu Quốc Đống không dám nói qua loa, trước mặt Thái Chánh Dương, hắn phải nói hết những gì mình có thể nói.

- Hành lang kinh tế?
Thái Chánh Dương nhíu mầy, đây hình như chưa có thực tế thì phải, đây là chuyện giữa các quốc gia chưa đến lượt tỉnh lên tiếng.

- Theo lời em nói chính là cổ vũ các công ty của Điền Nam tiến vào mấy nước Đông Nam Á xung quanh, cũng có thể từ tầm tỉnh củng cố quan hệ thương mại với các quốc gia, lợi dụng điểm này thúc đẩy Trung ương có động tác.
Triệu Quốc Đống có chút tự hào nói.

- Lợi dụng điểm này để thúc đẩy Trung ương có động tác?
Thái Chánh Dương nhận ra Triệu Quốc Đống có vài ý tưởng.

- Ví dụ như ba nước ở Đông Nam Á là Myanmar, Cam-pu-chia, Lào thì bọn họ có biên giới chung với Điền Nam. Bọn họ có tài nguyên thiên nhiên phong phú sẽ tạo ra cơ chế hỗ trợ cho kinh tế Điền Nam. Bây giờ ngăn cản quan hệ giữa đôi bên là cơ sở vật chất, nhất là đường xá. Nếu có thể thì em cảm thấy Thái ca nên liên lạc với Bộ Ngoại giao, yêu cầu các nước kia cử đoàn đại biểu đến Điền Nam khảo sát, đồng thời cũng thúc đẩy các công ty Điền Nam tiến vào ba nước trên. Nó không chỉ quan hệ đến quan hệ chiến lược giữa Trung Quốc với các nước Đông Nam Á, còn tăng cường quan hệ hợp tác chính trị.

Nếu tăng lên tầm chính trị thì rất nhiều nhân tố ngăn cản sự phát triển của Điền Nam sẽ được giải tỏa, rất nhiều vấn đề có thể thông qua tầm Trung ương mà giải quyết.

Ví dụ như hạng mục, tài chính, chính sách, tài nguyên đều được quốc gia ủng hộ. Ở một tỉnh không quá phát triển ở khu vực trung tây như Điền Nam, nếu muốn dựa vào chính mình mà phát triển vượt bậc là không dễ. Vì thế cần phải tính tới nhiều cách.

Triệu Quốc Đống lơ đãng chỉ điểm làm Thái Chánh Dương hiểu ngay. Y không khỏi vui mừng vì điều này. Bảo sao tên Triệu Quốc Đống này có thể khiến cho Diêu Văn Trí khen mình, bảo sao Ninh Pháp vẫn đánh giá cao hắn như vậy. Thành công cũng không phải hoàn toàn do may mắn là rất thích hợp với Triệu Quốc Đống.

Có vài điểm chỉ nói qua là đủ, người ở tầm như Thái Chánh Dương cũng không đến phiên Triệu Quốc Đống nói nhiều. Dù là Triệu Quốc Đống do có trí nhớ về sau nên hiểu được Trung Quốc sẽ có quan hệ thương mại mật thiết với các quốc gia Đông Nam Á cũng chỉ nên nói vài câu mà thôi.

Chính trị phục vụ kinh tế, đồng thời kinh tế cũng phải phục tùng chính trị, lợi ích chiến lược có đôi khi không thể hoàn toàn dùng giá trị kinh tế mà tính toán. Khi liên quan đến chiến lược an toàn quốc gia thì lợi ích kinh tế nhiều lúc phải nhường cho lợi ích chính trị.

Dù là người Mỹ, Nhật Bản, Ấn Độ đều xuất phát từ lợi ích của bọn họ khiến cho khu vực Ấn Độ Dương, Thái Bình Dương có căng thẳng, đều muốn chiếm lợi ích của nước khác, tìm cách gây sức ép, phân hóa quan hệ giữa Trung Quốc với các nước Đông Nam Á, cổ động bọn họ đối đầu với Trung Quốc, qua đó ngăn cản sự phát triển lên nữa của Trung Quốc. Đó là việc không thể tránh khỏi, mặc dù các nước Đông Nam Á không phải nước nào cũng làm theo nhưng cũng khó tránh khỏi có chính khách ở các nước này gây sóng gió nào đó.

Nếu có thể dự định trước, tăng cường quan hệ giữa Trung Quốc và các nước Đông Nam Á một cách thân thiện, tích cực phát triển để Trung Quốc không gây xung đột đến lợi ích các quốc gia Đông Nam Á, tăng sự tin cậy lẫn nhau thì sẽ rất tốt. Mà đây chính là cơ hội cho Điền Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.