Nếu muốn hóa giải tin tức bất lợi này, Triệu Quốc Đống biết mình cần thay đổi vài suy nghĩ.
Tỉnh nếu thực hiện chỉ thị tinh thần của Trung ương thì sẽ phải chọn vài nơi áp dụng. Rất khó nói Ninh Lăng có bị lãnh đạo chủ yếu Tỉnh ủy nhìn vào hay không? Hơn nữa theo Triệu Quốc Đống cảm thấy nếu như sớm có kế sách ứng phó thì sẽ tốt hơn là chờ đến lúc đó mới nghĩ cách.
Trước đây mặc dù công ty đầu tư Trung Hoa không tham gia thì hạng mục sân bay Ninh Lăng vẫn có thể xây dựng bằng cách để công ty đầu tư đô thị vay vốn, nhưng bây giờ khi chính sách thay đổi, tỉnh muốn thắt chặt chi tiêu công thì Ninh Lăng cũng phải thay đổi.
Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ xem làm như thế nào để thuyết phục được Lưu Kiều, Lưu Kiều đã ra chiêu trước.
- Nếu chính quyền Thị xã Ninh Lăng có thể ký hợp đồng đầu tư bổ sung với công ty đầu tư Trung Hoa thì chị nghĩ quy hoạch này không phải không thể bàn bạc.
- Có thể, không vấn đề gì. Triệu Quốc Đống không hề do dự nói.
- Ồ, chú không hỏi nội dung hợp đồng là gì sao? Lưu Kiều có chút kinh ngạc nói.
- Đó là việc của nhân viên chuyên môn làm, em chỉ làm việc của mình. Triệu Quốc Đống cười hì hì nói. Lưu Kiều thấy không khỏi ngẩn ra. Người đàn ông này lúc đưa ra quyết định đúng là rất hấp dẫn phụ nữ. Nghĩ đến đây Lưu Kiều không khỏi lo lắng cho Nhược Đồng.
- Chẳng qua em đoán chính là vài cơ chế đảm bảo công ty đầu tư Trung Hoa bọn chị thu được lãi nhỏ nhất phải không? Việc này em nói rồi, không vấn đề gì. Vẻ khí phách, quyết đoán của Triệu Quốc Đống thoáng cái biến mất, thay vào đó là sự tùy tiện.
- Quốc Đống, xem ra đây là chuyện bắt buộc đối với chú. Lưu Kiều cười nói.
- Đối với điều em muốn được thì em vẫn luôn như vậy. Hắn nhún vai nói.
- Vậy đối với cô gái mà em thích thì cũng vậy sao? Lưu Kiều đâm một câu.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi cẩn thận nhìn Lưu Kiều: - Chị muốn nói gì?
Lúc nãy Lưu Quân thấy bà chị mình và Triệu Quốc Đống nói chuyện công việc nên biết ý rời đi.
- Chị chỉ muốn nhắc chú, chú đã có vợ. Chị không cần biết giữa chú và Nhược Đồng như thế nào nhưng phải có chừng mực. Đó là cảnh báo chú đó. Trực giác nói cho Lưu Kiều biết Triệu Quốc Đống có người phụ nữ ở ngoài. Cô đã sớm muốn nhắc Triệu Quốc Đống, nhưng Nhược Đồng mãi vẫn ở nước ngoài. Triệu Quốc Đống là người đàn ông trẻ tuổi, vợ chồng xa nhau, Triệu Quốc Đống ở hoàn cảnh đó thì sao có thể khắc chế được.
- Chị cảm thấy em cần người khác nhắc nhở, hoặc là cần người đề nghị mình ở điểm này sao? Triệu Quốc Đống không hề khách khí phản kích. Đừng tưởng mình có việc cần nhờ đối phương là đối phương cảm thấy có thể nói này nói kia việc cá nhân của mình. Dù đề nghị của Lưu Kiều có lẽ không ác ý nhưng hắn không thích. Ngay cả Nhược Đồng cũng không làm như vậy.
Lưu Kiều có chút không nói nữa. Có một số việc nhắc ra một câu là đủ. Triệu Quốc Đống là người để người khác ảnh hưởng đến quan điểm, suy nghĩ của mình sao? Cô chẳng qua chỉ muốn bảo hắn cảnh giác một chút. Đứng càng cao thì lộ đuôi sẽ càng nguy hiểm.
Bị Lưu Kiều gõ như vậy khiến Triệu Quốc Đống có chút buồn bực. Không biết Lưu Kiều biết gì nhỉ, chẳng lẽ là Cù Vận Bạch?
Triệu Quốc Đống vô thức lắc đầu. Hắn và Cù Vận Bạch hiếm khi gặp ở Bắc Kinh, hơn nữa chỗ ở của Cù Vận Bạch ở Bắc Kinh cũng rất bí ẩn. Dù là ở tập đoàn Thiên Phu cũng không mấy người biết, ngoài lái xe riêng của cô thì ngay cả cao tầng trong tập đoàn cũng không biết.x
Khấu Linh?
Càng không thể. Căn tứ hợp viện kia chỉ có hắn và Khấu Linh biết. Hơn nữa hai người thi thoảng mới gặp mà.
- Sao thế Quốc Đống? Lưu Thác có chút tò mò nhìn Triệu Quốc Đống. Ánh mặt trời sau trưa làm người ta thoải mái. Thời tiết Bắc Kinh thay đổi rất nhanh. Triệu Quốc Đống và Lưu Thác đi chậm trong vườn hoa nói chuyện.
Lưu Thác thích nhất căn biệt thự này, khu vườn hoa này có nhiều loài hoa quý mà y thích, đi quanh là có thể ngẫm nghĩ ra được nhiều điều.
- Không có gì, Thác ca, hết năm nay tình hình Hắc Hà sẽ ổn định, anh có chuẩn bị đi chưa?
Hùng Chính Lâm đánh giá cao Lưu Thác. Có thể được Hùng Chính Lâm khen là rất hiếm. Mặc dù Hùng Chính Lâm không có nghĩa là tổ chức nhưng y đánh giá còn khắt khe hơn tổ chức.
- Bây giờ còn chưa đến mức đó, cục diện Hắc Hà thì chú không phải không biết. bây giờ Trung ương rất chú ý đến Hắc Hà nên anh không dám sơ sót. Năm trước Trung ương nghiên cứu việc chấn hưng trụ sở công nghiệp đông bắc chiến lược, chuyên môn thành lập tổ lãnh đạo cho công việc này, đã đưa lên tầm quan trọng ngang với việc phát triển phía tây. Nghe nói năm sau có thể còn đưa ra nhiều chính sách quyết định nữa. Trung ương bây giờ càng lúc càng chú ý đến khu vực Đông bắc, hy vọng đuổi kịp khu vực duyên hải và khu vực trung tây.
Lưu Thác không cho Triệu Quốc Đống nhiều cơ hội suy nghĩ miên man. Triệu Quốc Đống cũng hiểu mình hơi tò mò nên có chút xấu hổ gãi đầu nói: - Chênh lệch giàu nghèo càng lúc càng rõ ràng, nó không chỉ thể hiện ở khu vực phía tây và phía đông, càng thể hiện giữa các giai cấp khác nhau trong cùng một khu vực. Em nghĩ Trung ương cũng chú ý đến điểm này nên bắt đầu chú trọng đến các công trình dân sinh, thành lập hệ thống bảo đảm an sinh xã hội, đảm bảo cho các người có thu nhập thấp có thể sống với điều kiện cơ bản. Giải quyết công ăn việc làm cho người dân là nhiệm vụ cấp bách nhất đối với chính quyền địa phương.
- Ừ, anh thấy không chỉ ở tỉnh An Nguyên các chú mà bên Hắc Hà cũng gặp áp lực rất lớn. Cả khu vực trung tây cũng gặp phải việc này. Quốc Đống, chú làm btut một nơi, Ninh Lăng có tốc độ tăng trưởng nổi tiếng cả nước nhưng làm như thế nào giải quyết được vấn đề khó khăn này thì anh cảm thấy chú nên tiến hành. Nếu có thể đột phá ở điểm này thì anh nghĩ từ góc độ nào đó cũng là tốt cho chú.
Lưu Thác dừng lại, quay đầu nhìn Triệu Quốc Đống.
- Thác ca, anh cũng có thể thử việc này bên Hắc Hà mà. Triệu Quốc Đống từ chối cho ý kiến.
- Hừ, anh đương nhiên muốn nưng tình hình của Hắc Hà chính là muốn ổn định cục diện, hoàn thiện cơ chế phân công cán bộ, đồng thời bù đắp các vị trí thiếu hụt, đốc thúc công việc đi vào quỹ đạo sau vài năm gió lốc. Lưu Thác lắc đầu nói: - Hơn nữa Hắc Hà là tỉnh lớn, muốn tiến hành đổi mới cũng chỉ có thể ở quận, huyện hoặc thị xã. Chú ở Ninh Lăng hoàn toàn có điều kiện này.
Triệu Quốc Đống gật đầu. Lưu Thác nói chính là có ý tốt, quá chú trọng phát triển kinh tế sẽ làm quên về cuộc sống dân sinh. Mấy năm trước GDP tăng trưởng áp đảo tất cả nhưng bây giờ suy nghĩ này dần giảm đi. Nhất là ở khu vực duyên hải giàu có đã bắt đầu tìm kiếm chiến lược phát triển hài hòa, hoàn mỹ.
Nhưng Ninh Lăng có cơ sở kinh tế kém xa so với các thành phố khu vực duyên hải. Muốn thực hiện việc cùng hưởng thành quả phát triển kinh tế là chưa thể. Làm như thế nào phân phối tài chính một cách hợp lý cho phát triển kinh tế và dân sinh là cần có tầm nhìn của lãnh đạo.
….
- Ngày kia em sẽ tới? Triệu Quốc Đống cười cười khoác tay Lưu Nhược Đồng.
- Vâng, nếu không có việc gì khác thì ngày kia em tới. Không phải nói suối nước nóng Hoa Lâm rất tốt sao? Em cũng muốn xử xem, xem có hiệu quả làm đẹp không?
- Em đừng mang hy vọng quá lớn, phải tắm lâu dài mới có hiệu quả được đó. Còn một hai lần không có tác dụng mấy đâu. Mà Lưu Thác ở đằng kia, em không sang chào sao? Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ nói.
- Không cần mà, vừa nãy em có ngồi với Lưu Thác rồi mà. Lưu Nhược Đồng lắc đầu nói: - Một năm cũng chỉ có một lần như thế này, mọi người sau đó lại phấn đấu vì công việc của mình. Có đôi khi em nghĩ chúng ta bận rộn như vậy để làm gì?
- Sao em lại có suy nghĩ đó? Chúng ta không phải đều sớm đặt ra mục tiêu sao? Đời người phải có một thứ mà theo đuổi chứ. Anh đồng ý đặt mục tiêu cao, xa một chút. Vì không có động lực, áp lực thì anh sẽ không còn là anh.