Không khí hội nghị rất tích cực, Vưu Liên Hương rất tự tin giới thiệu về kinh nghiệm trong công tác thu hút đầu tư của Ninh Lăng.
Có lẽ do buổi đi thăm quan và được các vị đại biểu liên tục đặt câu hỏi làm cô dần bình tĩnh lại.
Cô rất tự tin phát biểu, có một phần do thư ký đã chuẩn bị từ tước, còn đâu là căn cứ theo các câu hỏi đại biểu đặt ra mà trả lời, kết hợp với những vấn đề lãnh đạo thành phố, thị xã anh em mà giới thiệu về cách làm và xây dựng hệ thống của Ninh Lăng. Mặc dù còn một khoảng cách mới tới hoàn thiện nhưng dù sao Ninh Lăng đã đi được bước đầu.
Thành lập một hệ thống phục vụ phát triển kinh tế phù hợp với thời thế, một quy hoạch hợp lý, khoa học, đưa ra quan điểm, tư tưởng mới, xác định sản nghiệp trụ cột và đẩy mạnh nó vào trong phát triển kinh tế, con đường này muốn hoàn thiện còn cần một thời gian rất dài nhưng có mở đầu thì sẽ có thể đi được nhiều bước hơn nữa.
Ứng Đông Lưu viết vài dòng trong sổ. Nếu cẩn thận nhìn có thể thấy trong sổ của y không nhiều nhưng có mấy từ rất rõ ràng đó là đổi mới chế độ, hoàn thiện hệ thống, mà từ cuối cùng Quan niệm lãnh đạo cũng được viết hoa.
Quan trọng nhất chính là điều này. Quan niệm lãnh đạo không thay đổi thì dù điều kiện có tốt cũng dần biến mất. Cho dù các biện pháp tốt cũng chỉ là đối phó mà thôi. Còn bốn chữ Quan niệm lãnh đạo thoạt nhìn như đơn giản nhưng nó có ý nghĩa quyết định.
Quan niệm của người bình thường không quá quan trọng, nhưng quan niệm lãnh đạo thay đổi lại có ý nghĩa khác hẳn. Trong chế độ tập trung dân chủ hiện nay thì một lãnh đạo thay đổi quan niệm của một bộ máy sẽ có thể mang tới lực lượng nghiêng trời lệch đất.
Thời thế tạo anh hùng, anh hùng cũng có thể thay đổi thời thế. Rất nhiều người chỉ nói câu đầu mà quên câu thứ hai. Đây là cách hiểu của Ứng Đông Lưu.
Vưu Liên Hương này nói rất hay, nói rất chi tiết. Các vị đại biểu đều có thể nghe thấy nhưng quan trọng là anh có thể hiểu ra hay không, có thể kết hợp vào công việc của địa phương mình hay không? Đó chính là bản lĩnh của anh.
Mà có người có bản lĩnh này, năng lực mạnh hơn người khác nhưng biết dễ làm khó, chưa chắc anh đã có khí phách và nghị lực. Điều này sẽ tổng hợp tố chất của một vị lãnh đạo.
Cuộc giao lưu trao đổi kinh nghiệm kết thúc đến lượt lãnh đạo chủ yếu của tỉnh phát biểu tổng kết.
Tần Hạo Nghiên lên tiếng đầu tiên. Y nói về cảm nhận của mình trong hội nghị và sau khi đi thăm, trọng điểm phân tích nguyên nhân chủ yếu Ninh Lăng, Vĩnh Lương cùng Hoài Khánh tại sao đạt thành tích trong việc thu hút đầu tư lớn đến như vậy, đưa ra yêu cầu về công tác thu hút đầu tư và phát triển kinh tế tư nhân trong nửa cuối năm.
Sau đó là bước cuối cùng của hội nghị, Bí thư tỉnh ủy Ứng Đông Lưu phát biểu.
Hội trường rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều vô thức cầm bút chuẩn bị ghi chép.
- Vừa nãy Chủ tịch Hạo Nhiên đã nói rất toàn tiện, làm như thế nào triển khai công việc, thực hiện mục tiêu thì tôi nghĩ các vị ngồi đây đều là chuyên gia. Hai hôm nay cũng đã xem, đã nghe thấy không ít, có điều hiểu được cũng tốt, sau khi về kết hợp tình huống của mình, dung nhập vào trong công việc, đó chính là mục đích của hội nghị này.
Ứng Đông Lưu nói rất tùy ý và với giọng khá bình thản.
- Tôi cũng không nói nhiều, lời tôi nói cũng không cần mọi người ghi nhớ. Tôi chỉ hy vọng lời tôi nói làm mọi người ngẫm ra một chút. Ứng Đông Lưu bỏ bút xuống, suy nghĩ một chút rồi nói: - Lần này tôi tham gia hội nghị cũng đã thấy không ít, đã hỏi không ít, cũng nghe không ít. Nói thật công tác của Ninh Lăng làm tốt hay không thì chỉ đi một chút như vậy đúng là khó có thể nắm rõ.
Một câu làm cả hội trường yên tĩnh, mọi người nhìn nhau và không hiểu Bí thư Ứng nói như vậy có nghĩa là gì?
- Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng đã có chuẩn bị cho hội nghị này từ hơn tháng trước vì thế đương nhiên thể hiện những mặt tốt đẹp nhất ra với chúng ta. Nếu là như vậy còn không thể làm mọi người thoải mái thì tôi nghĩ Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân là Bí thư thị ủy và Thị trưởng nhất định sẽ xấu hổ. Chuyện này tôi nghĩ dù ở các nơi khác cũng sẽ tương tự như vậy. Về phần tổng kết đều là do các thư ký ngồi ngẫm nghĩ chỉnh sửa nhiều lần. Một thị xã có mấy triệu dân, bao nhiêu công ty thì chẳng lẽ không có mấy điển hình sao? Nếu nói không có thì có ai tin nổi không?
Hội nghị bên dưới lập tức vang lên tiếng trao đổi. Bí thư Ứng nói đúng là thẳng thắn, đừng nói là Ninh Lăng, ngay cả lãnh đạo Hoài Khánh, Vĩnh Lương cũng đều không vui mấy.
- Cho nên tôi cũng đa nhìn, đã nghe giống mọi người. Tôi chỉ đưa ra hai ví dụ mà tôi thấy từ hai ví dụ này sẽ thấy được hết những công việc mà Ninh Lăng đã làm. Tôi cho rằng mọi người cần phải suy ngẫm từ nó. Ứng Đông Lưu tiếp tục nói.
- Khi tới thăm quan hạng mục điện tử Diệu Hoa Giang Nam – Ninh Lăng của công ty trách nhiệm hữu hạn điện tử Diệu Hoa Giang Nam, tôi đã trao đổi với quản lý ở đây và hỏi bọn họ tại sao chọn đầu tư vào Ninh Lăng? người quản lý đã kể lại một câu chuyện cho tôi nghe. Ứng Đông Lưu nói câu này làm cho mọi người lập tức chú ý tới.
- Có một nhân viên kỹ thuật mới vào làm Diệu Hoa không lâu cùng đoàn khảo sát của công ty đến tỉnh An Nguyên khảo sát hoàn cảnh đầu tư. Nhân viên kỹ thuật này phụ trách khảo sát khu vực An Đô. Y sau đó cũng khảo sát mấy nơi gồm An Đô, vài thị xã phái nam An Đô, kết quả khi trên đường tới Ninh Lăng thì bị bệnh nặng, sau đó được đưa thẳng tới Bệnh viện nhân dân số hai Ninh Lăng và cần phẫu thuật ngay. Mà bệnh nhân ngoài chứng minh thư trên người ra thì chỉ có vài chục tệ, hơn nữa ăn mặc rất bình thường.
Mọi người bên dưới gần như ngừng thở nghe Ứng Đông Lưu nói chuyện.
- Tôi muốn nói chính là chứng minh thư của bệnh nhân là từ hồi anh ta học đại học, ở một huyện nghèo tại tỉnh Kiềm Nam, mà lúc ấy không ai nhận ra bệnh nhân. Anh ta lúc ấy cũng mê man và được đưa tới bệnh viện. Bệnh viện cho rằng cần lập tức tiến hành phẫu thuật, phẫu thuật rất thành công nhưng vì người bệnh mất máu nhiều nên cần nhiều máu mà giá máu không hề rẻ nên phải chi ra khá nhiều.
- Nghe nói lúc ấy bệnh viện cũng tranh luận về việc này. Có người đề nghị sau khi phẫu thuật và theo dõi, như vậy có thể giữ tính mạng bệnh nhân và không phải trả chi phí quá cao nhưng nó sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của bệnh nhân. Cuối cùng bệnh viện quyết định vẫn truyền máu cho bệnh nhân rồi tích cực chữa trị. Sau khi bệnh nhân tỉnh lại đã liên lạc với cơ quan, đồng nghiệp nhanh chóng tới và thanh toán viện phí.
Các đại biểu bên dưới đều đang suy nghĩ về ý trong câu nói của Ứng Đông Lưu.
- Quản lý công ty nói với tôi rằng nhân viên kỹ thuật kia không phải nhân tài cao cấp của bọn họ, chỉ là một nhân viên kỹ thuật rất bình thường. Nhưng điều anh ta gặp phải ở Ninh Lăng không biết sao lại được chủ tịch công ty biết tới. Chủ tịch nói ở thời đại kinh tế thị trường hiện nay mà còn có chế độ y đức tốt đến như vậy.
- Sau đó chủ tịch tự mình tới Ninh Lăng khảo sát, hỏi về cơ chế y tế Ninh Lăng và biết chính quyền Ninh Lăng chuyên môn thành lập một quỹ tài chính khẩn cấp dùng cho những người bị tai nạn giao thông, bệnh hiểm nghèo để thanh toán viện phí. Điều này làm anh ta rất ngạc nhiên. Anh ta đã đi khảo sát hơn 20 thành phố, thị xã ở An, Xuyên, Du, Tương, Kiềm, Điền và cuối cùng quyết định đầu tư xây dựng nhà máy ở Ninh Lăng.
- Quyết định này cũng dựa trên một vài nguyên nhân như hệ thống giao thông, đảm bảo cung ứng điện, chính sách ưu đãi của Ninh Lăng. Nhưng phụ trách công ty Diệu Hoa ở Ninh Lăng nói với tôi rằng việc quyết định đầu tư xây dựng ở nhà máy ở đâu đã có cuộc tranh luận quyết liệt. Trong cuộc họp hội đồng quản trị, chủ tịch đã nói chuyện này ra, cuối cùng nói một câu một chính quyền có thể cân nhắc chu đáo đến vậy, như vậy uy tín của chính quyền đó không cần phải nói tới. Vì thế hội đồng quản trị quyết định đầu tư xây dựng nhà máy ở Ninh Lăng …
- Vì một công ty tư nhân ra nước ngoài đầu tư xây dựng nhà máy mà một cục trưởng có thể nhiều lần dẫn giám đốc công ty đó lên tỉnh, thậm chí hai lần bay lên Bắc Kinh. Sau khi đạt được thông qua thì vẫn có vị Phó cục trưởng theo sát, không hề vắng mặt. Lãnh đạo phụ trách của thị xã cũng ba lần lên tỉnh nói chuyện với lãnh đạo ngân hàng, lãnh đạo chủ yếu của thị xã cũng tự mình phản ánh tình hình với lãnh đạo Ngân hàng phát triển quốc tế, tôi không biết lãnh đạo các ban ngành, thành phố, thị xã khác của tỉnh có thể làm được như vậy không?