Lộng Triều

Quyển 14 - Chương 37



Triệu Quốc Đống rất nhạy cảm phát hiện Lưu Kiều ngẩn ra, người hơi nghiêng về trước, vẻ mặt trông khá khó chịu.

Người đàn ông đứng sau Lưu Kiều trông khá lạnh lùng, kiêu ngạo. Dù cho đối phương có vẻ muốn thu lại việc này, muốn trở nên dễ gần hơn nhưng không thể.

- Trần Hàn Phong, có một thời gian không gặp rồi nhỉ? Sao anh cũng thích nơi này sao? Anh hình như không phải người hoài cổ mà.
Lưu Kiều không quay đầu lại, vẻ mặt rất bình tĩnh như không có gì cả. Chỉ là người cô hơi nghiêng về trước không biết là có phải muốn giữ khoảng cách với đối phương hay không?

Triệu Quốc Đống nhìn thấy Trần Hàn Phong kia hiện ra một tia xấu hổ và tức giận thoáng qua rồi lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười rất tươi, mắt rất sáng đang nhìn hắn, giống như một cơn gió quét qua.

- Ha ha, em vẫn nói năng sắc bén như vậy, làm người khác bị thương, mình cũng không dễ chịu gì mà.
Trần Hàn Phong thoải mái ngồi xuống bên cạnh Lưu Kiều trông khá tùy ý, vừa không hỏi ý Lưu Kiều, vừa không thèm để ý tới Triệu Quốc Đống. Có lẽ trong mắt y thì khinh thường người trẻ tuổi như Triệu Quốc Đống.

Lưu Kiều nở nụ cười đầy khinh thường giống như không muốn nhiều lời với đối phương.

- Trần Hàn Phong, nếu như anh không có chuyện gì thì mời đi, chúng tôi có việc phải bàn.

Câu nói không hề khách khí của Lưu Kiều làm Trần Hàn Phong tái mặt, không khí cũng trở nên khá căng.

Triệu Quốc Đống có chút tò mò cười cười một tiếng. Xem ra Trần Hàn Phong này có quan hệ không bình thường với Lưu Kiều, nhưng hắn không rõ là như thế nào. Hắn không thể đoán được đối phương và Lưu Kiều có quan hệ gì. Nhưng vẻ mặt của người này đã rơi vào mắt Triệu Quốc Đống. Hắn liếc mắt là nhận ra đối phương là kẻ nhỏ nhen.

Triệu Quốc Đống cười làm cho Trần Hàn Phong rất khó chịu. Y lạnh lùng nhìn Triệu Quốc Đống giống như đang thầm phán đoán thân phận của đối phương. Chẳng qua nhìn cách ăn mặc của Triệu Quốc Đống cũng không giống người bình thường, vì thế y không tiện hỏi.

- Kiều Kiều, chẳng lẽ chúng ta không có chút cơ hội làm lại sao? Anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện với nhau, có lẽ chúng ta …
Trần Hàn Phong bình tĩnh nói.

Trần Hàn Phong không phải người dễ dao động, chẳng qua là chuyện liên quan đến Lưu Kiều nên mới thế. Đây là chuyện y không thể nhịn, mặc dù bây giờ thoạt nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt không giống có quan hệ kia với Lưu Kiều, nhưng sự ghen ghét làm y thấy áp lực và khó chịu. Nhất là khi thấy Lưu Kiều nói chuyện vui vẻ với đối phương thì càng làm y tức tối.

- Trần Hàn Phong, tôi nghĩ chúng ta không có gì cần phải nói. Tại sao mỗi lần chúng ta gặp mặt đều như vậy? Anh không chán sao? Nhiều năm qua đi, anh rất thoải mái mà, tôi cũng sống tốt, mọi người đều có cuộc sống, sự nghiệp của mình, không cần phải dây dưa mãi. Quan hệ của hai chúng ta chỉ có một, đó là anh là người giám hộ của con tôi, mà tôi có quyền thăm con, chỉ như vậy mà thôi.
Lưu Kiều lạnh nhạt nói, thậm chí giống như không nhịn được.
- Ngoài ra mời anh không nên quấy rầy chúng tôi, chúng tôi việc cần trao đổi.

- Vì thằng ranh này mà em không muốn nói chuyện với anh? Hay là em không có thời gian? Chẳng lẽ tình cảm vợ chồng tám năm không bằng một thằng thanh niên này sao? Hắn có thể làm em sung sướng ở trên giường hơn ư?

Lưu Kiều quá lạnh lùng làm cho Trần Hàn Phong tức tối, y thậm chí cũng có chút kinh ngạc khi mình nói ra lời này. Y gần như gằn từng tiếng qua kẽ răng.

Triệu Quốc Đống nhíu mày định đứng lên.

Nói thật trước đó hắn còn có chút thương xót cho tên Trần Hàn Phong này. Nhưng tâm trạng đó đã mất sạch sau vài câu, thay vào đó là sự khinh bỉ chán ghét. Đây là một thứ đồ rác rưởu, dù y từng có quan hệ như thế nào với Lưu Kiều, dù có tình cảm như thế nào với Lưu Kiều thì nếu nói ra câu này đã chứng minh y là kẻ đáng bỏ đi.

- Quốc Đống, đừng.
Lưu Kiều hiểu chút ít về tính cách và bản lĩnh của Triệu Quốc Đống. Nhược Đồng từng nói chuyện với cô về việc Triệu Quốc Đống giỏi đánh nhau. Hơn nữa Trần Hàn Phong có thân phận và gia thế khá đặc biệt, nếu có chuyện thì sợ sẽ dễ gây ra sóng gió.

Chẳng qua đã muộn.

Triệu Quốc Đống nhẹ nhàng đứng lên, vung chân đá vào tới. Trong tiếng kêu của Lưu Kiều, thân hình cao lớn của Trần Hàn Phong ngã xuống, lăn vài mét. đây còn là do Triệu Quốc Đống cố ý thu lại sức một chút và chỉ đánh vào vai đối phương, nếu không chỉ riêng cú đá này của hắn cũng đủ làm đối phương nửa tháng không ngồi dậy nổi.

Trần Hàn Phong không ngờ đối phương ra tay ngay làm y không có phản ứng. Y thậm chí không thấy rõ Triệu Quốc Đống làm gì mà người đã ngã lăn ra vài mét.

Khi y chật vật bò được lên, Triệu Quốc Đống khinh thường nói:
- Sao vậy anh? Sao lại không cẩn thận như vậy? Có phải là vận động quá độ nên không thể khống chế được cơ thể mình?

Trần Hàn Phong mặt tái mét không biết nói gì. Tất nhiên bây giờ đấu với đối phương thì mình sẽ thiệt. Mình nếu có động tác thì mình sẽ ăn đòn, nhưng đối phương quá độc ác, còn ra vẻ không hề biết gì. Không biết Lưu Kiều sao lại quen loại người như thế này.

Lưu Kiều giật mình đứng lên nhưng bị Triệu Quốc Đống ra hiệu nên lại ngồi xuống. Tình hình này dù là ai cũng có thể nhận ra, mà nơi này cũng có nhiều người nhận ra cô nên cô cũng phải có biểu hiện đúng mực.

- Hàn Phong huynh, vận động quá độ không tốt đâu, có đôi khi cơ thể không nghe lời mình, phải không?
Triệu Quốc Đống rất quan tâm đi tới đưa tay ra định kéo đối phương đứng lên.

Trần Hàn Phong lạnh lùng nhìn Triệu Quốc Đống, đẩy tay hắn ra rồi đứng dậy. Y nói:
- Thằng ranh, mày giỏi, tao nhớ, giỏi thì nói tên đi.

- Không cần như vậy, chúng ta không là người cùng đường
Triệu Quốc Đống nhún vai nói:
- Ngày sau có ra ngoài phải xúc miệng trước, đừng có nói mấy lời làm thối không khí.

Trần Hàn Phong có chút tức giận khinh thường nói:
- Mày nghĩ tao không điều tra được về mày sao? Nực cười, thằng ranh, Lưu Kiều không giữ được mày đâu, không ai có thể bảo vệ được mày. Mày sẽ hối hận vì những gì mình làm?

- Anh nghĩ tôi sợ anh sẽ điều tra về tôi sao?
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:
- Anh có lai lịch cũng không có nghĩa anh muốn làm gì thì làm. Đừng có coi mình quá cao, đây là cảnh cáo của anh đó.

Trần Hàn Phong nhìn chằm chằm vào đối phương rồi nói:
- Mày biết tao?

- Lưu Kiều sao lại tìm đồ rác rưởi như thế này chứ? Tôi còn đánh giá cao ánh mắt của chị ta, không ngờ ở điểm này lại không có mắt.
Triệu Quốc Đống nói:
- Được rồi, anh có thể đi, có thể điều tra về tôi, tôi không là ai cả nhưng nhớ trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng cần suy nghĩ đến hậu quả của nó.

Trần Hàn Phong mặt tái mét lại đi ra ngoài.

Khi Triệu Quốc Đống ngồi xuống ghế, Lưu Kiều có chút buồn bực nói:
- Xin lỗi Quốc Đống, làm chú cười chê. Cả đời chị không nhìn lầm người, chỉ có việc quan trọng nhất lại nhìn lầm. Coi như báo ứng của chị.

- Đời người không ai hoàn hảo mà.
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói:
- Em có thể nhận ra tên Trần Hàn Phong này là đồ rác rưởu, nhưng lại rất quan tâm tới chị nếu không sẽ không như thế.

- Người này về điểm khác cũng được, mỗi tội hẹp hòi. Quốc Đống, chị sợ chú sẽ có phiền phức, hay là …
Lưu Kiều có chút buồn nói. Không phải cô ngại gì mà Trần Hàn Phong kia là kẻ có thù tất báo. Hôm nay mất mặt nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả thù. Mà bây giờ bảo Triệu Quốc Đống rời khỏi Thượng Hải thì lại hơi quá.

- Em còn có việc ở Thượng Hải, ngoài ra còn chờ gặp bạn của chị mà. Con người của em rất rõ ràng, chuyện này có gì mà phải tránh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.