Nhận được điện của Quách Xuyên, Triệu Quốc Đống biết chuyện này đã thành công một nửa. Có vài việc nhìn trông rất khó khăn nhưng chỉ cần anh tìm được chìa khóa là mọi việc trở nên đơn giản ngay.
Quách Xuyên rất thông minh, Quế Toàn Hữu chỉ hời hợt nói vài câu là y có thể nghe ra vấn đề. Quách Xuyên gọi điện tới chứng minh đã hiểu được, có thể ăn được miếng thịt này không thì y nhất định cũng biết.
Triệu Quốc Đống sau đó lập tức gọi cho Chung Dược Quân yêu cầu Ủy ban cần nhanh chóng xác định người phụ trách ba hạng mục này.
- Ninh Lăng lại định tính gì vậy? Cù Vận Bạch rót một chén mật ong nóng cho Triệu Quốc Đống, sau đó ngồi cạnh hắn: - Cứ thế xác định sao?
- Sao, chị không cam lòng à? Triệu Quốc Đống cười nói.
- Hừ, Quốc Đống, em luôn miệng nói muốn có sự cạnh tranh công bằng, nhưng hạng mục lớn như sân bay Ninh Lăng lại lén quyết định như vậy là sao?
Cù Vận Bạch mặc một chiếc áo len chữ V thấp ngực, bên trong là áo dài tay. Có lẽ do sinh con và nuôi con bằng sữa nên Triệu Quốc Đống thấy ngực cô bây giờ còn căng tròn hơn ngực Vưu Liên Hương.
- Chị nói gì thế? Triệu Quốc Đống cười ha hả nói: - Bây giờ nói chuyện này vẫn còn hơi sớm, một hạng mục lớn như vậy đâu phải em nói một câu là xác định được. Trên tỉnh chỉ là một phần mà thôi, cuối cùng còn phải thông qua ở Quốc vụ viện. Em hy vọng tỉnh không nên tạo quá nhiều phiền phức cho Ninh Lăng, nhanh chóng đẩy mạnh thì có lẽ còn có thể thành công. Triệu Quốc Đống ôm vòng eo của cô để cô dựa vào mình.
- Nhưng năm nay có nhiều tin tức truyền ra, chị sợ là hạng mục này của Ninh Lăng chỉ phí công ô ích. Cù Vận Bạch làm phó Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Phu. Đối với tập đoàn Thiên Phu có ngành xây dựng và bất động sản chiếm cứ vị trí chủ đạo thì rất mẫn cảm với chính sách khống chế của Trung ương. Thiên Phu cũng bắt đầu có ý điều chỉnh, nhanh chóng thu hồi các khoản vay, tăng cường dự trữ đất và giảm tốc độ xây dựng.
- Cái này khó nói nhưng em sẽ cố gắng hết sức. Chỉ cần thông qua cửa của tỉnh, còn bên trên em cũng có cửa, xem có thể thông qua được hay không? Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói: - Khó khăn nhưng chỉ cần Trung ương không phải là áp đặt thì em tin Ninh Lăng vẫn có cơ hội. Hơn nữa đây là cơ hội hiếm có, nếu là tình hình bình thường thì việc xây dựng sân bay của Ninh Lăng sẽ gặp cạnh tranh mạnh. Điều kiện bên Tân Châu không kém mấy so với Ninh Lăng, Ninh Lăng gặp phải cạnh tranh của Tân Châu, nhân lúc này Ninh Lăng đi trước một bước sẽ khiến Tân Châu hết ý tưởng xây dựng sân bay.
- Ai cũng nói thương trường như chiến trường, chính trị không phải vậy sao? Cù Vận Bạch rúc vào lòng cảm nhận hơi ấm của hắn, cô trầm giọng nói: - Một hạng mục sân bay lớn như vậy, em chẳng những gặp cạnh tranh từ cách nơi, đồng thời còn gặp phải điều chỉnh về chính sách, đây có phải là muốn vượt qua khó khăn không?
- Ừ, lời này cũng đúng. Triệu Quốc Đống nói: - Đây là xem có nhận rõ tình hình và nắm bắt cơ hội hay không, xem một vị lãnh đạo có trách nhiệm để đảm đương vấn đề hay không? Chị không nắm rõ tình hình thực tế, thiếu phán đoán về tình hình phức tạp thì chị không dám đưa ra quyết định. Lúc báo cáo với Bí thư Ứng, em đã biết mình làm như vậy dễ bị nhiều người chỉ trỏ. Nó ảnh hưởng lớn như thế nào đến em thì em không biết. Nhưng em nếu muốn giữ được mũ một cách ổn định, em hoàn toàn có thể ngồi ở trên đỉnh công lao mà nhìn. Tốc độ tăng trưởng của Ninh Lăng năm nay vẫn có thể đứng đầu toàn tỉnh. Em dám khẳng định như vậy. Hơn nữa em còn lên Bắc Kinh học ba tháng, có chuyện gì cũng không phải do em. Nhưng em không thể làm như vậy, bỏ mất cơ hội chiến lược sẽ làm chậm quá trình phát triển. Em làm Bí thư thị ủy cũng không yên lòng.
Mắt Cù Vận Bạch lộ vẻ si mê, đây mới là người đàn ông đích thực. Vì lý tưởng của mình mà dám can đảm vượt gió, nếu không có dũng khí và thủ đoạn thì đó chỉ là kẻ thô lỗ. Người như vậy sao đáng để cô yêu.
Thấy Cù Vận Bạch như vậy, Triệu Quốc Đống cũng hơi động tâm đưa tay vào áo cô, vỗ về vòng bụng của cô.
Hai người đã có một thời gian không ở bên nhau. Cù Vận Bạch bận nên thời gian về An Đô không nhiều.
Bây giờ Tổng công ty bất động sản Thiên Phu chia làm ba mảng. Mảng ở Bắc Kinh, Thiên Tân, Ninh Dương, Đại Liên, Thanh Đảo do phó Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Phu kiêm phó Tổng giám đốc thường trực Tổng công ty bất động sản Thiên Phu Cù Vận Bạch phụ trách. Còn mảng phía Giang Nam gồm Thượng Hải, Hàng Châu, Ninh Ba, Nam Kinh, Tô Châu, Phúc Châu, Hạ Môn do phó Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Phu kiêm tổng giám đốc Tổng công ty bất động sản Thiên Phu phụ trách. Còn các nơi như An Đô, Trùng Khánh, Thành Đô, Vũ Hán, Hải Khảu, Tam Á do phó Tổng giám đốc Tổng công ty Thiên Phu – Hứa Minh Viễn phụ trách.
Hiện nay Bất động sản Thiên Phu đang tích cực chuẩn bị tiến quân vào Nam Việt, muốn cạnh tranh thị phần ở Dương Thành và Thâm Quyến. Điều này làm các nhà kinh doanh bất động sản Nam Việt rất cảnh giác.
Có lẽ cảm nhận được Triệu Quốc Đống đã bắt đầu có cử động, Cù Vận Bạch không khỏi thở hổn hển, hai mắt đầy yêu thương, má lúm đồng tiền đỏ rực lên, giữa hai chân như có điện giật phúc xạ ra toàn thân. Chiếc áo bó sát người không ngăn được đôi tay của Triệu Quốc Đống tấn công.
Tay Triệu Quốc Đống rất nhanh đưa vào trong áo, mở khóa áo lót, nắm lấy bộ ngực căng tròn kia. Hắn yêu thương vuốt ve nó.
Cù Vận Bạch u oán nhìn hắn và nói: - Quốc Đống, đừng ở đây, chúng ta vào trong đi. …… - Quốc Đống, em sắp lên Bắc Kinh học rồi, nhưng thời gian này chị sợ phải sang Nam Việt. Cù Vận Bạch có chút lưu luyến ưỡn người rồi nhìn chằm chằm vào đối phương trông vẫn rất mạnh khỏe.
- Sao, chị phụ trách việc khai thác thị trường Nam Việt ư? Triệu Quốc Đống ngẩn ra nói: - Vậy phía bắc ai phụ trách?
- Chị tạm thời phụ trách, chẳng qua gần đây nghiệp vụ phương bắc đã đi vào quỹ đạo nên không có quá nhiều vấn đề. Nhưng thị trường Nam Việt nhất là bên Dương Thành thì Thiên Phu vừa mới nắm được vài khu đất, tiêu tốn không ít. Đây là loạt đạn đầu tiên của Thiên Phu vào thị trường bất động sản Nam Việt, nếu như không phải bên Thượng Hải cùng Hàng Châu cũng rất quan trọng thì Kiều Huy sẽ phụ trách bên này. Cù Vận Bạch khẽ thở dài một tiếng.
- Còn có nguyên nhân khác không? Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
- Đương nhiên cũng có nguyên nhân là do Diêu Văn Trí ở Nam Việt. Y bây giờ phụ trách việc xây dựng, đất đai, bảo vệ môi trường của Nam Việt. Chị và y cũng quen từ trước, Bồi ca cùng Huy ca cho rằng chị đi sẽ có lợi cho mở cục diện. Đương nhiên chúng ta không phải mượn vào ai, chỉ là hy vọng có cơ hội công bằng hợp lý, không đến mức bị người chèn ép. Cù Vận Bạch không giấu diếm gì.
- Ồ, em thấy Thiên Phu không nên hy vọng quá nhiều vào Diêu Văn Trí. Đến vị trí này thì trừ người lòng tham không đáy ra thì ai cũng tinh ranh, giỏi tính toán thiệt hơn, sẽ không vì tình cũ mà coi trọng ai hơn. Triệu Quốc Đống cười nói: - Thiên Phu nếu chỉ hy vọng đạt được hoàn cảnh cạnh tranh công bằng là không vấn đề gì. Nếu hy vọng có thu hoạch khác thì lại khó khăn đó.
- Quốc Đống, em quá coi thường Thiên Phu bọn chị rồi đó. Em cảm thấy Thiên Phu cần dựa vào Diêu Văn Trí mới có thể duy trì ở Nam Việt sao? Cù Vận Bạch có chút bực mình với quan điểm của Triệu Quốc Đống: - Thiên Phu có thể phát triển như thế này là do khả năng của nó, không dựa vào bất cứ ai ban ơn.
Triệu Quốc Đống cười phá lên nhìn Cù Vận Bạch: - Điều này cũng làm chị không vui sao? Chẳng qua em cũng rất vui, chị có thể chính thức trở thành một phần tử của Thiên Phu là điều làm em thích nhất.
Cù Vận Bạch hơi nóng mặt vì cô quên mất cổ phần của mình trong Thiên Phu là do ai tặng. Bây giờ cô có vẻ quên đi điểm này, hoàn toàn coi Thiên Phu như một đứa con của mình vậy.