Lỗ Năng suy nghĩ một chút cảm thấy mình nên nói thật: - Bí thư Triệu, sân bay quan trọng như thế nào đối với sự phát triển của Ninh Lăng là điều mọi người đều biết. Nó có tác dụng xác lập địa vị của Ninh Lăng đối với khu vực xung quanh, tăng khả năng hấp thu nhân tài và thu hút đầu tư của Ninh Lăng. Nhưng chủ yếu do hiện nay thời cơ không tốt, hạng mục này đưa lên cũng có nghĩa khá sai khác so với chính sách của tỉnh, Trung ương. Nói khó nghe một chút không ai muốn bị cho là không nhất trí với Trung ương, với Tỉnh ủy.
- Ồ, bọn họ đều sợ bị lãnh đạo cho rằng mình như vậy, tôi không sợ sao? Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.
Lỗ Năng do dự một chút rồi ấp úng nói: - Bí thư Triệu, có lời đồn ngài sau khi đi học xong sẽ đi, không biết có phải là thật không?
Triệu Quốc Đống kinh ngạc nói: - Có lời đồn này sao?
- Ít nhất tôi đã nghe thấy. Nếu đã nói, Lỗ Năng cũng không giấu: - Nghe nói Bí thư Ứng rất không hài lòng với biểu hiện của Miên Châu cùng Kiến Dương, nhất là bên Miên Châu. Từ trên tỉnh đã có tin là lãnh đạo chủ yếu của Miên Châu sẽ được điều chỉnh. Mà nghe nói Bí thư Ứng đánh giá rất cao ngài, vì thế có lời đồn ngài đến Miên Châu làm Bí thư thị ủy.
Triệu Quốc Đống không ngờ lại đột nhiên có lời đồn này. Hắn căn bản không biết sao có người nghĩ mình sẽ tới Miên Châu làm Bí thư thị ủy. Đúng thế, trụ cột kinh tế của Miên Châu chỉ kém mỗi An Đô, sản nghiệp đầy đủ. Hai năm qua mặc dù phát triển chậm nhưng chỉ tìm đúng con đường là sẽ nhanh chóng lấy lại vị trí thứ hai, thậm chí thứ ba. Nhưng nó có quan hệ gì đến hắn?
- Ý của anh là tôi sẽ đi vì thế mọi người thấy tôi không có gì phải lo nên cứ làm lớn hả? Triệu Quốc Đống vừa bực vừa buồn cười, đồng thời cũng có chút cảnh giác.
- Cũng có một phần nguyên nhân này nhưng không hoàn toàn như vậy. Có thể lão Cố có suy nghĩ khác. Lỗ Năng lạnh nhạt nói chứ không nói thẳng, có vài lời chỉ có thể nói đến như vậy. Đừng nhìn Triệu Quốc Đống còn trẻ nhưng chỉ nói qua là biết ngay.
- Có suy nghĩ khác? Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút là biết được tên Cố Vĩnh Bân này đang muốn mượn thế để lập uy tín.
Dựa vào việc chống đối mình, dù bị đánh ngã cũng khiến Cố Vĩnh Bân đạt mục đích. Chỉ bằng khí phách “bất khuất” của y, y có thể tạo được tiếng tăm. Đây là Cố Vĩnh Bân thấy rõ mình không làm gì y. Mình không thể ở quá lâu tại Ninh Lăng, chỉ riêng việc dám trực tiếp chống đối mình sẽ khiến Cố Vĩnh Bân nhanh chóng đứng vững gót chân và lập uy tín ở Ninh Lăng, không chừng còn truyền tới tai vị Lãnh đạo tỉnh ủy nào đó.
Biện pháp này đúng là chỉ mình Cố Vĩnh Bân nghĩ ra nhưng lại chọn được thời cơ tốt. Chỉ tiếc hôm nay Triệu Quốc Đống không cho đối phương cơ hội thể hiện đầy đủ.
Triệu Quốc Đống không nhịn được cười cười một tiếng. Lỗ Năng cũng cười.
- Lão Cố đầu óc đúng là dễ dùng. Sao cứ nghĩ đến mấy chuyện này nhỉ. Triệu Quốc Đống thở dài nói.
- Bí thư Triệu, đó chỉ là một nhân tố, chủ yếu vẫn là động tác của Trung ương hơi lớn, liên tục không ngừng thông qua các con đường truyền ra, thậm chí có lời đồn Trung ương sẽ khai đoa với vài nơi. Bây giờ chắc chỉ có ngài dám mạnh dạn làm như vậy, còn đâu chắc không mấy người có thể.
Lỗ Năng nói rất thẳng, câu cuối cùng chính là thật lòng của y.
- Xem ra mọi người có chút lo lắng với việc Trung ương thay đổi chính sách. Triệu Quốc Đống suy nghĩ rồi nói: - Nếu như không có biện pháp khống chế nền kinh tế phát triển quá nóng sẽ khiến cho nền kinh tế mất khống chế. Trung ương giẫm phanh lại là điều cần thiết, nhưng cũng cần phải áp dụng cho từng nơi, cũng có điểm đặc thù.
- Bí thư Triệu, tôi thấy việc cải tạo đường giao thông toàn thị xã cùng với hai cây cầu bắc qua Ô Giang sẽ không bị ảnh hưởng. Đây là kế hoạch được đưa ra từ năm trước. Còn hạng mục sân bay thì tôi đề nghị nên xem ý kiến trên tỉnh rồi mới có quyết định. Lỗ Năng uyển chuyển nói.
- Không, lão Lỗ, tỉnh ở tình huống này sẽ không ủng hộ bất cứ ai. Bọn họ dù là ủng hộ anh cũng không dám lộ ra ngoài, có những lúc chúng ta cần phải can đảm quyết đoán, gánh vác trách nhiệm. Hạng mục sân bay Đông Trại không thể dừng. Tôi dự định trong vài ngày tới sẽ liên lạc với trên tỉnh, ngoài ra khi tôi lên Bắc Kinh học cũng sẽ đến Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia để chạy một chút.
Triệu Quốc Đống rất kiên quyết. Hắn biết lúc này chỉ cần buông lỏng sẽ không đứng dậy nổi, nó giống như anh đang chạy đường dài vậy, đến nửa đường anh buồn ngủ mà muốn khôi phục lại sẽ khó hơn lên trời.
- Nhưng mà trên tỉnh? Lỗ Năng có chút lo lắng nói.
- Nên làm gì thì vẫn phải làm. Tôi tin lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh ủy có thể thấy rõ tình hình, không thể vơ đũa cả nắm được. Triệu Quốc Đống nói: - Lão Lỗ, anh bố trí người một chút, lần này khi Trung ương đưa ra chính sách khống chế thì cần tuyên truyền mạnh để mọi người dân đều hiểu.
Lỗ Năng gật đầu. Y đang định nói chuyện thì nghe thấy điện thoại di động của Triệu Quốc Đống đổ chuông.
- Ừ, chiều nay em đến sao? Mấy giờ? 3h đến An Đô? Ừ, anh bảo người đến sân bay đón em. Triệu Quốc Đống bỏ máy xuống, thuận miệng nói: - Lỗ Năng, tối có chuyện gì không, không thì cùng ngồi ăn một chút?
- Ồ, ngài có khách?
- Vợ tôi tới Ninh Lăng vài hôm, sau đó khi tôi lên Bắc Kinh học, cô ấy cũng về Bắc Kinh. Triệu Quốc Đống nói: - Anh gọi cả Phượng Minh và Như Hoài cùng đi.
Lỗ Năng nghe vậy vội vàng gật đầu nói: - Được, tôi sẽ đi bố trí, ngài xem nên bố trí ở đâu? Hilton hay là ngay tại Ninh Uyển?
Gia đình Triệu Quốc Đống vẫn là điều bí ẩn, hai năm qua khi đến thăm các nhà thường vụ thì vợ Triệu Quốc Đống vẫn không xuất hiện. Mọi người đều biết vợ Triệu Quốc Đống công tác nước ngoài, một năm không mấy lần về nước. Vì thế Triệu Quốc Đống cũng gần như một người cô đơn. Triệu Quốc Đống làm việc hơn năm ở Ninh Lăng mà vợ hắn đến có hai lần, Triệu Quốc Đống cũng không giới thiệu nên các thường vụ chưa gặp qua vợ hắn.
Lần này Triệu Quốc Đống chủ động mời dùng cơm, Lỗ Năng thấy đây là tín hiệu đáng mừng nên càng thêm vui vẻ.
- Hintol đi, Ninh Uyển nhiều người phức tạp, không cần để mọi người đều biết mà. Nói ra Tiểu Lưu nhà tôi cũng chưa chính thức gặp mặt mọi người. Lần này đến Ninh Lăng vài hôm coi như làm quen với công tác ở đây của chúng ta.
…
Ninh Lăng đầu xuân vẫn hơi lạnh đôi chút, chẳng qua trên đường đi hai người cũng thấy ấm áp hơn.
Ăn bữa cơm mặc dù chỉ là lần đầu gặp nên ít nói chuyện nhưng khí chất cao nhã của Lưu Nhược Đồng làm cho người ba nhà Tiêu Phượng Minh thấy rất hòa hợp. Triệu Quốc Đống trầm ổn, hào sảng tự nhiên, Lưu Nhược Đồng lại khá giữ mình, đôi vợ chồng này coi như lần đầu xuất hiện trước mặt đồng nghiệp của Triệu Quốc Đống, đúng là làm người ta có chút giật mình.
Đám người Tiêu Phượng Minh có chút nghi ngờ Triệu Quốc Đống nếu lấy vợ con nhà gia tộc cách mạng thì tính cách phải kiêu kỳ, có lẽ không xấu nhưng nhất định không thể đẹp. Nhưng khi gặp Lưu Nhược Đồng, bọn họ mới biết mình nghĩ sai.
Mặc dù Lưu Nhược Đồng không nói mấy nhưng lời nói rất tinh túy, giỏi dung nhập vào đám đông, không hề cảm nhận được sự mất tự nhiên.
- Quốc Đống, xem ra mấy người này “thuộc hệ” của anh hả? Lưu Nhược Đồng khoác tay Triệu Quốc Đống.
- Thuộc hệ nào đó không quá thích hợp với chính đàn Ninh Lăng. Trong lòng anh không có hệ hay không hệ, đương nhiên trong mắt người ngoài chưa chắc như vậy. Theo ý anh chỉ cần người đó ở vị trí của mình có thể triển khai công việc một cách sáng tạo, có hiệu quả thì đó là “thuộc hệ” của anh.
Triệu Quốc Đống cũng rất thích cảm giác đi bộ cùng Lưu Nhược Đồng. Mặc dù trời khá tối nhưng nó lại cho hai người không khí thoải mái, không có gì xa cách. Biểu hiện hôm nay của Lưu Nhược Đồng làm hắn rất vui.