Phòng Tử Toàn cũng không bất ngờ với lời khen của Triệu Quốc Đống.
Mặc dù năng lượng Quốc Toàn vẫn là do Triệu gia khống chế cổ phần, nhưng Triệu gia tập trung chính không phải là năng lượng Quốc Toàn. Bọn họ đầu tư vào năng lượng Quốc Toàn chủ yếu là ủng hộ Phòng Tử Toàn gây dựng sự nghiệp, thứ hai là Triệu Quốc Đống đã vượt qua cảnh giới tiền bạc. Phòng Tử Toàn có thể cảm thấy tiền đối với Triệu Quốc Đống mà nói chỉ là trò chơi con số, hắn thích hưởng thụ thành công trong sự nghiệp chứ không phải bên kinh doanh.
Vì thế năng lượng Quốc Toàn có thể lên thị trường chứng khoán hay không đối với Triệu Quốc Đống mà nói là không vấn đề gì. Mà Triệu Quốc Đống đồng ý cũng có nghĩa là Triệu gia đồng ý.
Nói xong việc này làm Phòng Tử Toàn yên tâm không ít. Mặc dù sớm biết Triệu Quốc Đống sẽ đồng ý, nhưng hắn không đưa ra bất cứ điều gì cũng làm Phòng Tử Toàn rất vui vẻ.
… tiếng giày thanh thúy vang lên, một người phụ nữ xuất hiện phía sau Triệu Quốc Đống. Phòng Tử Toàn có thể nhận ra sự vui mừng của người phụ nữ đó.
Bộ đồ hợp người làm tôn thêm vẻ cao quý của Cù Vận Bạch, mái tóc được làm cẩn thận khiến Cù Vận Bạch nhìn qua mới hơn 30, bộ ngực đầy đặn mặc dù có áo ngực nhưng vẫn làm người ta thấy nó to, điều này làm Cù Vận Bạch có chút buồn bực. Các chỗ khác không thay đổi chỉ có mỗi ngực là to lên từ khi có con.
Triệu Quốc Đống thấy vẻ mặt Phòng Tử Toàn thay đổi, cũng nghe ra tiếng bước chân quen thuộc phía sau. Hắn quay đầu lại gật đầu chào Cù Vận Bạch.
Cù Vận Bạch do dự một chút nhưng vẫn đi tới.
Phòng Tử Toàn thấy hai người này có vẻ rất thân mật, y thầm đoán đây là một người phụ nữ nào đó phía sau Triệu Quốc Đống. Chỉ là người phụ nữ này hình như lớn tuổi hơn Triệu Quốc Đống một chút, đồng thời cũng quen quen như đã gặp ở đâu.
- Tử Toàn, đây là phó Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Phu – Cù Vận Bạch. Vận Bạch, đây là chủ tịch tập đoàn năng lượng Quốc Toàn, Phòng Tử Toàn, là anh em tốt của em. Triệu Quốc Đống cười nói: - Sao, tập đoàn muốn tiếp khách ở đây sao?
Cù Vận Bạch? Phòng Tử Toàn rất nhanh nhớ ra đó là tên của chủ nhiệm Ban quản lý Khu khai phát Giang Khẩu. Ồ xem ra hai kẻ này là tình nhân từ lâu.
Chân tướng của tập đoàn Thiên Phu thì Phòng Tử Toàn cũng biết đôi chút. Triệu Quốc Đống có quan hệ không bình thường với chủ tịch tập đoàn Thiên Phu – Dương Thiên Bồi. Phòng Tử Toàn đến Thiên Phu có lẽ là do nhân tố này. Chẳng qua người phụ nữ này cũng có bản lĩnh nên mới đứng được ở vị trí phó Tổng giám đốc tập đoàn.
- Ừ, tập đoàn muốn tổ chức một hội nghị với nhiều nhân viên nên chọn ở đây.
Cù Vận Bạch nở nụ cười. Triệu Quốc Đống nếu gọi trực tiếp tên cô trước mặt người ngoài, đó chính là người kia tuyệt đối có thể tin. Phòng Tử Toàn này xem ra có quan hệ không bình thường với người yêu mình. Tập đoàn năng lượng Quốc Toàn mặc dù cô không quen nhưng cũng nghe nói đó là tập đoàn dân doanh khổng lồ trong lĩnh vực khai thác và kinh doanh than. Không ngờ chủ tịch lại còn trẻ như vậy.
- Ồ, hay là tối đi ăn cùng nhau? Triệu Quốc Đống nói
- Không được, bên tập đoàn còn có việc, có lẽ phải muộn mới xong. Em tự đi đi. Cù Vận Bạch lắc đầu nói sau đó chào hai người rồi rời đi.
- Quốc Đống, ông đừng giấu tôi. Cù Vận Bạch này nhất định có quan hệ gì đó với ông. Ông phải chú ý đó, đừng để bị người ta túm được nhược điểm. Phòng Tử Toàn nhìn Cù Vận Bạch và thầm nói đúng là người phụ nữ quyến rũ, bảo sao có thể mê hoặc Triệu Quốc Đống. Tên Triệu Quốc Đống này gì cũng không vấn đề, chỉ có mỗi vấn đề phụ nữ là không ổn.
Triệu Quốc Đống chỉ cười cười không nói, không trả lời. Vấn đề cuộc sống cá nhân hắn biết mình không thể mạnh miệng.
Phòng Tử Toàn lên Bắc Kinh để bàn một vụ làm ăn. Tốc độ phát triển của năng lượng Quốc Toàn rất nhanh nhưng xu thế mở rộng không giảm nên cần nhiều tài chính. Nhất là các hạng mục khai thác than ở Indonesia cùng Australia đều đã ký kết hợp đồng, vì thế Phòng Tử Toàn hy vọng có thể thông qua Ngân hàng phát triển quốc tế ủng hộ về tài chính. Mà Ngân hàng phát triển Nội Mông và tỉnh Tấn đều bị chính sách khống chế của Trung ương ảnh hưởng nên tạm thời trì hoãn khoản vay này.
Nhưng năng lượng Quốc Toàn lại hy vọng nhân cơ hội này mở rộng nghiệp vụ, giảm giá thành mua sản phẩm. Vì thế Phòng Tử Toàn lên Bắc Kinh hy vọng Triệu Quốc Đống dẫn mình tới gặp Lôi Hướng Đông.
Triệu Quốc Đống cũng đã gọi cho Lôi Hướng Đông. Lôi Hướng Đông thật ra ủng hộ các công ty tư nhân ra nước ngoài, tỏ vẻ có thể quan tâm một chút, nhưng do chính sách của Trung ương vẫn có tranh luận nên cần phải nghiên cứ.
….
Triệu Quốc Đống từ văn phòng Trương Nhược Cốc đi ra liền thấy người khá quen. Hắn vô thức dừng lại nhìn cho kỹ nhưng người kia đã rẽ. Hắn muốn đuổi theo nhưng lại thấy không thích hợp.
Phía bên kia là văn phòng của Phó trưởng ban thường trực - Ban Tổ chức cán bộ trung ương Lăng Chính Dược. Triệu Quốc Đống cũng không quá quen vị Phó trưởng ban thường trực này. Nhưng hắn biết y có quyền lên tiếng khá lớn ở Ban Tổ chức cán bộ trung ương, hơn nữa do tính cách khá cứng rắn nên nhiều chuyện xử lý khá bá đạo.
Nếu là người kia mà xuất hiện ở đây lúc này đúng là hơi lạ.
Triệu Quốc Đống lên xe vẫn có chút buồn bực. Mình có phải quá nhạy cảm không? Nhìn bóng lưng giống giống đã nghi thần nghi quỷ. Mà dù là người kia cũng có sao chứ? Y đến chơi như mình cũng được mà. Mình tới được, y không tới đây được sao?
Nhưng băn khoăn đó cứ chiếm lấy đầu hắn, làm hắn thấy có vấn đề.
…
Triệu Quốc Đống đoán không sai, người hắn nhận ra chính là Long Ứng Hoa. Y lên xe rồi nói: - Đi đi.
- Bí thư Long, bây giờ chúng ta đi đâu? Thư ký cẩn thận nói.
- Về khảo sát. Long Ứng Hoa thản nhiên nói.
- Vâng. Thư ký không thấy lãnh đạo của mình có biểu hiện gì trên mặt, nhiều năm làm lãnh đạo khiến y luôn giữ được bình tĩnh.
- Cậu gọi cho cục trưởng Lăng, hỏi y có rảnh không, nói tôi ở Bắc Kinh muốn ngồi với y một chút. Long Ứng Hoa nói xong lại lắc đầu nói: - Thôi, để tôi gọi.
Thư ký vội vàng lấy máy, ấn số, xác định bên kia có chuông mới đưa cho lãnh đạo.
- Cục trưởng Lăng, tôi Long Ứng Hoa đây, tôi lên Bắc Kinh. Sao, đang bận à, ha ha, thời tiết đang đẹp nên muốn xem anh có rảnh không, đã lâu không gặp anh. Ngồi một chút chứ? Long Ứng Hoa cười nói.
- Được, anh nói địa điểm, tôi bố trí, tôi không quá quen ở Bắc Kinh, chẳng qua cũng có mấy người bạn. Đâu cũng được ư? Ha ha, ở Bắc Kinh có nhiều nơi như vậy mà. Anh nói là được, câu lạc bộ Mỹ Châu được không? Hay là câu lạc bộ Trung Hoa? Long Ứng Hoa lúc này không quá khách khí, có đôi khi chỉ là nắm bắt cơ hội là có thể khiến cá chép vượt Long môn.
- Câu lạc bộ Trường An? Được, mai thế nào? Được, tôi đợi điện thoại của anh. Long Ứng Hoa thực ra thích đến câu lạc bộ Mỹ Châu hơn, nhưng y biết mình bây giờ phải nhờ người ta, đối phương muốn gì cũng phải làm theo.
Bỏ máy xuống, Long Ứng Hoa lấy một quyển sổ điện thoại ra, tìm số rồi gọi: - Lão Vương, anh bố trí giúp tôi, ừ, câu lạc bộ Trường An. Khách không thích mấy câu lạc bộ kia, ừ, tôi biết, vất vả rồi.