Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 103



Phái cán bộ trẻ? Triệu Quốc Đống không phải lần đầu tiên nghe được từ này, chẳng qua có thể từ miệng Lăng Chính Dược nói ra câu này thì về cơ bản đều là những tinh anh của nền chính trị Trung Quốc.

Chẳng qua tầng lớp này không thể đơn giản lấy tuổi mà phân chia. Trong này có không ít người có quan điểm chính trị khác nhau, đương nhiên có một điểm nhất trí chính là đều hết lòng vì Đảng. Bọn họ chỉ có quan điểm về bảo vệ môi trường khác biệt nhau, quan điểm phát triển khác nhau, chú trọng vấn đề dân sinh khác nhau… mấy thứ này có thể hình thành vòng tròn quan điểm khác nhau.

- Thác ca, Trưởng ban Qua đối với em đúng là tốt, lần này em lên Bắc Kinh chủ yếu là muốn báo cáo tình hình công việc với Trưởng ban Chư và Trưởng ban Qua, mong bọn họ hiểu và ủng hộ. Điền Nam có không ít người không chịu ngồi yên, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Điền Nam bây giờ vốn quyết tâm kiên định phát triển nhưng dù sao cũng có vài kẻ muốn mượn xung đột quan điểm bình thường của tỉnh để thực hiện ý đồ của mình rồi mưu lợi.

Triệu Quốc Đống nói khá thẳng thắn. Hắn cũng nói qua nguyên nhân mà mình và Thái Chánh Dương có động tác như vậy ở Điền Nam, cũng thẳng thắn nói về ý kiến của hắn với Đào Hòa Khiêm và Tống Quốc Lương. Chẳng qua ở vấn đề này Lăng Chính Dược không tỏ bất cứ thái độ gì. Lăng Chính Dược làm ở Ban Tổ chức cán bộ trung ương nhiều năm nên y không xa lạ gì Đào Hòa Khiêm. Lúc trước khi Đào Hòa Khiêm lên chức thành chủ tịch tỉnh Điền Nam cũng là do chính Lăng Chính Dược dẫn đội đi khảo sát.

- Quốc Đống, vị trí trưởng ban tổ chức cán bộ là vị trí tốt để rèn luyện. Anh cảm thấy chú có vẻ không quá thích vị trí này. Chẳng qua dù không phù hợp với suy nghĩ của chú thì vẫn phải làm. Chú phải biết chọn được một cán bộ, dùng tốt một cán bộ thì giá trị và thành tựu có lẽ còn lớn hơn là chú tự mình tiến hành. Mà khi bọn họ đạt được thành tích và thành công thì chú cũng có thể cảm nhận được sự thành công của mình.

Lăng Chính Dược nói như vậy làm Triệu Quốc Đống không có gì để nói. Lăng Chính Dược đã đánh trúng suy nghĩ trong lòng Triệu Quốc Đống. Hắn đúng là không quá thích công việc của trưởng ban tổ chức cán bộ, mặc dù hắn cảm thấy mấy tháng qua mình làm không kém, thậm chí có thể lấy từ anh dũng xuất sắc để hình dung, cũng đạt được thành tích xuất sắc nhưng hắn không quá vui vẻ.

Có lẽ đây là vấn đề tâm lý, hắn thích một thành phố, một địa phương dưới sự cố gắng của mình mà phát triển nhanh chóng, thích chứng kiến thấy cuộc sống nhân dân được cải thiện nhờ công việc của mình, hắn thích xem dân chúng vì lao động mà có cuộc sống tốt hơn….



Khi Triệu Quốc Đống trầm ổn tiến đến cửa văn phòng Lăng Chính Dược, Lăng Chính Dược không nhịn được hơi nhíu mày đánh giá người trẻ tuổi đầy khí thế này.

Chỉ một năm trước tên trẻ tuổi này còn không hề khách khí vượt qua sự cản trở của mình để bước lên vị trí thường vụ tỉnh ủy trẻ tuổi nhất của tỉnh An Nguyên, không hề cho mình chút mặt mũi nào.

Mà bây giờ hắn lại nhanh chóng biến hoá thành trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam. Mặc dù không thể nói là cấp dưới trực tiếp của mình nhưng loại quan hệ cấp trên cấp dưới này là khá rõ ràng.

- Tưởng ban Lăng, tôi tới.
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói, Lăng Chính Dược cảm thấy tinh thần mình như hơi mất tập trung.

- Quốc Đống đến à? Cậu đúng là khách khó mời, khó được, ngồi đi, ngồi đi.
Lăng Chính Dược cố gắng điều chỉnh cơ mặt của mình, làm vẻ mặt mình phong phú hơn đôi chút. Hắn đến nói là báo cáo công việc nhưng Lăng Chính Dược lại thấy đối phương như tới để khiêu khích mình.

Triệu Quốc Đống không muốn đến chỗ Lăng Chính Dược nhưng hắn lại không thể không tới.

Làm Phó trưởng ban thường trực, Lăng Chính Dược chủ trì công việc của Ban Tổ chức cán bộ trung ương, có thể nói các công việc cụ thể hàng ngày của ban đều do y an bài. Trưởng ban Chư Hiền chủ yếu xem vấn đề ở góc độ toàn cục, xác định phương hướng mà thôi. Các trưởng ban tổ chức cán bộ cấp tỉnh như Triệu Quốc Đống hầu hết chỉ giao tiếp với Lăng Chính Dược và mấy phó trưởng ban khác, nhất là Lăng Chính Dược làm Phó trưởng ban thường trực thì không thể vòng qua được.

Nhưng đúng như lời Lăng Chính Dược nói, Triệu Quốc Đống đúng là khách quý.

Mặc dù hắn làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam được hơn nửa năm nhưng ngoài mấy lần lên ban họp ra, Triệu Quốc Đống về cơ bản không chủ động đặt chân tới văn phòng của Lăng Chính Dược. Điểm này dù là Lăng Chính Dược hay Triệu Quốc Đống đều biết rõ trong lòng, nhưng cả hai coi như không có chuyện gì. Anh không làm khó dễ tôi, tôi cũng không trêu chọc gì anh.

Chẳng qua theo Lăng Chính Dược thấy Triệu Quốc Đống dần vượt qua giới hạn này. Nửa năm qua Điền Nam liên tục có điều chỉnh nhân sự lớn đã chứng minh điểm này.

Trước đó ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam không báo cáo kế hoạch đầy đủ với ban, mà chỉ nói đây là ý đồ của tỉnh ủy Điền Nam để báo cáo, điều này làm Lăng Chính Dược khá tức giận.

Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam đúng là cơ quan thuộc tỉnh ủy Điền Nam, nhưng Ban Tổ chức cán bộ trung ương có quyền chỉ đạo công việc của Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam, điểm này đã được ghi rõ trong nguyên tắc công tác tổ chức.

Thế nào là chỉ đạo? Đó chính là cần phải nắm giữ các công việc chủ yếu, vấn đề lớn, tiến hành giám sát, kiểm tra sau đó tổng kết, phân tích kinh nghiệm. Nhưng rất hiển nhiên Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam đã đi qá giới hạn, hoặc là nói coi thường quyền uy của Ban Tổ chức cán bộ trung ương.

Chư Hiền không quá chú ý phương diện này, vì thế người phải chú ý chính là Lăng Chính Dược.

Theo ý của Lăng Chính Dược thì Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam đã quá sơ suất ở việc này. Mặc dù không liên quan đến cán bộ cấp phó tỉnh nhưng phương án điều chỉnh nhân sự trên quy mô toàn tỉnh theo thông lệ vẫn cần báo cáo với Ban Tổ chức cán bộ trung ương. Ở vấn đề này y cho rằng cách làm của tỉnh ủy Điền Nam là không thích hợp, không thỏa đáng, mà Triệu Quốc Đống làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam là người có trách nhiệm chính.

Lăng Chính Dược cố gắng làm mình bình tĩnh lại để nghe đối phương báo cáo công việc, nhất là việc thay đổi nhân sự nửa năm qua của Điền Nam.

Triệu Quốc Đống nói rất bình tĩnh giống như đang nói một chuyện đương nhiên. Từ kết cấu cán bộ Điền Nam đến ý đồ của tỉnh ủy, đến quy hoạch, cuối cùng là chia làm hai bước tiến hành vận dụng. Hắn nói như thể đợt điều chỉnh nhân sự này chính là điều mọi người mong muốn vậy. Điều này làm Lăng Chính Dược có chút tức giận.

- Tiểu Triệu, tỉnh ủy Điền Nam nếu sớm ý thức việc điều chỉnh cán bộ thì tại sao còn không sớm chuẩn bị quy hoạch? Điều chỉnh nhân sự trên quy mô lớn như vậy theo lý thuyết nếu không phải là hết nhiệm kỳ thì đó chính là có vấn đề lớn thì mới tiến hành như vậy. Đương nhiên điều chỉnh bộ máy cấp thị xã là quyền lực của Đảng ủy cấp tỉnh, ban sẽ không can thiệp. Nhưng tỉnh ủy Điền Nam tại sao không báo cáo với ban trước? Kết quả như thế nào? Tạo ra sóng gió lớn như vậy mà ban hoàn toàn không biết gì. trung ương hỏi thì ban chỉ có thể há mồm cứng lưỡi, vậy còn ra thể thống gì chứ?

Lăng Chính Dược càng nói càng tức. Đợt điều chỉnh nhân sự này của Điền Nam làm y chịu không ít oán giận. Mặc dù Chư Hiền không nói gì nhưng đối phương nhất định không hài lòng việc ban không thể khống chế việc điều chỉnh nhân sự của Điền Nam. Mấy lãnh đạo khác cũng có cái nhìn khi Điền Nam có điều chỉnh nhân sự lớn như vậy, cho rằng mùi vị phái hệ quá rõ ràng, đây là cuộc thanh lọc cán bộ địa phương, nghiêm trọng ảnh hưởng đến cục diện chính trị ổn định của Điền Nam.

Mặt Triệu Quốc Đống trông rất bình thường, không hề có chút bất mãn nào. Hắn một bên nghe Lăng Chính Dược phê bình, một bên ghi vào sổ.

Một phần do hắn không muốn xung đột trực tiếp với Lăng Chính Dược ở vấn đề này, một phần cũng là do tỉnh ủy Điền Nam đúng là có ý chém trước tâu sau, thậm chí còn bị nghi là chém xong không tâu. Ở vấn đề này ban đầu Thái Chánh Dương và Triệu Quốc Đống đã thảo luận qua. Triệu Quốc Đống kiên trì việc điều chỉnh bộ máy cấp thị xã là quyền lực của tỉnh ủy Điền Nam, không cần báo cáo xin chỉ thị của ai. Thái Chánh Dương cuối cùng đã đồng ý với ý này của Triệu Quốc Đống.

- Tỉnh ủy Điền Nam ở vấn đề này có tác phong của thả, tạo thành một vài ảnh hưởng không tốt. Ở vấn đề này Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam có trách nhiệm trực tiếp. Tiểu Triệu, tác phong này của cậu là không được. Cậu còn trẻ, quyết định điều chỉnh nhân sự liên quan đến tiền đồ cả đời của cán bộ, khi xử lý mấy vấn đề này cần suy nghĩ thật kỹ rồi mới làm, nói đây như đi trên miếng băng mỏng cũng không quá. Việc chữa bệnh cứu người luôn là nguyên tắc trước sau như một của Đảng ta.

Lăng Chính Dược gần như là cắn răng khống chế cơn tức trong lòng mình. Triệu Quốc Đống mặc dù ngoài mặt ra vẻ rất đạt nhưng Lăng Chính Dược có thể cảm thấy đối phương đang coi thường mình, điều này làm y muốn bộc phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.